Sau khi rời khỏi đạo quán Thượng Nhật, Hắc Vân nhanh chóng tới bệnh viện khu 13, nhân tiện băng bó luôn vết thương rồi đến thăm bác Tám. “Bạch tạng” phải trổ hết khả năng diễn xuất của mình mới khiến cho mọi người tin là……gã trượt vỏ chuối nên đầu đập vào cột điện. Gã ở lại chơi với mọi người đến tận chiều muộn mới chịu ra về, trên đường “bạch tạng” có ghé qua một quán phở để đánh chén một bữa, dù sao về nhà cũng chẳng có gì mà ăn.
Nặng nề mở cánh cửa bước vào trong nhà, hôm nay thực là một ngày mệt mỏi với gã. Ngồi phịch xuống cái salon ở phòng khách, Hắc Vân cầm lấy chiếc điều khiển, bật bừa một kênh bất kì, rồi mệt mỏi nằm ra ghế. Hai tay ôm đầy, đôi mắt nhắm lại, gã đang cố làm cho đầu óc thưa giãn một chút.
Kênh mà Hắc Vân vừa bật là kênh MTV, luôn phát những ca khúc quốc tế được nhiều người yêu thích. Lúc này đây, từ chiếc tivi 50 inch, một bản nhạc rap đang được cất lên, một ca khúc với nền nhạc sôi động, nhưng chất chứa trong đó là những nỗi niềm của rapper đang thể hiện.
“…
vậy hãy hát với tôi
hát quanh ngày tháng
hát cho kẻ khóc
hát cho người người
hãy hát với tôi bởi một ngày kia chúa sẽ mang người ra đi…”
Những giai điệu lôi cuốn bất cứ ai đã từng một lần nghe qua, những lời rap như có một ma lực khiến cho mọi người cứ muốn mãi nghe nó. Nhưng đối với Hắc Vân thì đây còn là một kí ức bị lãng quên, gã ngồi bật dậy, trân trân nhìn vào màn hình, đôi tai lắng nghe kĩ càng từng chữ một. Bất chợt, đầu Hắc Vân đau nhói, tiếp sau đó là liên tiếp các hình ảnh ùa vào trong trí nhớ của gã, rất nhiều kí ức đã bị lãng quên giờ đây hiện về rõ mồn một.
Năm “bạch tạng” 9 tuổi, trong một lần ăn xin tại khu công viên, thì gã thấy một nhóm người đang tụ tập với nhau để cất lên những vần điệu, những câu nói nghe rất hay nhưng khá tục tĩu. Đây rõ ràng không phải là ca nhạc hay những lời hát mà “bạch tạng” thường nghe được, họ chỉ đang đọc những câu chữ có vần điệu với nhau, nhưng nó lại có sức lôi cuốn lạ thường với gã, bởi lẽ nó rất thật chứ không hề hoa mĩ. Sau đó “bạch tạng” có rủ thêm cả Mai Thái tới nghe, nhưng trái ngược hẳn với thằng bạn, Mai Thái ghét cay ghét đắng cái thứ “đọc nhạc” mà “bạch tạng” giới thiệu. Hắn chỉ thích mon men tới các quán băng đĩa, nghe những bản nhạc của Mozart hay Beethoven mà thôi, với Mai Thái đây mới chính là giá trị âm nhạc đích thực.
Vậy là cứ tới tầm chiều chiều, “bạch tạng” lại một mình ra chỗ nhóm người kia mà nghe những vần điệu, những âm hưởng mà gã say mê. Nhóm người lúc đầu thì không để ý, nhưng sau rồi mới thấy có một cậu nhóc ăn mặc rách rưới ngày nào cũng tới nghe mình rap, thì không khỏi tò mò. Tới một lần, họ trực tiếp hỏi cậu nhóc kia, một số người trong nhóm thì phì cười, không ngờ một tên ăn mày cũng thích nhạc rap. “Bạch tạng” rất bực với suy nghĩ đó, ăn mày thì sao? Rách rưới thì sao? Nghèo khổ thì sao? Cũng là người thôi mà, cũng có hai đôi mắt và hai cái tai, cũng có cảm nhận và đam mê. Chẳng lẽ ăn mày chỉ có thể ngày ngày xin ăn mà không thể nghĩ tới chuyện khác? Nếu như vậy thì đám ăn mày đã sớm tự tử hết cả rồi. Tuy nhiên, trong nhóm vẫn có những người không kì thị “bạch tạng”, cũng chính họ là người kể cho gã về lịch sử của dòng nhạc này, nhờ đó gã mới hiểu tại sao mình lại say mê nó đến thế.
”Nhạc rap được hình thành bởi các Ghetto(dân giang hồ) tại Mỹ. Nó là một dòng nhạc của những kẻ vô học! Đúng, chính xác đây là dòng nhạc của những kẻ vô học, điều này hoàn toàn là sự thật.
