Người con gái này cùng lắm chỉ 26 tuổi, cắt tóc ngắn, kết hợp với gương mặt kiên định, khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng phải thấy ngay, nàng là một “nữ trung hào kiệt”. Một dáng người thon thả nhưng chắc chắn, các đường cong nhờ có bộ quần áo bó sát đang mặc mà nổi rõ, một cơ thể cháy bỏng, đủ ma lực để khơi dậy tà niệm của bất kì người đàn ông nào. Hơn nữa sắc đẹp của nàng cũng thuộc vào hàng mĩ nhân, nhưng nét mặt thì vạn phần lạnh lẽo, lạnh như băng đá vậy.
Nữ “hào kiệt” trên tay lăm lăm một thanh kiếm nhật sáng loáng, đôi mắt không hề e sợ nhìn những kẻ đang bủa vây mình, mặc dù nàng đang ở thế yếu. Đám hung đồ thì chỉ dám bao vây, chưa xông vào, xem chừng đang đợi chỉ thị.
Từ ngoài vòng vây, một gã đàn ông trung niên bước tới, thấy hắn mấy tên hung đồ gần đó liền tách sang hai bên, để hắn bước vào trong. Gã trung niên này độ tầm 38, 40 tuổi, để râu quai nón, vận một bộ âu phục màu xám, một tay đút túi quần, một tay cầm thanh kiếm nhật, còn trên miệng gã đang ngậm một điếu xì gà.
Nữ “hào kiệt” khi thấy gã đàn ông trung niên, thì giọng nói lạnh lùng, ẩn chứa sát ý vang lên.
-Ta đối xử với ông không bạc, trước nay coi ông như người trong nhà. Hơn nữa ông còn là cánh tay phải của cha ta…hà cớ gì giờ lại xúi giục anh em tạo phản?
Gã trung niên giờ mới bỏ tay khỏi túi quần, nhấc điếu xì gà ra khỏi miệng, nhếch mép cười mỉa mai.
-Đại tỷ à, quả thực cô đối với mọi người rất độ lượng, rất tốt, nhưng với suy nghĩ yếu đuối của mình…cô thực không xứng đáng làm đại tỉ của chúng tôi, anh em từ lâu đã bất phục rồi. – gã trầm ổn cất giọng.
-Yếu đuối? Ta suy nghĩ yếu đuối ư? Ông nói thử xem ta yếu đuối ở điểm nào? – Nàng tức giận, gắt lên, chĩa mũi kiếm vào mặt đối phương.
-Mỗi lần ta cùng mọi người kiến nghị mở rộng địa bàn, thì cô năm lần bảy lượt bác bỏ, nói rằng nước sông không nên phạm nước giếng, không nên gây chiến để mọi người bỏ mạng oan uổng. Rồi khi các đối tác có ý muốn nhờ chúng ta tiêu thụ hộ hàng trắng và vũ khí, thì cô lại bảo rằng chuyện thất nhân thất đức như vậy nhất quyết không làm, hơn nữa còn liên quan tới luật pháp… Mẹ kiếp, một băng đảng xã hội đen mà vừa sợ chém giết, vừa sợ động chạm luật pháp thì là cái loại xã hội đen gì đây? Anh em vốn đã đói kém, nay nhờ có tài lãnh đạo của cô lại càng “mốc mồm”. Nên nhớ, chúng tôi là dân giang hồ, là lưu manh, chứ không phải là sư sãi trong chùa. – Phỏng chừng gã ấm ức đã lâu, nay được thể nên phun ra hết lượt.
-Ta làm như vậy cũng chỉ là nghĩ cho mọi người thôi! Chẳng lẽ như vậy cũng là sai hay sao? – Nữ “hào kiệt” nheo mắt đáp.
