Từ một tuần trở lại đây, hai “cái đuôi” kia lúc nào cũng bám theo Hắc Vân như hình với bóng, mặc cho gã dọa chém dọa giết, nhưng chúng vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ ý định. Mấy hôm dọn dẹp hộ bác Tám hai tên cũng hồ hởi phụ giúp, khiến mọi người phải bất ngờ, làm thế nào mà hai tên lưu manh lại trở nên ngoan hiền như vậy? Sáng nay, Hắc Vân đã phải ngó dọc ngó ngang, nhìn từ đầu đường tới cuối phố xem có “đối tượng khả nghi” nào không, rồi mới dám rời khỏi nhà. Những tưởng đi sớm thế này thì không phải dẫn theo hai “cái đuôi”, nhưng xem ra Hùng “đinh” và Mạnh “nồi” còn cao tay hơn Hắc Vân một nước.
-Tao xin chúng mày đấy, tha cho tao đi có được không? Đừng ám tao mãi thế chứ. – “bạch tạng” vò đầu bứt tóc, khổ sở nói.
-Đại ca xin hãy nhận chúng em đi!
-Xin đại ca hãy dạy em công phu…
Hai tên “fan cuồng” lại quỳ xuống mà hết lời xin xỏ Hắc Vân. Giờ đang ở ngoài đường, cảnh tượng quỳ lạy này chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý, Hắc Vân chẳng biết làm gì ngoài việc mặc kệ chúng mà bỏ đi, cho đỡ dơ mặt.
Thấy thần tượng bước đi, thì chúng lập tức đuổi theo.
-Đại ca làm ơn làm phước thu nhận bọn em đi…
-Chúng em một lòng cầu đạo đó, đại ca…
Thấy mấy cái tiếng ý ới cứ léo nhéo bên tai, thực là khiến cho Hắc Vân suốt ruột, một tuần phải chịu đựng hai “cái đuôi” này là cực hình với gã. Thôi thì Hắc Vân phải chịu lùi một bước, để đỡ phải đau đầu. Gã dừng lại, đôi mắt vẫn hướng về phía trước, lúc lắc cái đầu, giọng nói thì vạn phần chán nản.
-Thôi được rồi, coi như tao nhận bọn mày làm…đàn em…
Hùng, Mạnh vừa nghe thấy đại ca đồng ý thì đôi mắt lập tức sáng rực, đứng chắn trước mặt Hắc Vân mà cất giọng run run.
-Đại ca…đại ca chịu nhận tụi em…
-Để bọn em lậy đại ca ba lậy coi như ra mắt…
-THÔI NGAY! – “bạch tạng” bất giác hét lên.
Gã tởn mấy vụ một câu lạy, hai câu cúi đầu quá rồi, Hắc Vân thực sự không hiểu hai thằng ất ơ này đầu óc có vấn đề hay là không. Cũng may giờ là sáng sớm, đường còn vắng nên không mấy người chú ý tới tiếng thét của Hắc Vân.
-Nhưng có vài điều kiện chúng mày cần chấp hành… - Gã đảo mắt nhìn hai tên đàn em vừa mới thu nhận.
-Đại ca cứ nói, dù có chết em cũng nghe theo! – Hùng “đinh” gương mặt tỏ ra nghiêm nghị.
-Em nhất định sẽ chấp hành, đại ca yên tâm! – Mạnh “nồi” vê vê hai tay hớn hở đáp.
Hắc Vân giơ một ngón tay ra trước mặt, chầm chậm mà mở lời.
-Thứ nhất, đừng có mà há mồm khi tao chưa cho phép.
-Dạ!
-Thứ hai, đừng đại đại, ca ca với tao.
-Thế giờ gọi thế nào ạ…
-Gọi thế nào…kệ tụi mày.
-Gọi là anh Vân được không ạ…
-……thôi tao đổi ý rồi, chúng mày gọi tao là đại ca cũng được, nghe tụi mày gọi anh tao buồn nôn.
-Dạ!
-Thứ ba, tránh xa tao ra, đừng đi kè kè như hộ tống tù nhân thế này.
-…cụ thể là tránh xa bao nhiêu mét để bọn em còn đo ạ.
-……coi như tao sợ chúng mày rồi…
Hắc Vân thật là hết thuốc chữa cho hai tên “fan cuồng”, gã chỉ biết thở dài mà bỏ đi, mặc kệ mấy tên đó muốn làm gì thì làm. Thấy đại ca chỉ lẳng lặng bước đi không nói thêm gì cả, thì hai gã cũng hí hửng mà lon ton bước theo sau. Hai “cái đuôi” này phỏng chừng Hắc Vân khó mà dứt ra được.
Sau tầm 20 phút, Hắc Vân đã tới trước cửa CLB Nắm Đấm Sắt, dĩ nhiên hai tên đàn em cũng đã theo gã mà tới đây. Vừa nhìn vào câu lạc bộ trước mặt, hai gã liền quay ra thì thào bàn tán với nhau.