Ở Mỹ, những người có văn hoá không bao giờ nghe Rap và họ cũng cấm tiệt con em mình nghe nó. Tại sao vậy? vì đơn giản nó là dòng nhạc của một tầng lớp hạ lưu nhất trong xã hội Hoa kỳ. Những ghetto tại Mỹ cũng chẳng khác gì Việt Nam, mấy ai học hết xong phổ thông, cuộc đời của họ gắn liền với súng, ma tuý, mại dâm và nhà tù. Những ghetto là những kẻ không có tiếng nói trong xã hội, và nhạc Rap - hip hop cùng với thể thao chính là thứ duy nhất để họ góp tiếng nói với bên ngoài. Nhạc rap chính là thứ duy nhất để mọi người nhìn vào những ghetto này. Chủ đề chính của rap là “THUG LIFE” (cuộc đời du côn) nói về Băng đảng, bế tắc, ma tuý, cái chết, sự hận thù và một tình yêu kiểu ghetto.
Vậy người hát rap là ai? Là Những kẻ du côn chính hiệu, cầm súng trước khi cầm Micro, hút cần sa như nghiện thuốc lá nặng..v….vv…Nhạc rap chính là thứ duy nhất mà những ghetto có thể làm để khiên cho bộ não mình “động đậy”!
Vậy những kẻ mà họ bị gọi là “vô học” đó hát Rap cho ai nghe? Nói một cách thẳng thắn là cho chính những ai “vô giáo dục” nghe!
Dù ngay tại Mỹ, nơi mà Rap - hiphop phát triển mạnh nhất cũng chỉ có những đứa con “cứng đầu” khó dạy mới nghe, còn nhưng gia đình trí thức, văn hoá, họ từ chối thể loại nhạc của “quỷ dữ” này!
Và cái gốc của dòng nhạc này chính là: Tìm công lí trong bất công, tìm niềm vui trong bất hạnh, tìm tương lai trong bế tắc, tìm chú ý trong sự ghẻ lạnh và cuối cùng chính là tìm tự do.
Đến với Rap người ta có thể nói bất kỳ điều gì mình muốn, mà không ai có thể ngăn cản được. Bất kỳ ai cũng không được áp đặt bất kỳ một cái “quy tắc” nào cho Rap cả, vì nếu như vậy, Rap sẽ trở thành R.A.P tức là (R)ead (A) (P)oem = đọc thơ!
Nhưng nhiều người lại lầm tưởng rằng “Rap là phải chửi”? Sai hoàn toàn! Chửi hay không là do người hát Rap, còn nếu gượng ép đem những lời lẽ thô thiển và cục cằn vào để cho có mùi “hiphop” thì hoàn toàn phản tác dụng. Chửi thì ai cũng chửi được, nhưng Rap, phải có tâm sự mới làm đựơc, không thể ngồi nặn ra được.”
“Bạch tạng” sau khi biết tới lịch sử của dòng nhạc, thì càng trở lên hứng thú kì lạ và gã liền hạ quyết tâm sẽ học cho bằng được. Rap có thể giúp “bạch tạng” nói lên suy nghĩ trong nội tâm một cách chân thực nhất, nó vượt qua giới hạn của một bài hát đơn thuần, hơn thế nó là thể loại dành cho tầng lớp đáy cùng của xã hội. Nhóm người khi đó cũng không hào hứng mấy với việc đi dậy một cậu nhóc ăn mày đọc rap, nhưng dù sao rap không bao giờ phân biệt tầng lớp. Họ dậy cho gã biết Beat là gì, Lyric phải như thế nào, Flow, Twist, Battle(*) có ý nghĩa ra sao, và bảo “bạch tạng” cách tạo ra những bài rap đầu tiên của mình. Thực sự về khoản này gã không có năng khiếu là mấy, mỗi lần đọc là lại làm cả nhóm cười lăn cười bò, nhưng không vì thế mà “bạch tạng” nản chí. Ngày ngày vừa đi ăn xin, vừa lẩm bẩm mấy vần rap, lắm lúc Mai Thái còn tưởng thằng bạn mình bị thần kinh do thích thể loại đó, nhưng “bạch tạng” bỏ ngoài tai, để ngoài mắt tất cả, gã đam mê thì gã sẽ theo tới cùng.
“Bạch tạng” vẫn kiên trì tập luyện, nghe những bài rap nổi tiếng mà nhóm chỉ cho, ngồi ăn xin trước cửa sân vận động có live show của các rapper…để nghe ké. Gã tận dụng tất cả những khoảng thời gian trống để luyện tập, sau ba năm thì cũng có chút tiến bộ, đến năm thứ sáu thì đã có thành quả, đến khi gã 17 tuổi thì khả năng đọc rap đã trở lên thuần thục như một rapper chuyên nghiệp. Nhóm người dạy “bạch tạng” khi nghe gã rap cũng phải cúi đầu chịu thua, bởi chất giọng vang, truyền cảm kết hợp với khả năng Flow đặc biệt mà “bạch tạng” sáng tạo ra.
