“BỐP”
Một đòn như trời giáng bổ thẳng vào đầu Kiên “đô”, khiến gã bất giác “hự” lên một tiếng rồi loạng choạng lùi về sau, đầu óc chao đảo quay cuồng, trong chốc lát khó lòng lấy lại sự minh mẫn ban đầu. Mọi người phía dưới thấy tình thế thay đổi 180 độ thì tròn mắt kinh ngạc, năm tên bạn còn há hốc mồm miệng không dám tin vào sự việc trước mắt.
Hoàng Văn Chí thừa thắng xông lên, cho gã “khổng lồ” trở tay không kịp. Thấy đối phương xáp vào gần, Kiên “đô” cố gắng tung ra mấy cú đấm để giữ khoảng cách, nhưng giờ đây đầu gã cứ ong ong, phản xạ cũng chậm đi không ít, đòn đánh cũng chẳng còn lực. Dĩ nhiên mấy đòn gượng ép này chẳng thể làm khó gã sinh viên kia, hắn lách qua một bên, dốc sức tung ra một quyền thụi thẳng vào mạng sườn, “BỤP”. Khi nắm đấm vừa đi hết hành trình thì cánh tay liền gập lại, cùi chỏ tiếp tục đánh vào vị trí vừa rồi, “BỤP”. Đòn này vừa cực nhanh vừa mạnh mẽ, lại liên tiếp đánh vào một điểm, thử hỏi gã Kiên chịu sao thấu, cơ thể to lớn của gã vạy qua một bên, gương mặt tỏ ra đau đớn khôn cùng. Đối phương chưa kịp hoàn hồn, gã Họ Hoàng lại tung mấy cú đá nhanh như gió vào bụng và bắp đùi của đối thủ, cú nào cũng dồn hết sức mạnh, nhằm toàn phần mềm trên cơ thể. Kiên “đô” dính cú đánh vào đầu còn chưa tỉnh, giờ lại liên tiếp bị tấn công vào các nơi trọng yếu, thì nhanh chóng rơi vào thế bị động.
“Bốp, bốp, bốp…”
Cái cơ thể hộ pháp còn đang luống cuống, chao đảo, Hoàng Văn Chí lại xông đến tung cho một đòn hung hiểm cùng cực. Khi đã tới sát đối phương, hắn tung người nhảy lên không trung, hai tay ôm chặt lấy cái đầu trọc của gã Kiên rồi níu mạnh xuống, tiếp đó đầu gối của họ Hoàng thúc mạnh lên.
“BỐP”
Toàn bộ khuôn mặt của Kiên “đô” bị cả cái đầu gối chắc chắn như bê tông thụi thẳng vào, chiếc mũi bị dập xuống vạy qua một bên. Chưa hết, khi đầu gối đã rút lên tới ngực thì chân gã sinh viên lập tức bắn thẳng ra như một chiếc lò xo vừa bị nén chặt, một đạp tiếp tục lấy ngực của đối thủ làm mục tiêu mà phóng đến.
“BỐP”
Trúng phải trọng kích, cơ thể cao to như quả núi bắn ngã về sau, máu mồm, máu mũi văng tung tóe. Đòn thế bá đạo như vậy, dù là gã Kiên có tỉnh táo thì cũng khó lòng đỡ nổi, thất bại có lẽ là điều không thể tránh khỏi. Khi đôi chân của gã sinh viên chạm xuống sàn thì cũng là lúc đối thủ của hắn nằm vật ra, ngất lịm.
“Rầm”
Tuyển thủ mạnh nhất câu lạc bộ vào thời điểm này đã nằm bất động trên sàn, gương mặt đã bị biến dạng, kẻ chiến thắng lại chính là tên sinh viên hống hách, thì ra hắn không phải là “thùng rỗng kêu to” mà là “thùng đặc kêu lớn”. Năm tên sinh viên đứng dưới chỉ biết chết lặng mà nhìn vào kết quả chung cuộc, chúng có mơ cũng chẳng thể ngờ rằng gã họ Hoàng bạn chúng lại có thực lực đáng sợ đến vậy. Tuy nhiên, kết quả này như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho các tuyển thủ không khỏi tức giận ngút ngàn.
-Thằng ôn con, bộ môn mày sử dụng rõ ràng không phải là quyền anh…
-Trong thi đấu cấm sử dụng chân và đánh vào các phần nằm từ bụng trở xuống…
-Mày đấu mà không có chút quy tắc nào là sao …
-Cái này mà gọi là thi đấu quyền anh sao? Mày tính giết người chắc…
Hoàng Văn Chí vừa đánh thắng kẻ mạnh nhất câu lạc bộ, nên giờ gã chẳng coi mấy tên còn lại vào đâu, cùng lắm chỉ là một lũ tép riu.
