Đường kiếm bạo liệt như vậy mà đối phương chỉ giơ một tay lên là dễ dàng đỡ được, tên Trần Vũ có chút bất ngờ. Hắn tính rút lại thanh kiếm, để tiếp tục thỏa mãn sự hăng máu đang dâng lên dần dần. Nhưng dù có kéo, có xoay, vặn cỡ nào thì thanh kiếm cũng không xê dịch nổi một li, họ Trần còn dùng cả hay tay nắm chắc chuôi kiếm mà giật lại cũng không được. Thấy đối phương dùng một tay, mình thì dùng tới hai tay ra sức mà lôi cũng không ăn thua gì, hơn nữa đối phương lại nhỏ con hơn hắn nhiều. Thẹn quá, tên Trần Vũ mới hét lên.
-Mau buông ra thằng ôn con!
Lúc này Hắc Vân đã đứng dậy, tay vẫn nắm chắc thanh kiếm gỗ, đôi mắt sắc lạnh tới rợn người đang nhìn xoáy vào mặt tên Vũ. Đám môn sinh thấy tình thế bỗng chốc biến chuyển, Vũ sư huynh rõ ràng đang dùng cả hai tay để giật lại thanh kiếm gỗ, còn tên “sắc ma” chỉ cầm bằng một tay. Những tiếng hò reo nhanh chóng thưa thớt rồi tắt lịm, chỉ còn lại giọng chửi bới của Vũ sư huynh.
-Bỏ cái tay thối của mày ra, không thì đừng trách tao…
“Rắc”
Bàn tay của Hắc Vân vặn mạnh, tức thì chiếc kiếm gỗ được chia thành hai nửa, đuôi thì tên Trần Vũ cầm, còn đầu thì nằm trong tay gã. Đám môn sinh cùng họ Trần nhìn thấy vậy thì không khỏi tròn mắt, há mồm, thanh kiếm gỗ này cứng chắc ra sao chúng đều biết rõ, vậy mà tên “mặt trắng” kia dễ dàng bẻ gẫy như thể bẻ một miếng xốp.
Hắc Vân buông tay, khiến cho thanh gỗ trên tay rơi xuống sàn vang lên vài tiếng “cạch, cạch,..”. Khi tiếng động này vang lên thì cơ thể của tên “sắc ma” cũng theo đó mà xuất kích, một quyền của gã như thiết chùy quật thẳng vào khớp tay của tên Trần Vũ.
“RẮC”
Tiếng xương gãy vang lên còn chưa dứt, họ Trần kia còn chưa hề cảm nhận được sự đau đớn nơi cánh tay, thì đôi chân của Hắc Vân đã tiếp tục phát động. Một cước bá đạo nhằm đúng mạng sườn của đối phương mà quật tới.
“Rốp”
Với một cước này thôi, e là tên sư huynh xấu số cũng phải gãy tới sáu, bảy cái xương sườn. Cơn đau chỉ mới lên đến nửa chừng, tiếng kêu còn chưa kịp phát ra miệng thì lại một đạo quyền nữa nhanh như chớp, bạo liệt như sấm sét đã thụi thẳng vào bụng của Trần vũ. Chiếc áo giáp kiên cố là thế mà cũng phải lõm vào, in đúng hình nắm đấm của Hắc Vân.
“BỤP”
Với cơ thể to cao của tên Vũ thì chắc hẳn hắn phải nặng tới 70, 80 cân chứ không thể ít hơn. Nhưng giờ đây, khi trúng một quyền của Hắc Vân, thì cơ thể của hắn phỏng chừng chỉ còn nặng có vài cân mà thôi. Tên Trần vũ bắn tuốt về sau xa tới cả sáu bảy mét, va thẳng vào đám môn sinh đang đứng phía sau, cả đám thi nhau ngã ngửa ra đất.
-Vũ sư huynh…
-Mau tới xem huynh ấy có sao không…
Mấy tên môn sinh tận mắt chứng kiến cơ thể cao lớn của sư huynh bắn tuốt về sau cứ như bị một chiếc xe tải chạy với tốc độ cao đụng trúng, thì hốt hoảng lại xem xét thương thế. Giờ đây, tên Vũ sư huynh đang nằm xõng xoài trên sàn, mắt trợn ngược, sùi bọt mép, một cánh tay đã bị gập về sau biến dạng, giáp bụng thì lõm vào. Xem ra liên tiếp phải chịu đựng những nỗi đau tới chết đi sống lại, nên họ Trần đã chết giấc tại chỗ. Nhìn kĩ cơ thể đang nằm kia, những tên môn sinh vừa thi nhau hò hét giờ phải nhìn tên “sắc ma” với ánh mắt khác, một ánh mắt sợ hãi như nhìn thấy ác quỷ.
