Năm tên sinh viên khi thấy Kiên “đô” bước tới thì trong lòng đã e dè, quả thật với thân hình của gã thì ai nhìn vào cũng phải lè lưỡi lắc đầu, chẳng dám đối mặt. Khi gã Kiên cất giọng, mấy tên sinh viên lại càng cả kinh, ấp úng phân bua.
-Dạ…dạ…thực ra không phải tụi em…mà là… - năm tên hướng ánh mắt của mình về gã sinh viên có nước da ngăm đen.
Phỏng chừng gã sinh viên kia sau khi bị nhóm bạn “tố cáo”, không những không sợ mà còn tiến lên đứng đối diện với tên “khổng lồ” trước mặt, giọng nói chẳng có chút gì run rẩy.
-Tôi là Hoàng Văn Chí, hôm nay tới đây không phải để quấy phá gì, chỉ là muốn cùng với mọi người trong câu lạc bộ so tài một chút mà thôi! – gã nhìn thẳng vào mặt Kiên “đô”.
Thấy thằng oắt con ăn nói ngang tàng, thì gã Kiên không khỏi bực mình, đan hai cánh tay vào nhau, Kiên “đô” liền đáp.
-So tài? Thằng nhóc, mày có biết đây là chỗ nào không hả? – một giọng nói hăm dọa vang lên.
-Câu lạc bộ Nắm Đấm Sắt! Tôi nói không sai chứ? – tên sinh viên họ Hoàng đút hai tay vào túi quần, giọng nói đầy vẻ thách thức.
-Vậy mày có biết câu lạc bộ này là nơi luyện tập của các tuyển thủ quyền anh đẳng cấp quốc gia không vậy? – Kiên “đô” gằn giọng, lườm lườm nhìn.
-Dù có là đẳng cấp thế giới tôi cũng chả ngán! – Hoàng Văn Chí vừa nói vừa vênh vênh cái mặt, trông rất lấc cấc.
-Ai da, cái thằng oắt này, mày ăn to nói lớn quá nhỉ? – gã “khổng lồ” xoa xoa cái đầu trọc của mình, trợn mắt như muốn lập tức đập cho đối phương một trận.
Không biết có phải là “ngựa non háu đá” hay không, mà tự dưng một gã sinh viên lại dám xông vào một câu lạc bộ quyền anh mà khiêu chiến, phỏng chừng gã họ Hoàng và đám bạn kia có một giao kèo nào đó. Năm tên sinh viên đứng phía sau chẳng những không lo lắng cho an nguy của bạn mình, ngược lại chúng còn nở một nụ cười ma mãnh, thì thầm với nhau.
-Để xem lần này cu Chí có vênh mặt lên được nữa không?
-Lúc nào cũng khoe khoang mình có võ nghệ cao cường, đánh trăm trận trăm thắng, sau hôm nay thì rõ thôi…he he…
-Ê này, anh em mình phải lấy di động mà quay lại chứ, không về sau nó chối thì sao?
-Ừ, quay xong post lên youtube, cho nó từ nay không dám ngẩng mặt nhìn ai luôn há há há…
-Chuẩn, quá chuẩn… he he…
Xem ra chính đám sinh viên kia đã thách thức gã họ Hoàng tới đây khiêu chiến các tuyển thủ quyền anh, hơn nữa chúng cũng không ưa gì tay sinh viên có tính cách ngang tàng này.
-Sao mấy anh có đồng ý lời thách đấu của tôi hay là không đây? Chẳng lẽ một câu lạc bộ danh tiếng mà không ai có đủ năng lực sao? – Hoàng Văn Chí cất lên những lời lẽ khích bác.
-Mày nói hay lắm, xem ra không được “dạy dỗ” thì mày còn chưa chịu cút khỏi đây. Thôi được, lại võ đài đằng kia. – Kiên “đô” mặt đỏ bừng bừng, cố kìm nén mà không tống thẳng một đấm vào mặt thằng ôn con hỗn láo.
Đám sinh viên cùng gã Kiên nhanh chóng bước tới võ đài, trước sự chứng kiến của các tuyển thủ cùng các thành viên của câu lạc bộ. Sau khi nghe xong đoạn đối thoại, mọi người trong lòng vạn phần tức giận, không ngờ một thằng sinh viên tuổi đời không quá 20 lại ăn nói phách lối, coi thường họ đến vậy. Nếu hôm nay không triệt để mà dạy dỗ cho một trận, để nó ra ngoài rêu rao, thì sau này còn ai tin tưởng mà đến đây học nghệ nữa. Bỏ dở công việc lau dọn phòng tập, mọi người tập trung về phía võ đài, gương mặt người nào người nấy cũng hằm hằm sát khí, như muốn ăn tươi nuốt sống tên sinh viên ngỗ ngược.