-Đại tỷ à, đại tỷ, tốt nhất không nên nói nhiều mà làm gì. Anh em sớm đã quy phục dưới trướng họ Đỗ ta rồi, giờ bang Mèo Lửa không còn đại tỷ nữa, mà chỉ có đại ca thôi…hắc hắc…Ta nhất định sẽ không phụ lòng cha cô, đưa bang Mèo Lửa trở thành bang phái cầm đầu ở quận Trung. Nếu giờ, cô ngoan ngoãn quy phục, thì ta có thể xem xét mà giữ lại cái mạng nhỏ…hắc hắc… - gã trung niên ngạo nghễ cười lên mấy tiếng.
-Đừng có mộng tưởng!
Dứt lời, cơ thể của nữ “hào kiệt” liền phát động, thanh kiếm nhật vung lên, xả mạnh xuống đầu gã họ Đỗ, nhìn vào một chiêu này thì có thể nhận thấy người con gái kia có kiếm thuật rất cao cường. Tuy nhiên, họ Đỗ cũng không phải là tay vừa, lập tức vung kiếm gạt mạnh sát chiêu qua một bên, nhảy lùi về sau.
“Keng”
Do đã bị dính mấy vết chém, cơ thể đau buốt, khí huyết hỗn loạn, sức lực giảm đi rõ rệt, nên khả năng của nữ “hào kiệt” chỉ còn một nửa.
-Tuyết Dung, là cô tự tìm đường chết thôi, xuống suối vàng rồi chớ có trách ta không nể tình……GIẾT! – họ Đỗ phẩy tay ra lệnh cho bọn đàn em.
Vừa thấy đại ca ra lệnh, đám hung đồ lập tức lao vào, những ánh dao kiếm loang loáng giơ lên, nhằm vào “cựu đại tỷ” mà bổ xuống, không chút nể tình.
“Keng, keng, keng…”
Bị 30 tên thanh niên vây đánh, người thì trọng thương, nhưng nàng cũng không dễ dàng để chúng đắc thủ. Các đường kiếm liên tục được tung ra gạt đỡ các sát chiêu đánh tới. Một tên lao vào đâm mũi kiếm về phía nữ “hào kiệt”, cơ thể nàng lập tức lách qua một bên, thanh kiếm trên tay cũng thuận đà mà chặt xuống.
“Xoẹt”
-AAAAAAAAA….
Hai tay của tên hung đồ đã đứt lìa rơi “bịch” xuống đất, nhưng do phải xoay người lại xử lí hắn mà lưng của nàng lộ sơ hở, khiến cho họ Đỗ thừa cơ mà chém lén.
“Xoạt”
-Á…
Một vết rạch nông chạy dọc lưng của Tuyết Dung, cả chiếc áo đen bó và áo lót bên trong cũng bị rách ra, máu trào lên không dứt. Thấy tấm lưng trắng nõn nà của nàng thì họ Đỗ cùng đám đàn em không khỏi thèm thuồng.
-Có lẽ giết xong rồi hiếp cũng không phải là một ý kiến tồi …hắc hắc… - gã trung niên dâm giật cất giọng.
Nàng gắng gượng chịu đau, đột ngột nhảy bổ vào một tên hung đồ, tung ra một nhát ngang mạng sườn, do sát chiêu tới quá nhanh nên kẻ xấu số không tài nào tránh kịp.
“PHẬP”
-Á á á á…
Thanh kiếm nhật đi tới một nửa ổ bụng mới chịu dừng lại, máu từ vết thương phun ra như suối, gã hung đồ ngã ngửa ra đất, vô tình kéo theo cả thanh kiếm vẫn giắt trên bụng. May sao khi tên này gục xuống lại mở ra một lối thoát, Tuyết Dung không dám chậm trễ phóng người ra khỏi vòng vây, dùng hết sức lực mà chạy khỏi công viên. Vũ khí đã mất, bây giờ không chạy thì chẳng còn cách nào khác.
Họ Đỗ thấy con mồi xổng mất thì lồng lộn tru tréo.
-Con mịe nó, toàn một lũ ăn hại! Còn nhìn cái mịe gì, đuổi theo nhanh lên…
………
“Tè tè tè…”
-Thoải mái, khoan khoái, trút được nỗi buồn thật là một cảm giác mới dễ chịu làm sao… - “bạch tạng” lẩm bẩm một mình.