Tuy nhiên, khi “bạch tạng” 17 tuổi thì nhóm người kia cũng đều đã lớn, họ còn phải lo cho cuộc sống, gia đình và công việc, nên họ đã giải tán, mỗi người một hướng một phương, đam mê của họ cũng đành gác qua một bên. “Bạch tạng” lúc đó rất buồn, bởi chỉ có nhóm người đó mới chịu nghe gã rap, dạy gã những vần nhịp đầu tiên. Vậy là “bạch tạng” phải từ bỏ cái thói quen cứ đến tầm chiều là lại ra công viên, để cất lên những suy nghĩ từ đáy lòng. Lúc đó gã hiểu rằng, đam mê cuối cùng vẫn phải nhường đường cho sự mưu sinh, kiếm miếng cơm manh áo, nhưng từ trong đáy lòng của “bạch tạng” vẫn luôn có một ngọn lửa muốn bùng cháy.
Khi còn ở trên đảo, tuy đã lấy lại được kí ức, nhưng gã mơ hồ cảm thấy mình vẫn lãng quên một chuyện, nhưng nhất thời không thể nhớ ra, giờ đây nhờ có bài hát kia mà gã hiểu ra điều gã đánh mất chính là đam mê. Bài hát đang nghe là ca khúc mà gã yêu thích nhất, “bạch tạng” đã nghe ca khúc này không dưới ba ngàn lần, “Hát cho những phút giây – Eminem”.
Đôi môi của Hắc Vân mấp máy theo từng nhịp chảy của ca khúc, những câu từ như muốn thiêu rụi cơ thể gã, sự đam mê ngày nào đã quay trở lại.
“…
đó là lí do tại sao chúng tôi lại hát cho những đứa trẻ, những linh hồn chẳng có 1 thứ gì, chỉ biết chấp nhận những giấc mơ và những tạp chí rap rẻ tiền
những kẻ mà chỉ biết gián đầy poster lên tường, tôn thờ các rapper và thuộc lòng các bản rap
Hoặc hát cho những kẻ có 1 cuộc đời *** đái cho đến khi họ ngồi xuống, khóc ấm ức trong đêm
Cho đến khi họ quẳng bao căm hờn vào 1 bản rap, ngồi xuống và lắng nghe trong xúc động. chúng tôi chẳng là gì đối với bạn nhưng lại là những thứ rác rưởi *** đái trong mắt họ
Đó là lí do tại sao chúng tôi muốn chiếm lấy từng giây phút, níu giữ và gặm nhấm nó. bởi vì chúng tôi phát hiện rằng mỗi phút đều là vàng
và có thể nhân loại sẽ công nhận nó khi chúng tôi ra đi. hãy để linh hồn chúng tôi sống mãi trong những lời ca mà bạn nghe được trong bài hát của chúng tôi…”
Cả đêm đó, “bạch tạng” cứ ngồi trước màn hình mà ôn lại những bản rap gã đã lãng quên trong 5 năm qua.
………
Hai ngày sau, bác Tám đã xuất viện, dù cho mọi người có van nài thế nào thì bác ấy vẫn sẽ vào trong nam sống với con bác. Hắc Vân cuối cùng cũng phải chấp nhận để cho bác Tám an hưởng tuổi già, trong lòng đầy nuối tiếc, buồn bã. Quán ngon cũng được rao bán, người đứng ra mua không ai khác mà chính là Mai Thái, Hắc Vân đã bảo thằng bạn ngầm mua lại quán ăn, để sau này nếu có một lúc nào đó, bác Tám thay đổi ý định thì vẫn luôn có một nơi chờ bác ấy trở về. Bích Thủy thì đi xin việc làm, thiết nghĩ với tấm bằng và khả năng trong tay, chuyện tìm được một công việc ổn định không phải là chuyện khó khăn gì với chị.
Hắc Vân vẫn xin phép lão Trần cho nghỉ để phụ giúp bác Tám chuẩn bị đồ đạc, cùng với tiễn bác ấy ra sân bay. Phải đến một tuần sau gã mới vác mặt đến câu lạc bộ.
Bảy giờ sáng…
Hôm nay thực sự sẽ là một ngày đẹp trời, nếu Hắc Vân không gặp phải hai bộ mặt mà gã phát ngán tới tận cổ.
Diện chiếc áo phông ngắn tay mày trắng, cái quần bò xanh đậm, đôi giày converse màu đen, Hắc Vân vừa khóa được cái cửa mà bước ra đường, thì đã thấy Hùng “đinh” và Mạnh “nồi” đứng đợi gã ở lề đường từ bao giờ.
-Đại ca! – Hai tên đồng thanh.
-Á!.... Bọn mày sao cứ như ma thế, rõ ràng lúc nãy tao có nhìn thấy chúng mày đâu…