Hắc Vân hiểu rõ gã vừa làm cái chuyện tày trời gì. Khi không lại kéo một người con gái không quen không biết vào trong lòng mà môi kề môi, ngực kề ngực, người ta không nghĩ gã là ““sắc ma chi vương” mới lạ. Giờ thấy mấy môn sinh trước mặt chửi rủa, gã cũng chẳng biết giải thích ra sao, chẳng lẽ lại nói là vô tình hôn nàng? Hắc Vân cúi người, giọng nói tỏ ra vô cùng hối lỗi.
-Chuyện này chỉ trách tôi không thể kìm nén bản thân, không cưỡng lại được vẻ đẹp của cô ấy…giờ…giờ chỉ biết cúi đầu xin lỗi, mong anh em bỏ qua cho… - Hắc Vân thật thà giải thích.
-Con mịe nó, không cưỡng lại được? Không cưỡng lại được là mày sàm sỡ nàng ấy hả? Đây là còn ở chỗ đông người, thử hỏi ở chỗ khác vắng người thì mày còn giở trò đồi bại gì nữa. – Một môn sinh gắt lên.
-Anh em nói nhiều làm gì, thẳng tay mà phang nó một trận cái đã…
Câu nói này lập tức được toàn thể đám môn sinh ủng hộ, ngay sau đó mấy chục thanh kiếm tre thi nhau sáp vào, đập tới tấp lên người gã ““sắc ma””, có bao nhiêu sức lực thì đám môn sinh nghiến răng nghiến lợi dồn vào trong thanh kiếm mà đập xuống.
“Bộp, bộp, bộp…bộp….”
Bị cơn mưa kiếm đánh vào người, Hắc Vân lại không hề mặc trang phục đặc thù của kiếm đạo, thành ra kiếm tre đập vào đâu là rát tới đó. Mặc dù gã là kẻ chịu đau rất giỏi, nhưng cùng lúc bị đánh cho “thiên địa tù mù” thế này, thì dù mình đồng da sắt cũng phải có cảm giác. Nhưng chung quy là do gã tự chuốc lấy vạ vào thân, giờ lấy lí do gì mà đánh trả? Hắc Vân coi như đây là sự trừng phạt dành cho mình vì đã làm Liên Hoa mĩ nhân rơi lệ. Gã chỉ ôm đầu rồi mặc cho mấy tay môn sinh tha hồ mà trút giận, tuyệt đối không hề rên lên một tiếng.
“Bộp, bộp…”
-Mau dừng lại! – Một giọng nói trầm ổn cất lên.
Vừa nghe thấy giọng nói này các thanh kiếm tre lập tức khựng lại, mấy tay môn sinh liền tản ra xung quanh, chúng biết rõ người vừa cất tiếng là ai. Từ phía sau đám người một gã thanh niên cũng vận bộ trang phục đặc thù của kiếm đạo nhưng giáp mặt đã được tháo bỏ bước lên phía trước. Khuôn mặt bặm trợn, thân hình cao lớn, dễ phải cao hơn Hắc Vân một cái đầu. Gã gườm gườm nhìn tên “sắc ma”.
-Chúng ta là những người tập kiếm đạo, thì phải hiểu thế nào là tinh thần thượng võ. Cùng lúc mấy chục người vây đánh một người như vậy mà cũng coi được sao? – Gã trầm ổn cất giọng ra oai.
-Chẳng lẽ lại không dậy cho nó một bài học sao, anh Vũ? Nó dám…
-Dậy dỗ cũng có cách của dậy dỗ, không nên hội đồng đánh người như vậy. – tên Vũ tỏ ra rất độ lượng.
Trần Vũ, một môn sinh của kiếm đạo quán Thượng Nhật, ba lần giành quán quân giải kiếm đạo toàn thành phố, một lần á quân toàn miền bắc, một trong tứ trụ của đạo quán Thượng Nhật. Xét về khả năng thì chỉ đứng sau có sư phụ của gã, đồng sáng lập ra đạo quán là Thượng Điền Tiểu Phúc.
Thấy sư huynh tỏ ra khí khái bênh vực thằng oắt con kia, đám môn sinh không khỏi hậm hực, nhưng diễn biến tiếp sau lại làm cho chúng hả hê ra mặt, thống khoái mà cất lên vài tiếng cười hiểm ác. Chỉ thấy gã Trần Vũ vứt cho Hắc Vân một thanh kiếm tre rồi cất giọng sắc lạnh.
-Mày đã tới đây quấy rối, thì nơi này cũng có cách cư xử riêng giành cho mày. Nếu hôm nay mày có thể đấu với tao một trận, thì có thể rời khỏi đạo quán.