Đang trên đường về nhà, thì thấy nỗi buồn dâng lên, khó lòng kìm hãm, thành ra gã đã rẽ vào trong một con hẻm nhỏ mà trút bầu tâm sự, dù sao dãy phố này cũng ít người qua lại. Tính tự nhiên như “ruồi”, mặt dày như thớt của “bạch tạng” vốn đúc kết từ cuộc đời ăn mày của gã mà ra. Sau khi đã giải quyết xong, “bạch tạng” đủng đỉnh kéo khóa quần, vừa bước ra khỏi con hẻm, thì không biết từ đâu một bóng người đột ngột lao đến đâm sầm vào gã, khiến cho cả hai cùng ngã ngửa ra đất. Cái mông của “bạch tạng” đập mạnh xuống đất, còn người kia thì nằm đè lên gã.
-Ui da…cái thằng trời đánh nào không có mắt va vào ông mày thế hả…
Toan xả thêm một tràng, thì gã cảm thấy có một vật mềm mềm, căng căng đang đè lên ngực, thu lại lời nói, định thần nhìn lại. Nằm đè lên người “bạch tạng” không phải là “thằng” mà là một cô gái, điều này bất giác khiến cho gã giật mình, nếu đã là một cô nàng xinh đẹp, thì mọi hiềm khích đều có thể bỏ qua.
-Cô…cô có sao không… - trong giọng nói của gã có phần ái ngại.
Đôi mắt người con gái này chỉ mở ra có một nửa, phỏng chừng vô cùng mệt mỏi, bờ môi thì nhợt nhạt.
-Cứu ta với… - Tuyết Dung yếu ớt cất tiếng.
Vội vã đỡ người con gái đứng dậy, Hắc Vân giờ đây mới để ý thấy trên cơ thể nàng là vô số các vết chém, máu me khắp người, gã tự hỏi kẻ nào có thể dã man ra tay với một người con gái như vậy.
Đôi mắt dị thường của Hắc Vân bỗng để ý thấy từ phía xa, một đám người đang hối hả chạy tới, trên tay lăm lăm hung khí, khả năng logic và phán đoán của gã liền hoạt động. “ Chắc chắn đám người kia đang truy sát cô gái này!” – Hắc Vân kết luận. Sau vài giây suy xét, gã nhanh trí nghĩ ra một kế để đánh lạc hướng nhóm người kia.
Không chần chừ, gã đẩy Tuyết Dung vào trong con hẻm nhỏ, không quên bảo nàng nép sát vào một góc khuất trong đó. Còn gã thì liền ngồi bệt xuống vỉa hè, làm bộ như vừa bị va trúng, cũng may sao máu của cô gái không dây lên cái áo trắng của Hắc Vân, duy chỉ có hai bàn tay vừa đỡ nàng dậy là dính máu, gã nhanh chóng úp hai bàn tay xuống lòng đường để che giấu.
Đám hung đồ vừa đuổi gần tới nơi, Hắc Vân liền diễn xuất như thật.
-Đi gì như ăn cướp thế hả…va phải người ta rồi cũng chạy luôn. – Hắc Vân cố tình nói thật to.
Để cho sinh động, gã vừa nói còn vừa ngoái lại phía sau làm như vừa có người chạy về hướng đó.
Thấy một tên thanh niên đang ngồi bệt ra đất phỏng chừng như vừa bị ai va phải mà ngã ra, thì tên họ Đỗ liền trợn mắt, nạt nộ.
-Mày có thấy con bé nào chạy qua đây không?
Hắc Vân giả bộ tỏ ra vạn phần sợ hãi khi nhìn thấy mấy chục người tay dao, tay kiếm trước mặt, giọng nói cùng cơ thể thi nhau mà run lên bần bật.
-Dạ…dạ…có..có…cô ta vừa…vừa…va…vào em…em, rồi chạy về phía …kia…kia..ạ…
Gã vừa lắp bắp nói vừa ngoái nhìn về phía sau như chỉ đường cho đám hung đồ, hai tay gã lúc này tuyệt đối không thể giơ lên.