-Không ngờ đại ca lại tập luyện tại đây, câu lạc bộ này nổi tiếng cả nước đó. – Hùng “đinh” thầm thán phục.
-Chắc hẳn đại ca phải là một tuyển thủ suất sắc nhất chỗ này ấy chứ! – Mạnh “nồi” gật gù.
-Nhưng mà tao nhớ lần trước đại ca sử dụng Tiệt Quyền cơ mà? Sao lại tới câu lạc bộ quyền anh tập luyện nhỉ? – Hùng “đinh” gãi gãi má tỏ ra khó hiểu.
-Sao lại không, với trình độ thượng thừa của đại ca, dễ phải biết tới vài chục môn võ ấy chứ. Có vậy mà mày cũng thắc mắc. – Mạnh “nồi” bĩu môi, coi thường thằng bạn.
-Đúng mịe nó rồi, không ngờ mày lại hiểu chuyện nhanh vậy. Đúng là có học có khác. Không biết bao giờ đại ca mới truyền cho ít công phu đây…
-Bọn mình cứ tích cực đi theo đại ca, một lòng cầu đạo, chắc chỉ ít lâu nữa đại ca sẽ cảm động mà truyền cho chút ít thôi. Chẳng phải như sáng nay đại ca cảm kích mà thu nhận chúng ta sao! Có công mài sắt có ngày nên kim, mà không ra được kim thì chí ít cũng thu được…tí mạt sắt chứ.
-Xem ra vấn đề bây giờ chỉ còn là thời gian mà thôi…hắc hắc…- Hùng “đinh” sung sướng nghĩ tới cảnh mình có thể diễn võ dương oai như đại ca.
Quay đi quay lại Hắc Vân đã tiến vào trong câu lạc bộ từ bao giờ, hai gã liền vội vã đẩy cửa mà tiến vào trong.
-Bọn mày theo tao vào đây làm gì thế hả? – Hắc Vân vừa đi vừa nói.
-Bọn em xem đại ca tập luyện, để lấy chút kinh nghiệm…
-Đúng thế, đúng thế…
-Tập luyện quái gì? Tao làm lau dọn, vệ sinh cho câu lạc bộ này, chứ có tập tành đâu mà chúng mày xem?
-Ha ha ha… đại ca vui tính quá…vậy thì bọn em sẽ lau dọn hộ đại ca…
-……
Vừa bước vào trong phòng tập thì đập vào mắt Hắc Vân là năm gã thanh niên, bọn họ đang khởi động để chuẩn bị tập luyện. Còn phải hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ, trong phòng giờ đây chỉ có năm gã thanh niên và ba kẻ vừa mới bước vào.
Gã thanh niên dáng người nhỏ con, thấy Hắc Vân tới thì huých tay những người bên cạnh rồi hất hàm, ý nói “ Đại nhân vật đến rồi kìa!”. Năm người đang khởi động, thấy cử chỉ của đồng đội thì đánh mắt nhìn về phía cửa ra vào, mỗi gương mặt lại thể hiện một sắc thái khác nhau.
Về phía ba kẻ vừa mới tới, Hùng “đinh” ngó ngó mấy tay tuyển thủ trước mặt, rồi thì thào bên cạnh Hắc Vân.
-Họ là đàn em của đại ca đó hả?...thảo nào nhìn hầm hố ghê ta…
-Mày ngậm miệng dùm tao được không? Vào trong này, tốt nhất ngồi yên một chỗ, đừng làm vướng chân tao!– Hắc Vân liếc xéo hai “cái đuôi”.
Thiết nghĩ dù sao mình cũng là chân tạp vụ ở đây, đối với các tuyển thủ cũng nên tỏ ra hòa nhã một chút. Suy xét trong chốc lát, Hắc Vân liền rảo bước tới trước mặt năm gã thanh niên, vui vẻ cất giọng.
-Mấy anh quả thực là chăm chỉ, cứ tưởng tôi đến sớm nhất ai ngờ đã thấy mấy anh ở đây tập luyện. Lần trước đến đây chưa kịp chào hỏi mọi người, không biết mấy anh tên họ là gì để sau này còn dễ xưng hô nhỉ? – “bạch tạng” gãi đầu, cười cười hỏi.
Tuy cách Hắc Vân tầm chục mét, nhưng giờ phòng tập khá yên tĩnh, nên Hùng và Mạnh nghe rõ những lời đại ca vừa nói.
-Như vậy là sao? Không phải đại ca tập ở đây lâu rồi à ? – Hùng “đinh” quay qua hỏi thằng bạn.
-Tao chịu thôi! – Mạnh “nồi” nhún vai đáp.