-Tôi nói tỉ thí, chứ không hề nói sẽ sử dụng quyền anh để đấu. Võ thuật chung quy lại cũng chỉ để đánh bại đối phương, bất cần biết đánh thế nào, kẻ trụ lại cuối cùng sẽ là kẻ thắng cuộc. Quyền anh xem ra không có tuổi tác để so sánh với quyền thái. Còn ai nào chưa phục thì cứ lên hết đây, tôi tiếp hết.
Nghe thấy mấy câu nói ngứa tai kia làm sao mọi người chịu cho nổi, một số người cả giận lập tức leo lên võ đài, chuẩn bị cho thằng oắt kia một trận, rửa nhục cho gã Kiên, số còn lại mặt đỏ tía tai thi nhau chửi bới, lôi đủ các loại luật lệ ra mà giảng giải. Về phần năm tên sinh viên, thấy không khí trở nên căng thẳng, sắp có hỗn chiến đến nơi, phần vì sợ “trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết”, phần vì xấu hổ với tên bạn, nên nhanh chóng chuồn khỏi phòng tập từ lúc nào không ai hay.
Từ đầu tới cuối sự việc đều được Hùng “đinh” và Mạnh “nồi” chứng kiến, giờ thấy người của câu lạc bộ đại bại thì hai gã không dám xem thường tên sinh viên. Có điều nghe qua giọng điệu của họ Hoàng thì đúng là kiểu “ngựa non háu đá”, cậy có chút khả năng mà làm càn quấy, hống hách, ngang tàng. Hơn nữa đây lại là nơi chúng tập luyện, giờ để cho thanh danh của câu lạc bộ bị hạ thấp, thua cả một thằng sinh viên vớ vẩn, thì hai gã còn khoe khoang được với ai. Mà chỗ này còn là chỗ làm việc của đại ca, chắc hẳn anh ấy cũng không muốn mọi người phải chịu nhục nhã. Nghĩ tới đây Hùng, Mạnh liền chạy vào trong kho chứa đồ, báo cáo cho Hắc Vân biết.
………
“Khịtttt….khòoooo….khịttttt….khòoooo o….”
Kho chứa đồ phỏng chừng vẫn không hề được dọn dẹp tí gì sau khi Hắc Vân bước vào, mọi thứ vẫn ngổn ngang và đầy bụi bặm. Duy chỉ có một chiếc ghế gấp là được lau sạch sẽ, để “bạch tạng” ngồi lên đó…và ngủ. Vốn dĩ sự huyên náo ở ngoài phòng tập thì trong kho đều có thể nghe rõ mồn một, nhưng gã đang bận chìm trong giấc ngủ, nên dù có bom nổ bên tai chưa chắc gã đã tỉnh.
Hai tên đàn em vừa bước vào thì đã thấy ngay đại ca đang ngồi mà say giấc nồng, chúng vội vã chạy tới đánh thức.
-Đại ca, đại ca, dậy đi….
-Chuyện lớn rồi…đại ca dậy mau thôi…
Đang ngủ ngon lành lại có người tới đánh thức, “bạch tạng” tất nhiên là rất khó chịu. Vẫn nhắm tịt mắt, gã xoay người qua một bên, đầu tựa vào thành ghế, làu bàu nói vài câu.
-Chẹp, chẹp…đừng có phá…đi chỗ khác chơi…khịtttt…khịttt…khòoooo….
-Đai ca mau dậy đi, có kẻ tới phá phòng tập kia kìa. Đại ca…. – Hùng “đinh” vừa nói vừa lay lay Hắc Vân.
-Ừmmm…khịtttt…phá…luôn đi…để tao…ngủuuu.. ù….khòoo…
Hai gã nhìn nhau lắc đấu, phỏng chừng dùng biện pháp nhẹ không thể nào gọi được “bạch tạng” dậy, đã thế chúng buộc phải dùng biện pháp mạnh, lôi đối phương ra ngoài. Mỗi tên choàng một tay Hắc Vân qua cổ rồi kéo gã ra khỏi kho chứa đồ.