-Đcm, con ** đó chạy nhanh gớm…đuổi theo…
Đám hung đồ lập tức chạy theo hướng mà Hắc Vân vừa chỉ. Nhóm người đã khuất dạng, Hắc Vân vội vã chạy vào trong con hẻm, Tuyến Dung lúc này thần sắc rất xấu, mồ hôi không ngừng rịn ra trên trán, thương thế của nàng ngày càng nặng.
-Để tôi đưa cô đến bệnh viện! – Gã lo lắng đỡ lấy cô gái đáng thương.
-Tuyệt đối không được…tất cả các bệnh viện giờ đây đều có tai mắt của hắn…vào đó đồng nghĩa với cái chết… - Tuyết Dung hơi thở đứt quãng, nghiêm trọng nói.
Tuy không hiểu lắm, nhưng phỏng chừng cũng là liên quan tới đám hung đồ vừa rồi. Hắc Vân vội vã tiếp lời.
-Được, được…vậy qua nhà tôi.
Từ đây về đến nhà, chỉ cần đi 5 phút là đến nơi, nhưng nếu với tình trạng của cô gái e rằng phải mất tới 15 phút. Hắc Vân mặc kệ nàng có đồng ý hay không, gã liền xoay người, cõng nàng trên lưng mà chạy về nhà, mạng người mới là quan trọng, mọi điều khác tạm gác qua một bên. Tuyết Dung cũng chẳng hề câu nệ tiểu tiết mà phản kháng lại hành động vồn vã của đối phương.
……
Đuổi theo, chia ra, sục sạo khắp nơi nhưng vẫn không thấy tăm hơi “cựu đại tỷ” đâu, cứ như thể nàng ta bốc hơi bay mất vậy. Họ Đỗ giận tới tím tái mặt mũi, đường đi nước bước đã vạch ra chi li như thế rồi, vậy mà chỉ vì một sơ xuất nhỏ lại để cho đối phương trốn thoát, quả đắng này thực tình hắn nuốt không có trôi.
-Thế đéo nào nó lại có thể biến mất dễ dàng vậy chứ! Con mịe nó toàn một lũ ăn hại không, để cho một đứa con gái bị thương gần chết chạy thoát…
Họ Đỗ bực quá, tiện tay đấm thẳng vào mặt một tên đàn em mà trút giận, khiến nó ngã ngửa ra đất, nhưng tuyệt nhiên không dám rên lên một tiếng.
“Bốp”
-Tất cả chỉ tại lũ chúng mày… - hắn hét lên.
-Đại ca… - Một tên thuộc hạ e dè cất giọng.
-Cái đéo gì nữa? – họ Đỗ lườm lườm nhìn.
-Vừa rồi, tại chỗ thằng thanh niên kia…còn có một con hẻm…
Đôi mắt gian xảo của họ Đỗ liền đảo qua đảo lại, rồi chợt trợn lên.
-Quay lại chỗ đó… - hắn ra lệnh.
Đám hung đồ theo chỉ thị, nhanh chóng quay lại chỗ vừa giáp mặt với Hắc Vân, nhưng tiếc rằng chẳng thể tìm được gì ngoài dấu máu in trên đất, do bàn tay của Hắc Vân tạo ra. Thấy mình bị một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch lừa gạt, họ Đỗ uất tới nỗi không cất lên lời. Phải vài phút sau hắn mới bình tĩnh lại được.
-Giám sát chặt chẽ các bệnh viện, nó bị thương nặng như vậy, không tới bệnh viện thì chỉ có chết mà thôi! – họ Đỗ siết mạnh thanh kiếm trên tay, gằn giọng.
-Rõ, đại ca! – đám đàn em đồng thanh.
“Coi như con hồ li mày may mắn, đến phút cuối vẫn có thể câu dẫn một thằng oắt con giúp đỡ….” – Họ Đỗ giận dữ lẩm bẩm.