Hắc Vân thực ra có thể phóng hết tốc độ mà chạy về nhà, nhưng thiết nghĩ làm như thế có thể gây ảnh hưởng tới những vết thương của cô gái đang nằm trên lưng gã. Thành ra Hắc Vân vừa chạy vừa phải để ý xem nàng có bị sóc hay không, hơn nữa trong quá trình di chuyển, hai quả núi màu mỡ của Tuyết Dung không ngừng cọ sát, xê dịch trên lưng, làm cho Hắc Vân có cảm giác vừa lo lắng vừa…sung sướng. Đàn ông ai mà chả có dâm tính, gã thanh niên này sao có thể ngoại lệ, một số hình ảnh về thân thể phụ nữ đang lõa lồ, mập mờ hiện lên trong đầu Hắc Vân. Nhưng giờ là lúc nước sôi lửa bỏng, mà vẫn có thể nghĩ tới chuyện này, thực tình làm cho gã ái ngại không thôi. Hắc Vân liền lặp đi lặp lại mấy câu nói, hi vọng có thể xua đuổi tà niệm.
-Mình là người đàn ông chân chính, sắc dục biến đi… Mình là người đàn ông chân chính, sắc dục biến đi…Mình là người đàn ông chân chính, sắc dục đến đây, à không mau biến đi…
Tuyết Dung tuy trọng thương như vẫn chưa hề bất tỉnh, đủ thấy nàng không phải hạng tầm thường. Khi nghe thấy gã thanh niên đang cõng mình cứ lẩm bẩm câu gì đó, Tuyết Dung buột miệng hỏi.
-Cậu nói gì…vậy…
-A…không không …chẳng có gì…sắp về tới nhà tôi rồi, cô cố chịu đựng một chút. – Gã ấp úng vội lảng qua chuyện khác.
Chỉ sau tầm 5 phút, “bạch tạng” đã đưa được Tuyết Dung trở về nhà mình, đặt nàng ngồi trên giường, trong căn phòng kế bên phòng ngủ của gã. “Bạch tạng” nhanh chóng mở hộp cứu thương có sẵn trong nhà để lấy bông băng, cùng với thuốc sát trùng. Thấm thuốc vào bông rồi nhè nhẹ lau lên vết thương, “bạch tạng” làm cẩn thận từng tí cứ như thể gã là y tá vậy. Thuốc sát trùng khi thấm lên vết thương xót thế nào, chắc hẳn ai cũng biết, nhưng người con gái này không hề kêu rên một tiếng. Mỗi lần chấm thuốc vào vết thương, Tuyết Dung chỉ chau mày, nhắm mắt lại, hai hàm răng khẽ siết vào nhau, sự chịu đựng của người con gái trước mặt “bạch tạng” xem ra còn lớn hơn gấp nhiều lần cánh đàn ông. Gã ngước mắt nhìn khuôn mặt diễm lệ của Tuyết Dung, mà cất lên vài lời thán phục.
-Cô thực sự chịu đau rất rất giỏi đó. Nếu phải tôi, chắc đã hét toáng lên, hay sùi bọt mép mà ngất lịm rồi.
Dù sao cũng mất công khen, thành ra “bạch tạng” cũng phải tâng bốc đối phương lên đôi chút. Tuyết Dung không trả lời lại, chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn gã đàn ông vừa cứu mình, tựa hồ như đang suy nghĩ tới chuyện gì đó.
Sau khi đã rửa vết thương xong, giờ tới công đoạn băng bó. Các vết thương nằm ở khắp người, nào là đùi, bắp tay, vai và cả lưng. Giờ muốn băng bó vết thương thì Tuyết Dung phải cởi bỏ quần áo, mới có thể tiến hành. Nghĩ tới đây “bạch tạng” không khỏi ái ngại, gã gãi đầu gãi tai chán chê rồi mới dám mở lời.
-Bây giờ tôi phải băng bó vết thương, như vậy vết thương mới mau lành được…umh…nhưng…có một vấn đề nhỏ… - “bạch tạng” đảo mắt nhìn đi chỗ khác, ấp úng nói.
Tuyết Dung không phải là ngốc nghếch gì mà không hiểu vấn đề nằm ở đâu, nàng bình thản đáp, coi chuyện này là điều quá ư bình thường.
-Cậu giúp ta cởi quần áo được không? Nếu tôi tự cởi sợ sẽ cọ vào vết thương.
Phỏng chừng mấy chuyện như ái ngại, đỏ mặt, xấu hổ không hề có trong từ điển của Tuyết Dung. “Bạch tạng” còn tưởng đối phương sẽ thà chết không chịu, nào ngờ nàng còn trực tiếp nhờ gã cởi hộ, thực là làm cho “bạch tạng” phải tròn mắt kinh ngạc.