-Để…yên cho tao……ngủuuu……khịttt…khòooo…
………
“Rầm”
Lại một cơ thể nữa ngã xuống sàn, tên sinh viên họ Hoàng đã liên tiếp hạ gục năm tuyển thủ lao lên võ đài bằng những miếng đòn quyền thái đầy uy mãnh. Các tuyển thủ phía dưới thấy đối phương áp đảo như vậy thực lòng chẳng dám coi khinh, không còn ai dám bước lên võ đài khiêu chiến. Giờ có lên thêm vài mạng nữa thì chắc chắn cũng bị hạ gục mà thôi, còn nếu tất cả nhất loạt xông vào tấn công thì cũng chẳng hay ho gì, có khi đối phương còn vin vào cớ này mà bảo câu lạc bộ chỉ được cái ỷ đông hiếp yếu, chứ chẳng có bao nhiêu thực lực.
Thấy phòng tập đã trở nên yên ắng, chỉ còn những ánh mắt căm phẫn nhìn nhìn, phỏng chừng đã khuất phục trước sức mạnh của gã. Điều này vô hình chung càng làm hắn tỏ ra ngạo nghễ, mà cất lên những lời lẽ ngông cuồng.
-Không ngờ thực lực của câu lạc bộ Nắm Đấm Sắt cũng chỉ có bấy nhiêu, thật là làm tôi thất vọng quá đi mất. Có lẽ sau này tìm chỗ nào tỉ thí thì cũng phải xem xét kĩ mới được …ha ha ha…
Giờ đang đứng trên cương vị một kẻ bại trận, đâm ra các tuyển thủ cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, giá như “Ngũ Hổ” còn ở phòng tập thì đã không đến lượt tên sinh viên kia lên mặt. Có điều trong cuộc sống thì một là “có” hai là “không”, hai chữ “giá như” vốn dĩ chẳng tồn tại.
-Xem ra mọi chuyện kết thúc ở đây được rồi. Dù sao cũng rất xin lỗi mọi người.- họ Hoàng nói với giọng điệu mỉa mai.
Toan bước xuống khỏi võ đài, thì một giọng nói oang oang cất lên giữ chân tên sinh viên lại, cái giọng khàn khàn này đích thị là của tên Mạnh “nồi”.
-Tính diễn võ giương oai chán chê rồi chuồn đấy hả? Đại nhân vật còn chưa xuất hiện thì mày đã vội cắp mông mà chạy đi đâu thế?
Câu nói này không chỉ nhận được sự chú ý từ Hoàng Văn Chí, mà còn nhất loạt khiến cho mọi người trong phòng tập phải quay ra nhìn.
-Anh muốn đấu với tôi phải không? – họ Hoàng híp mắt nhìn kẻ vừa hùng hổ lớn tiếng.
-Tất nhiên là…không phải tao. Mà chính là người này!
Nói rồi Mạnh “nồi” chỉ tay về phía hai người đứng sau, Hùng “đinh” đang cố gắng làm cho Hắc Vân tỉnh ngủ, nhưng có vẻ không khả quan cho lắm.
-Là hai người đó sao? – Văn Chí chỉ tay.
-A…không phải tao, mà là đại ca của tao! – Hùng “đinh” liền giải thích ngay, hắn mà phải đấu với tên sinh viên kia thì chết là cái chắc.
-Là người thanh niên da trắng đang…gật gù đó hả? – gã sinh viên đút hai tay túi quần dò xét hỏi?
Mọi người giờ mới sực nhớ ra vẫn còn một “quái nhân” chưa xuất đầu lộ diện, chính là người đã chịu được những cú đánh khủng khiếp của Kiên “đô” mà không hề lùi một bước, nhưng gã họ Hoàng kia cũng dễ dàng đỡ được các đòn của gã Kiên, mà còn là không dùng tới găng quyền anh. Phỏng chừng so ra thì khó mà biết ai hơn ai, nhưng dù sao đây cũng là niềm tin cuối cùng để vớt vát lại thanh danh của câu lạc bộ. Mọi người chỉ còn biết đặt hi vọng của mình vào gã “mặt trắng” có thực lực bí ẩn kia, và họ cũng tò mò muốn biết khả năng của gã lớn tới mức độ nào.
-Đại ca, lần này trông cậy cả vào đại ca đó... – Hùng “đinh” nghiêm trọng nói.
-Nhất định đại ca phải dậy dỗ cẩn thận thằng oắt kia, cho nó không lết được khỏi đây luôn. – Mạnh “nồi” bực bội bảo.
Sau khi làm đủ mọi cách thì cuối cùng Hùng “đinh” cũng làm cho Hắc Vân mơ mơ màng màng hé mắt nhìn xung quanh, còn gã đã thực sự tỉnh ngủ hay chưa thì không biết được.