Mấy tên bạn đi theo Hoàng Văn Chí trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ sợ mấy tay tuyển thủ kia “giận cá chém thớt” đánh luôn cả bọn chúng nữa thì toi. Có điều đây dù sao cũng là một câu lạc bộ tầm cỡ quốc gia, chắc sẽ không làm mấy chuyện trẻ con đó, cho nên chúng cũng bớt lo phần nào. Về gã họ Hoàng, mặc dù thấy không khí càng lúc càng trở nên nặng nề, nhưng hắn tuyệt nhiên không hề tỏ ra lo lắng, gương mặt vẫn giương giương tự đắc, chẳng thèm để ai trong mắt.
Bước lên trên võ đài, Hoàng Văn Chí cởi chiếc áo véc đồng phục vứt xuống sàn, gã cũng cởi luôn chiếc áo sơ mi trắng bên trong, chỉ mặc có mỗi chiếc quần đen cùng với đôi giầy thể thao. Nhìn thân thể của gã họ Hoàng, thì phần nào biết được gã hẳn phải tập một môn thể thao hay võ vẽ nào đó mới có cơ bắp săn chắc như vậy. Chậm rãi vặn vẹo cơ thể trước khi vào trận, Hoàng Văn Chí nhạt giọng hỏi.
-Ai là người giỏi nhất ở đây?
Trần cục trưởng cùng “Ngũ Hổ” đã đi giao hữu, giờ chỉ còn lại có gã Kiên ở lại trông coi phòng tập, xét về thực lực thì ở đây gã chỉ có xếp sau năm người kia mà thôi. Cho nên giờ nếu không phải gã là người giỏi nhất thì còn ai vào đây? Kiên “đô” bẻ mấy ngón tay, nhún nhún mấy cái, giọng nói đầy tự tin.
-Là tao!
-Được, vậy thì chỉ cần đánh bại anh là coi như tôi đã thắng tất cả mọi người trong câu lạc bộ này phải không? – gã sinh viên họ Hoàng nheo mắt hỏi.
Thiết nghĩ, cứ cho thằng oắt này lên 9 tầng mây trước, sau đó mới dìm nó xuống 18 tầng địa ngục cho nó biết mùi, gã Kiên khinh khỉnh nhìn đối phương, trầm giọng.
-Cứ cho là thế đi!
Hoàng Văn Chí liền quay ra nhìn đám bạn đứng phía dưới, cất giọng nhắc nhở.
-Bọn mày nhớ đấy, chỉ cần tao thắng gã này thì chúng mày phải thực hiện giao kèo!
-Oke, oke không thành vấn đề…
Mấy tên sinh viên đã cầm sẵn chiếc di động trên tay, chuẩn bị quay cảnh tượng hay ho của tên bạn hống hách mà cho lên mạng.
Gã Kiên sau khi đeo găng tay quyền anh liền vứt cho tên sinh viên một đôi.
-Mau đeo vào còn bắt đầu trận đấu! – Kiên “đô” nói như thể ra lệnh.
-Đeo cái này làm gì? Tôi không cần, nếu anh thích cũng không cần phải đeo! – gã họ Hoàng khẽ nhún vai.
Quyền anh vốn là một môn thể thao bạo lực, chiếc bao tay vốn dĩ để giảm sát thương gây ra, tránh những sự việc nằm ngoài ý muốn. Giờ thằng nhóc này còn tự cao tự đại, muốn trực tiếp đấu bằng tay trần, thực là làm cho gã Kiên ngứa mắt không thôi. Lột phăng hai chiếc găng tay, ném xuống dưới, Kiên “đô” cất giọng gầm ghè.
-Là do mày khởi xướng đấy nhé, lát nữa đừng có trách tao!
Năm tên bạn đã ấn nút quay video, gương mặt tỏ ra vô cùng hí hửng. Các tuyển thủ cùng thành viên câu lạc bộ thì chăm chú nhìn lên võ đài, để tận mắt xem xem thằng nhóc kia sẽ được dạy dỗ ra sao.