Thiết nghĩ dù sao cũng chỉ là một trận đấu kiếm tay đôi, thôi thì cứ đấu với hắn, cho hắn đánh trúng hai ba cái là xong, rồi thì nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi đây, dù sao đây cũng là đối phương mở cho mình một con đường lùi. Hắc Vân sau thoáng chốc suy xét thì bình tĩnh đáp.
-Được, vậy tôi đấu với anh. – Nói rồi gã nhặt lấy thanh kiếm tre.
Thấy tên oắt con trước mặt vội vã gật đầu thì Trần vũ không khỏi khoái trá mà nhếch mép cười một cách kì quái.
-Mấy đứa cầm cho tao thanh kiếm gỗ ra đây! – gã Vũ đôi mắt không rời khỏi Hắc Vân, ra lệnh.
Nghe thấy sư huynh nói cầm kiếm gỗ ra thì đám môn đệ trong lòng sung sướng không dứt, chúng biết rằng tên “sắc ma” kia sắp gặp phải kiếp nạn mà hắn phải nhớ tới già. Ngay bản thân Hắc Vân khi nghe thấy tay Trần Vũ nói sẽ dùng kiếm gỗ đấu với mình thì cũng đã đoán ra ý đồ đen tối phía sau.
Trong kiếm đạo có chia ra hai loại kiếm, một là kiếm tre, hai là kiếm gỗ, đa số trong các trận đấu thì chỉ dùng kiếm tre chứ không hề dùng kiếm gỗ bao giờ. Kiếm tre được làm từ bốn thanh tre ghép lại, giữ chặt với nhau bằng các miếng da, Ngày nay còn có thêm loại mới được làm từ vật liệu carbon được gia cố bằng các thanh nhựa tổng hợp. Hơn nữa trong khi tập luyện mọi người còn mặc trang phục đặc thù trong kiếm đạo, nên loại kiếm tre này khi đánh vào các bộ phận được che chắn thì không làm người tập luyện đau là mấy. Kiếm gỗ chủ yếu chỉ dùng trong việc luyện tập một mình, do được làm bằng gỗ đặc lại cực kì cứng chắc nên cầm nặng tay hơn kiếm tre rất nhiều.
Giờ Hắc Vân người không mặc trang phục kiếm đạo, lại phải cầm kiếm tre đấu với một tay kiếm thủ lão luyện cầm kiếm gỗ. Thử hỏi thế này cũng coi là đấu kiếm sao? Rõ ràng đây là cách để tên Trần Vũ Hành hạ đối phương, cái mịe gì mà thượng võ với hạ võ, chẳng qua cũng chỉ là “khẩu phật tâm xà”. Phỏng chừng người tốt bây giờ tuyệt chủng cả rồi, chỉ toàn một lũ “Lý Thông” thất nhân thất đức mà thôi. Hắc Vân cũng chỉ còn biết ngán ngẩm mà thở dài, xem ra gã lại phải chịu đau một chút rồi đây.
Sắp được chứng kiến cảnh sư huynh hành hạ tên “sắc ma” mặt trắng thì đám môn đệ không khỏi hả lòng hả dạ, chúng nhanh chóng lùi ra khỏi sân đấu để cho tay Trần Vũ thể hiện tài năng.
Lúc này, trên sàn tập một khoảng trống đã được tạo ra, đứng trong khoảng trống đó là tên Trần Vũ và “sắc ma” mặt trắng.
-Ngươi đã sẵn sàng rồi chứ? – Lúc này tay Vũ đã đeo lại giáp mặt, nên khuôn mặt nham hiểm của hắn được che đi.
-Bắt đầu thôi! – Hắc Vân bình thản trả lời. Gã muốn mau chóng kết thúc chuyện ngớ ngẩn này càng nhanh càng tốt.
Do được tôi luyện qua nhiều năm nên khả năng di chuyển cũng như tốc độ xuất kiếm của tay Vũ cực kì bài bản. Hắn Nhanh chóng áp sát Hắc Vân mà tung ra mấy đường kiếm chứa đầy uy lực.
-Kiaaa…..Hây aaaaaa….
“Chát, chát”
Hắc Vân làm bộ như không biết chút gì về kiếm đạo, lóng ngóng đỡ lấy vào đường kiếm rồi để lộ ra cả “rổ” sơ hở. Tay Trần Vũ tất nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội dậy dỗ tên “sắc ma”, lập tức vung kiếm chém mạnh vào sườn đối phương.
“BỘP”
-A…
Thấy tên “sắc ma” vừa bị quật cho một đòn như trời giáng, đám môn sinh đứng ở ngoài nhìn vào cũng còn cảm thấy lạnh người chứ nói gì tới kẻ hứng đòn, bọn chúng không ngừng hò hét cổ vũ cho tên sư huynh.