-Tôi…cởi hội…cô… - Gã chỉ tay vào mặt mình, ấp úng hỏi lại.
-Không được sao? – Tuyết Dung bình thản trả lời.
-Được chứ, tất nhiên là được. Cứu người mới là quan trọng…
Hắc Vân tiến lại gần, đưa hai tay đặt vào cạp quần của Tuyết dung, tim gã giờ đập như trống trận. Thực tình, từ trước đến nay gã chỉ có nhìn các cô gái trên đường, hay trong mấy tờ báo “mát mẻ” mà người ta bỏ đi, chứ nào được tiếp xúc gần tới mức này. Giờ được trực tiếp cởi quần áo cho một mĩ nhân, sắp được chiêm ngưỡng “người thật việc thật”, thì Hắc Vân chỉ muốn chảy máu mũi, đầu óc gã cứ quay như chong chóng, đủ các suy nghĩ đen tối thi nhau nhảy múa trong đầu gã. Bất chợt, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên khiến Hắc Vân phải tiếp tục tập trung vào “chuyên môn”, bỏ mấy suy nghĩ vẩn vơ qua một bên.
-Cậu làm nhanh lên được không? – Nữ “hào kiệt” chau mày nhìn đối phương.
-A…vâng…vâng…
Chiếc cúc quần được gỡ bỏ, khóa quần được kéo xuống, Hắc Vân chầm chậm cầm hai bên cạp quần mà kéo, Tuyến Dung cũng hơi nhấc mông để gã có thể kéo ra dễ dàng hơn. Một màu đỏ lộ ra trước mắt Hắc Vân, chiếc quần lót của nàng là một màu đỏ thẫm, với những viền ren được thêu hoa văn bắt mắt. Càng lúc gã càng cảm thấy cơ thể nóng bừng lên, toàn thân cứ nổ lách tách rất khó chịu, “cậu nhỏ” của “bạch tạng” cũng chẳng thể chịu nổi khiêu khích mà bắt đầu “hoạt động”, gã mơ hồ hình dung ra dưới lớp vải đỏ kia sẽ như thế nào. Nhưng sợ rằng cô gái biết mình đang suy nghĩ bậy bạ mà chậm “tiến độ”, nên Hắc Vân mặc kệ sự kích thích đang bạo phát trong người, gã nhẹ nhàng kéo chiếc quần xuống một cách từ từ, cố gắng tránh các vết thương trên đùi. Nhưng ông trời xem chừng đang muốn đùa giỡn với gã thanh này, càng kéo xuống, Hắc Vân càng cảm thấy trong lòng rạo rực, nóng như lửa đốt. Một cặp đùi trắng nõn nà, to tròn nhưng săn chắc đang lộ dần ra, mặc dù hai vết thương đã làm nó kém hấp dẫn đi đôi chút, có điều vẫn đủ để hạ gục bất kì gã đàn ông nào.
-À…umh…cô có nghĩ…tôi thực sự có thể cởi… - Hắc Vân không biết là vô tình hay cố ý, mà cứ dán chặt mắt vào cặp đùi của Tuyết Dung, ú ớ hỏi lại.
Chẳng cần phải để đối phương nói hết câu, nữ “hào kiệt” liền trả lời luôn, không chút e dè.
-Chẳng phải cậu đang cởi rồi sao? Nếu ta đã không ngại, thì cậu còn phải suy nghĩ gì nữa? – giọng nói của Tuyết Dung có phần khó hiểu.
Lúc này Hắc Vân thực sự hoài nghi con người này có phải là con gái hay không? Nếu là con gái tại sao chẳng hề thấy nàng ta tỏ ra xấu hổ hay e ngại là sao? Dù gì cô ấy đã nói thế mình cũng khỏi cần phải khách sáo, cố gắng kìm nén mà băng bó vết thương, rồi nhanh chóng rời khỏi đây, chứ kéo dài e rằng dương khí quá thịnh thì mình “ra” mất.
Sau một hồi khổ sở, cuối cùng thì Hắc Vân cũng lôi được chiếc quần ra khỏi đôi chân tuyệt đẹp của Tuyết Dung. Cố gắng lờ đi cái “tam giác màu đỏ” cùng với đôi chân mê người, gã tiếp tục cởi áo giúp cho mĩ nhân. Lần này gã cố gắng làm nhanh hơn không chần chừ như lần trước, hai tay nhanh chóng lột chiếc áo bó ra khỏi cơ thể có những đường cong tuyệt mĩ. Có điều, một tình huống Hắc Vân không thể lường trước đã xảy ra, khi Tuyết Dung bị lãnh một nhát kiếm, chiếc áo ngoài bị rách thì không nói, nhưng áo lót phía trong cũng gần đứt tới nơi. Giờ do Hắc Vân lột áo ngoài ra nên đã cọ vào áo lót, khiến nó đứt hẳn, khi chiếc áo bó vừa được cởi ra thì cũng là lúc cái áo lót rơi xuống đùi của Tuyết Dung.