Hắc Vân đứng yên tại chỗ, quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước, dòng máu trên mặt gã giờ đã chảy xuống tới cằm. Đáng lí ra chỉ cần một đòn là có thể tiễn tên tên súc sinh vừa hành hạ gã tới tây phương cực lạc, nhưng có một chuyện khiến Hắc Vân không thể xuống tay, hơn nữa đây lại là đạo quán mà Liên Hoa mĩ nhân lui tới, phỏng chừng nàng rất thân thiết với mọi người, nếu giờ mà đánh chết người trong này, thử hỏi gã còn cơ hội mà tiếp cận mĩ nhân hay không? Đó là còn chưa kể tới vụ việc giáo huấn mấy tay Trung Quốc vừa mới xảy ra hôm qua.
Nhưng có điều Hắc Vân chưa tính qua, đó là đánh chết người và đánh cho bán thân bất toại thì cũng không hề khác nhau là mấy. Từ trong phòng thay đồ nữ, các nữ môn sinh cùng với Liên Hoa mĩ nhân giờ mới bước ra. Những tưởng tên “sắc ma” đã biến xấu hổ mà biến đi rồi, mọi người sẽ không còn phải chạm mặt hắn nữa, ai dè vừa bước ra đã thấy ngay Hắc Vân một mình đứng giữa sàn tập, các cô nàng đanh đá vội tru mỏ lên mà xỉ vả.
-Ai Da! Cái tên dâm tặc nhà ngươi vẫn còn mặt dày mà ở lại sao?
-Tên này có biết xấu hổ không vậy hả?
-Mấy ông con trai đâu cả rồi? Sao còn chưa tống khứ hắn ra ngoài!
Hắc Vân chỉ lặng lẽ “tiếp thu” mấy lời “ ngọt ngào” của các nữ môn sinh, nào có phải gã không muốn rời đi, chỉ là có một số thành phần “anh tài” không muốn cho gã dễ dàng bỏ đi mà thôi. Ánh mắt của Hắc Vân lại nhìn chằm chằm vào Liên Hoa mĩ nhân, thực sự gã không thể điều khiển nổi bản thân khi con người kia xuất hiện.
Đáng lí ra thì Liên Hoa đã nguôi ngoai đi phần nào, nhưng giờ vừa bước ra lại chạm mặt với tên “dâm thần”, chẳng những thế hắn còn cứ nhìn xoáy vào nàng, ngọn lửa tức giận lại bùng lên. Toan đốp chát vào mặt tên vô liêm sỉ kia, thì tuyệt sắc mĩ nhân cùng các nữ môn sinh mới để ý đám nam môn sinh đang xúm vào một chỗ, tên quay mặt nhìn vào trong, kẻ thì mặt mày tái mét nhìn về phía “sắc ma”. Thấy sự lạ, các nàng liền chạy lại gần xem có chuyện gì hay không.
-Á! – Một cô nàng khi nhìn thấy gã Vũ nằm bẹp trên sàn thì thất kinh kêu lên.
-Anh Vũ! – Liên Hoa mĩ nhân tròn mắt.
-Chuyện gì vừa xảy ra vây? – Một nàng quay ra hỏi gã đứng cạnh.
Tên này e dè nhìn qua Hắc Vân rồi lại nhìn sang tay sư huynh của hắn, phỏng chừng đang sợ hãi điều gì, chỉ dám nói lấp lửng.
-Vừa rồi…sư huynh và…và… tên đó…
Các cô nàng chả cần phải nghe hết câu, cái tính nhanh nhảu, bộp chộp lập tức trỗi dậy.
-Cái tên trời đánh, thánh đâm kia. Sao ngươi dám hành hung anh Vũ hả?
-Đã sàm sỡ chị Hoa, giờ còn ra tay đánh ngươi…ngươi đúng là súc sinh mà…
-Chúng ta sẽ báo công an…
-Tên côn đồ, biến thái…
Các cái miệng xinh đẹp thi nhau chửi rủa, nhiếc mắng tên “sắc ma”, mà chả cần biết đầu đuôi sự việc ra sao, lỗi lầm thế nào, cứ phải bênh người mình cái đã. Liên Hoa mĩ nhân nghe chị em nói vậy, thì quay ra nhìn Hắc Vân với ánh mắt bi phẫn, hai hàng lệ lại trào ra tức tưởi, thực sự giờ đây nàng không biết dùng từ ngữ nào để ném vào mặt tên côn đồ, dâm tặc trước mặt.