-Sư huynh đánh hay lắm…
-Hoan hô sư huynh, mau cho tên đó thêm vài nhát nữa cho nó quay táng luôn đê…
-Đập vào đầu nó luôn sư huynh ơi…
-Đã thấm chưa thằng oắt con.. hắc hắc…
Kiếm gỗ vốn là một thanh gỗ đặc, giờ lại còn quật vào sườn với một tốc độ cực nhanh thì thử hỏi người lãnh phải sẽ có cảm giác ra sao? Hắc Vân tuy rằng đau đớn đã nếm trải qua quá nhiều, khiến thân thể gã chai sạn, nhưng với cái đòn đánh độc ác không chút lưu tình này thì gã cũng cảm nhận được sự nhói buốt nơi mạng sườn. “Con mịe nó chứ, thằng ôn vật này tính đấu kiếm hay giết người vậy? Nếu không phải tao là người có lỗi thì…” – Hắc Vân thầm nghĩ, gã cố chịu đau nhảy lùi về sau, giọng nói vẫn có vài phần nín nhịn.
-Như vậy là trúng một đòn rồi phải không?
Thiết nghĩ với một nhát kiếm mạnh mẽ như vậy quật thẳng vào sườn, tên “sắc ma” kia phải bò lăn ra sàn mà rên la, tru tréo. Nhưng tay Trần vũ lại thấy đối phương chẳng có gì là vừa trúng đòn, lại còn cất giọng hỏi như thể đang trêu tức, thì họ Trần không khỏi hối tiếc vì vừa rồi đã ra tay có phần “nhẹ nhàng” quá. Tên sư huynh hậm hực đáp.
-Đúng như vậy là đã trúng một đòn. Giờ thì đỡ tiếp đòn nữa đây.
Câu nói vừa dứt thì gã Trần Vũ liền áp sát Hắc Vân, tung ra liên hoàn kiếm cứ nhè chỗ hiểm mà nã vào, không chút tiếc thương, lần này xem ra lực đánh tung ra còn mạnh gấp đôi lần trước.
“Chát, chát, chát, chát…”
Đã chịu được một đòn thì cố chịu thêm đòn nữa rồi đi, chuyện này coi như Hắc Vân đã trả cả vốn lẫn lãi cho Liên Hoa mĩ nhân. Gã cố tình để lộ ra sơ hở cho đối phương công kích.
“CỤC”
Tên sư huynh cùng đám môn sinh nghe rõ tiếng kiếm gỗ giáng mạnh vào xương, một đường kiếm vừa nhằm ngay bả vai của gã “sắc ma” mà “hạ cánh”. Xem ra lần này tên “mặt trắng” chỉ còn nước ôm vai mà khóc, họ Trần trong lòng tỏ ra hả hê không ít, thấy sư huynh vừa triệt để tung ra một kiếm cường bạo như vậy thì đám môn sinh thống khoái không thôi, hò reo ầm ỹ.
-Chết chưa con…
-Xem mày lết ra khỏi đây được không …hahahaha…
Nhưng trái với tưởng tượng của chúng, Hắc Vân chỉ chau mày tỏ ra khó chịu, xem ra cũng có chút đau đớn, bả vai vừa được “hỏi thăm” nhẹ nhàng xoay một vòng như thể đang giãn gân cốt. Giọng nói của Hắc Vân giờ có chút thay đổi.
-Một đòn này nữa là hai. Như vậy coi như đã hết trận đấu. Tôi đi được rồi chứ? – gã trầm giọng, nhìn tên Trần Vũ.
Trong kiếm đạo thì một trận đấu có tổng cộng ba lượt đánh, nếu người nào liên tiếp trong hai lượt bị trúng đòn thì sẽ xử thua, trận đấu cũng kết thúc. Trần Vũ nheo mắt nhìn tên “sắc ma” trước mặt, hắn thật không dám tin với một đòn đánh như vậy cũng không hề khiến cho đối phương rên lên một tiếng. Những tưởng khi đấu tay đôi, họ Trần sẽ làm cho tên “mặt trắng” phải kêu khóc, van nài, xin được tha mạng, làm hắn bẽ mặt trước đám môn sinh, để cho Liên Hoa mĩ nhân cũng phải nghe thấy mà phần nào nguôi giận. Ai dè thằng này cũng thuộc loại lì lợm, đau đớn đến mấy cũng không hề hé răng, nghĩ đến đây họ Trần đã giận nay càng thêm điên tiết. “ Mày thích lì đòn thì tao sẽ cho mày nếm thêm chút ít đau khổ, để xem mày có chịu há mồm ra hay không?”
-Thực ra ở đạo quán này, luật lệ có chút khác biệt, mày phải chịu đủ ba đòn đánh mới được xử thua…có phải không mọi người? – Tên Trần Vũ đảo mắt nhìn đám môn sinh.