Về phía năm gã thanh niên, khi thấy Hắc Vân chủ động tới làm quen thì vui vẻ giới thiệu, phỏng chừng rất cởi mở. Trước tiên là gã thanh niên có dáng người nhỏ con.
-Tôi là Trần Anh Tuấn, 20 tuổi, tập ở đây cũng mới được 5 năm thôi. Trong năm anh em thì tôi là nhỏ tuổi nhất. Mọi người cứ hay đùa, gọi tôi là Tuấn …”khổng lồ”, nếu cậu thấy thích thì cứ gọi như thế cũng được. – gã hào hứng giới thiệu.
Hắc Vân quan sát người thanh niên vừa cất lời, cao không đến 1 mét 62, gương mặt trông rất vui tính, tuy nhiên cơ bắp thì nổi lên cuồn cuộn, thành ra trông có phần cục mịch, cái biệt danh “khổng lồ” chắc lại do ai đó vui tính đặt cho đây mà.
-Rất vui được làm quen. – Hắc Vân xã giao đáp.
Tiếp đến là người thanh niên có vết sẹo dài chạy qua mắt trái.
-Vũ Quang Huy, 22 tuổi, tập được 6 năm. Rất vui vì cậu đã tham gia câu lạc bộ. – gã híp mắt nhìn đối phương.
Dáng người tầm thước, cao cỡ bằng Hắc Vân, nhưng khuôn mặt trông khá du côn, có lẽ do vết sẹo tô điểm mà thành, cơ bắp tuy không to bằng của gã Tuấn nhưng trông săn chắc thấy rõ. Huy “sẹo” vừa dứt lời, gã thanh niên để tóc xõa qua mắt liền nhảy vào luôn.
-Cao Văn Thuật, 24 tuổi, tập được 7 năm, sở thích ăn, ngủ, gái và đánh người. Rất vui nếu được đánh cậu…hắc hắc… - gã nở một nụ cười ma mãnh.
Gã này dáng người to con, nhưng rất cân đối, khuôn mặt lại điểm trai, chắc hẳn được rất nhiều nàng để ý. Qua cách nói chuyện thì gã có vẻ rất thích cợt nhả, trêu chọc người khác. Thấy tên Thuật chưa gì đã dọa Hắc Vân, gã thanh niên tóc dựng liền sửa lưng.
-Mày nên bỏ cái tính trêu chọc đó đi, không có ngày bị ăn đòn oan đấy… Cậu đừng để bụng, thằng em này tính nó hơi “chạm mạch” chút xíu…Tôi là Mạc Văn Vương, 26 tuổi, tập ở đây cũng tầm 7 năm có lẻ rồi. Sau này có gì khó khăn cứ bảo tôi một tiếng.
Gã thanh niên này có nước da sạm đen, cao tầm 1 mét 8, nhưng dáng người có phần hơi gầy, hai cánh tay khá dài, rất thuận lợi cho những cú đấm trực diện. Qua nói chuyện thì thấy gã rất người lớn, ăn nói đàng hoàng, lịch sự.
-Nhất định, nhất định…vậy còn vị này là… - Hắc Vân đánh mắt nhìn qua gã thanh niên cắt đầu bốc, xăm hình con bọ cạp trên bả vai.
Bốn người không nói gì, chỉ quay ra nhìn người cuối cùng chưa giới thiệu, phỏng chừng rất e dè gã. Người thanh niên này có một cơ thể rất chuẩn mực, không chê vào đâu được, gương mặt thì lúc nào cũng lạnh như băng, đôi mắt sắc bén kì dị. Sau khi quan sát kĩ càng Hắc Vân, gã mới cất giọng lạnh lùng.
-Cậu tên Hắc Vân?
-Đúng vậy, còn anh?
-Nguyễn Duy. Cậu bao nhiêu tuổi?
-Tôi 23 rồi, anh thì sao?
-24. Cậu từng tập quyền anh?
-…Chưa hề thử qua.
-…rất vui vì đã gặp. - Nói xong Nguyễn Duy liền đưa tay ra phía trước, có ý muốn bắt tay với Hắc Vân.
Thấy gã Duy muốn bắt tay với kẻ trước mặt, thì bốn người kia không khỏi đảo mắt nhìn nhau, tên thì ái ngại, kẻ thì tủm tỉm cười, chẳng hiểu là vì nguyên nhân gì. Hắc Vân quan sát cục diện, thầm hiểu rằng cái bắt tay này tuyệt đối không đơn giản chỉ là muốn làm thân. Nhưng cái chuyện bắt tay cỏn con, vốn dĩ không đáng để Hắc Vân phải động tâm, gã vui vẻ nắm lấy tay Nguyễn Duy.
Quả nhiên, cái bắt tay này không phải để nói lên sự thân thiện, mà muốn hỏi Hắc Vân rằng, “ Thực lực của cậu liệu có bao nhiêu?”