Hắc Vân nhất thời không thể kiểm soát nổi hành động của bản thân, gã cứ đơ mặt ra, mắt thì dán chặt vào hai gò bồng đảo của mĩ nhân đang lõa lồ trước mặt. “Có phải mơ không đây?”. Cái đầu tiên để nhận xét là “lớn”, rất “lớn”, bộ ngực này chí ít cũng phải 90 chứ chẳng chơi. Hai trái tuyết lê trắng nõn nà, được điểm thêm hai “hạt” màu hồng nhạt, thực là khiêu gợi, quyến rũ tới mê người. Một mĩ nhân, trên người ngoài chiếc quần lót màu đỏ thì hoàn toàn chẳng có gì che đậy đang ngồi trước mặt Hắc Vân, cảnh tượng này hình như gã có gặp qua trong một số đĩa phim “tình cảm” thì phải.
Đôi chân dài thon gọn, trắng nõn nà, cặp đùi săn chắc mịn màng, một vòng eo thon lí tưởng, bộ ngực căng tròn không thể đẹp hơn, khuôn mặt kiêu sa, băng giá. Nói không ngoa, Tuyết Dung lúc này trông rất gợi tình, như thể đang mời gọi gã thanh niên trước mặt tới âu yếm, ôm ấp nàng. Thực lòng người con gái này hoàn toàn có thể trở thành một người mẫu tầm cỡ thế giới chứ chẳng chơi.
Máu trong người gã phỏng chừng đang sôi lên ùng ục, thú thật giờ Hắc Vân chỉ muốn lập tức nhảy vào mà mây mưa, vần vũ với mĩ nhân, “thú tính” của gã phỏng chừng đang muốn dứt xích mà thoát ra. Có điều lòng tự trọng cùng với hoàn cảnh không cho phép gã làm vậy, “Để đến lúc thích hợp hơn làm cũng không muộn, để đến lúc thích hợp hơn làm cũng không muộn……” – Hắc Vân tự thuyết phục bản thân.
Thấy ánh mắt của gã thanh niên cứ nhìn xoáy vào bộ ngực của mình thì Tuyết Dung không khỏi khó chịu, nhưng tuyệt nhiên nàng không hề cảm thấy e ngại hay xấu hổ.
-Sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào ngực ta vậy? Có gì đáng nhìn chứ? Còn không mau băng vết thương giúp ta? – Tuyết Dung xoay người lại, để đối phương có thể băng bó vết thương trên lưng trước.
Hắc Vân như tỉnh mộng, vội vã cầm lấy bông băng.
-Chỉ là nhất thời……không thể kiềm chế, cô…đừng giận…tôi không nghĩ bậy bạ gì đâu…tôi nói thật đấy. – Mấy lời phân bua của gã khác nào “lạy ông con ở bụi này”.
Tuy nhiên, mĩ nhân cũng không bận tâm lắm tới mấy lời phân bua của đối phương, nàng chỉ giục gã mau băng bó vết thương, phỏng chừng sau khi rửa qua mà không băng bó lại ngay thì sẽ khiến vết thương rất rát và xót. Hắc Vân thì phải vận hết nội công, dùng cả sức lực cùng tâm trí mà kìm hãm thú tính của mình. Giờ gã được nếm thêm một loại tra tấn mới, với kiểu tra tấn này, e là sự đau khổ gã từng nếm trải chưa thấm vào đâu.
Sau khi đã băng bó xong vết thương cho Tuyết Dung, gã bèn lấy một số quần áo của mình đưa cho nàng mặc tạm, rồi chạy ra ngoài mua một ít thức ăn.
Trong khu phố Hắc Vân sinh sống thì quán ăn nhiều vô kể, gã chỉ cần bước vài bước là đã tới một nhà hàng lớn, liền hỏi qua xem có loại đồ ăn nào dành cho người bệnh vừa mổ xong hay không. Ngay lập tức gã được đầu bếp chỉ cho món cháo lạc, tăng hồng cầu, cầm máu, nhanh lành vết thương, mà lại không sợ quá nhiều đạm khiến vết mổ sưng tấy. Hắc Vân liền mua luôn mấy bát, vội vã đem về nhà, để những bát chưa dùng tới vào trong bếp, còn gã thì bưng một bát tới cho mĩ nhân.
Vừa vào đến cửa phòng, trông thấy Tuyết Dung thì Hắc Vân lại sốc thêm một lần nữa.