-Thằng nhóc mày phách lối quá đó…
-Thùng rỗng kêu to có khác…
-Chuẩn bị xe cứu thương ngoài kia chưa đó…
Trận đấu nhanh chóng diễn ra, Kiên “đô” lao vào như mãnh thú, xuất ra ba cú móc trái nhằm mặt tên sinh viên mà đấm, sức mạnh dồn nén trong những đòn này bạo liệt vô cùng.
“Bụp, bụp, bụp”
Chỉ thấy gã họ Hoàng gập cánh tay lại, giơ lên che chắn trước mặt, đỡ lấy ba đấm một cách dễ dàng. Thấy đối phương tập trung ở phía trên, gã Kiên lập tức xuất ra một cú đấm tay phải, nhằm bụng mà thụi tới, một đòn vừa tốc độ vừa bất ngờ, e rằng đối phương khó lòng chống đỡ. Tuy nhiên, Hoàng Văn Chí chẳng phải là kẻ chỉ biết nói mà không làm được, cánh tay còn lại của hắn luồn xuống dưới bụng, rồi cũng gập lại, để cho nắm đấm thụi thẳng vào bắp tay.
“BỤP”
Nương theo lực đẩy của đòn vừa trúng, họ Hoàng nhảy lùi về sau, tiếp tục thủ thế. Thấy đối phương đỡ đòn theo một phương thức lạ lùng, Kiên “đô” không khỏi cảm thấy quái gở, nhưng việc này chẳng quan trọng, giờ cứ phải cho tên nhóc này một bài học đã.
Phía dưới, mọi người có chút ngạc nhiên, không ngờ ăn phải mấy quyền mạnh mẽ như thế mà tên sinh viên kia chẳng hề đau đớn. Năm tên bạn thì vẫn miệt mài quay clip, chúng không học qua võ vẽ gì nên cũng không biết, cứ thấy gã “hống hách” kia bị ép nhảy lùi về sau là sướng rồi.
Gã Kiên tiếp tục xông tới, ép Hoàng Văn Chí vào một góc của võ đài, rồi tung ra một cơn mưa đấm, nhằm từ bụng trở lên mà nã vào, cú nào cũng dồn nén một uy lực mạnh mẽ, không chút nương nhẹ.
“Bụp, bụp, bụp……”
Tên sinh viên cao ngạo kia chẳng hề nao núng, nhanh chóng thu người lại, dùng bắp tay để tiếp đỡ những cú đấm xả vào người mình một cách bài bản. Có lẽ gã họ Hoàng phách lối không phải là không có nguyên do, chắc rằng gã có đủ thực lực để hống hách như vậy.
Tuy rằng phòng thủ khá chặt chẽ, nhưng dưới cơn mưa đòn của đối phương thì tên sinh viên vẫn lộ ra sơ hở. Gã Kiên không chần chừ tống thẳng một đấm cường bạo vào mạng sườn của đối phương, hơn nữa đây là tay trần, nên sức mạnh gia tăng thêm mấy lần.
“BỐP”
-Hự…
Thiết nghĩ trúng phải đòn này e là tên sinh viên kia sẽ phải gục ngay tại chỗ, nếu không thì cũng phải lăn ra sàn mà gào lên thống thiết. Nhưng trái ngược với dự kiến, Hoàng Văn Chí cố gắng nghiến răng chịu đựng, nhảy qua một bên, dẵm chân vào chiếc dây co bao quanh võ đài, mà mượn đà bật lên không trung.
Cứ tưởng đối phương đã đại bại, nào ngờ lại thấy tên oắt con chẳng những không gục ngã mà còn làm một hành động rất “quái lạ”, nên nhất thời Kiên “đô” chưa biết sử trí ra sao, bởi lẽ trong quyền anh làm gì có mấy vụ bay nhảy thế này.
Khi cơ thể đã rướn qua đầu của đối phương, Hoàng Văn Chí mới gấp cánh tay lại, dùng cùi chỏ đánh xuống, nhằm thẳng đầu mà bổ, dùng cả sức nặng khi rơi từ trên cao cùng với cường lực của bản thân, đòn này tuyệt đối hung hiểm ngút ngàn. Đây rõ ràng không phải là quyền anh! Đúng, chính xác là không phải, môn võ tên sinh viên hống hách đang sử dụng là quyền thái.