Nét mặt đáng sợ, cùng đôi mắt lạnh lẽo của Hắc Vân vừa bắt gặp những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của mĩ nhân thì liền tan biến, chỉ còn lại sự buồn bã đang phủ xuống gương mặt gã. Hắc Vân liên tiếp làm cho Liên Hoa phải rơi lệ, mà toàn là nước mắt của sự uấn hận, tức tối. Liệu có phải ông trời đang đùa giỡn với hắn không đây, muốn chơi hắn không đây? Xem ra sau này để lấy được một chút ít thiện cảm của Liên Hoa mĩ nhân, thì Hắc Vân sẽ gặp phải vạn phần khốn đốn.
Tuy bị chị em không tiếc lời mà “biểu dương”, mĩ nhân thì hiểu lầm mà phát khóc, nhưng gã vẫn chẳng hề thốt ra tới nửa từ thanh minh. Bởi gã hiểu rõ, càng thanh minh thì mọi người sẽ càng hiểu lầm, nghĩ rằng gã đang bào chữa cho tội lỗi của bản thân, nên tốt nhất là không nên nói gì cả.
Khi diễn biến đang lên tới cao trào, thì cánh cửa ra vào bật mở, một bóng người cất bước vào trong đạo quán. Là một người ông lão tóc đã bạc trắng, nhìn gương mặt mà đoán thì lão cỡ tầm 64, 65 tuổi, tuy đã già nhưng vẫn rất linh hoạt, khỏe mạnh, cách đi đứng nhanh nhẹn, nhưng không hề vội vã, ông lão này chắc chắn là một người có tập luyện qua võ công.
Vừa thấy ông lão bước vào thì đám môn sinh liền lễ phép cúi chào.
-Sư phụ! – mọi người đồng thanh.
Tiến vào trong đạo quán, người đầu tiên đập vào mắt ông ta chính là Hắc Vân, nhìn thấy viết máu trên mặt của tên thanh niên thì ông lão không khỏi chau mày. Nhìn về phía đối diện lại thấy đám môn sinh của mình đang xúm vào một chỗ, lại càng khiến cho ông ta khó hiểu.
-Có chuyện gì vậy?
Vừa thấy sư phụ cất giọng hỏi thì lập tức đám nữ môn sinh liền nhanh miệng mà trả lời, cứ như thể đứa trẻ con đang mách bố.
-Có kẻ vào đây gây rối đạo quán sư phụ à…
-Hắn sàm sỡ chị Hoa…
-Lại còn hành hung anh Vũ nữa…
-Sư phụ mau lại đây mà xem…
Vừa nói đám môn sinh vừa hướng mắt về phía Hắc Vân, tỏ ra hằn học, tức tối. Còn Liên Hoa thì chỉ trân trân nhìn tên “sắc ma”, hai hàng lệ cứ tuôn ra mà không sao kìm lại được, sự phẫn uất khó có thể cất được thành lời. Thấy các đệ tử nói vậy thì ông lão rảo bước tới nơi, nhìn vào tên đồ đệ ưu tú của mình đang nằm bất tỉnh trên sàn, đang được các môn sinh chăm sóc, lão Phúc không khỏi thất thần. Điều làm ông ta chú ý nhất đó chính là vết lõm sâu hằn lên hình một nắm đấm ở chiếc áo giáp. Liệu cần phải có bao nhiêu sức mạnh để tạo ra vết tích kinh dị như vậy?
Ông lão này chính là Thượng Điền Tiểu Phúc, sinh ra và lớn lên tại Tokyo – Nhật Bản. Từ nhỏ ông ta đã được huấn luyện tại các trường kiếm đạo danh tiếng, lãnh ngộ đủ cách dòng kiếm thuật trên đất nước mặt trời mọc. Những người trong nghề thường tôn sùng mà gọi ông ta với mĩ danh, “Thiên tài kiếm đạo”. Không cần nói cũng biết cả cuộc đời ông ta gắn liền với sự truy cầu cảnh giới tối cao của kiếm đạo, là sự tập luyện không ngừng nghỉ bất kể ngày đêm. Càng đi sâu ông càng hiểu rõ hai chữ “kiếm đạo” tuy rằng đơn giản, nhưng hàm chứa trong đó lại là một triết lí rộng lớn, mà ông ta phải đánh đổi cả đời mới mong hiểu hết được. Trong cuộc chiến Nhật – Việt ông đã qua đây để chiến đấu, vào sinh ra tử không biết bao lần, nhưng lão Phúc sớm hiểu ra cuộc chiến này thực chất là vô nghĩa, người dân Việt Nam là con người đôn hậu, hiền hòa và chất phác nhất mà ông từng được biết. Chiến tranh kết thúc, Thượng Điền Tiểu Phúc đưa cả vợ và con qua Việt Nam định cư, lập nên đạo quán Thượng Nhật. Bản thân con trai ông ta cũng kết hôn với một người con gái Việt, còn Liên Hoa mĩ nhân chính là cháu nội của ông ta.