-Hở…cái…gì thế… - Nói rồi Hắc Vân ngáp một cái rõ to, đôi mắt chỉ mở có nửa chừng.
Không để cho đại ca có thời gian nhận ra vấn đề, hai tên đàn em đã lập tức đẩy Hắc Vân tiến vào trong võ đài. Khi đã đứng trong võ đài, Hùng “đinh” thì đứng sau đấm bóp cho đại ca, còn Mạnh “nồi” thì vênh mặt lên nhìn tên sinh viên hống hách.
-Tao nói cho mày biết, đây mới là đại cao thủ chân chính. Đừng tưởng có tí võ “quyền thối” là hay đâu!...hắc hắc…để xem tí nữa mày còn mở mồm được hay là không! – gã nói với giọng điệu khiêu khích.
Hoàng Văn Chí nghe thấy đối phương gọi “quyền thái” thành “quyền thối” thì vô cùng tức giận, chỉ tay vào mặt đối phương mà nói lớn.
-Các người dám sỉ nhục quyền thái?
-Thì sao? Mày nghĩ mày giỏi lắm chắc? – Đang đấm bóp cho Hắc Vân, nhưng Hùng “đinh” cũng phải chen miệng vào.
-Được, để tôi xem đại cao thủ của các người có cái bản lĩnh to lớn cỡ nào! – gã Họ Hoàng vạn phần tức tối cất lời.
Mạnh “nồi” quay lại, động viên cổ vũ cho Hắc Vân.
-Đại ca, tất cả trông cậy vào anh đấy.
Nói rồi hai tên đàn em của Hắc Vân nhanh chóng rời khỏi võ đài, gương mặt cực kì tự tin. Bởi lẽ khả năng của đại ca ra sao chúng hiểu rõ nhất, tên sinh viên kia quả thực cũng đáng gờm nhưng so với đại ca thì còn kém xa tám vạn chín nghìn dặm, có khi còn hơn thế. Hắc Vân vốn dĩ đã trở thành thần tượng, thành chiến thần trong lòng hai gã, nên chúng tuyệt đối tin tưởng Hắc Vân cầm chắc chiến thắng trong tay, không một chút nghi hoặc. Mọi người đứng dưới cũng nín thở, chăm chú theo dõi cục diện trận đấu sẽ nghiêng về phía nào.
Vừa rồi được Hùng “đinh” đấp bóp, làm cho cơ thể khoan khoái vô cùng, nhưng vô hình chung “bạch tạng” lại càng thêm…buồn ngủ. Gã vẫn mắt nhắm mắt mở ngoái đầu nhìn bốn xung quanh, rõ ràng vừa có người bóp vai cho gã, không biết giờ đã chạy đi đâu mất, mấy đoạn hội thoại vừa rồi phỏng chừng “bạch tạng” cũng chẳng nghe được câu nào. Đưa tay lên gãi gãi đầu, gã lại ngáp dài một cái.
-Óaaaa….
“BỐP”
Mồm há còn chưa kịp ngậm vào thì một đòn thế nhanh như điện đã giáng thẳng vào đầu Hắc Vân. Hoàng Văn Chí ở khoảng cách 3 mét đã tung người lên, xông phi tới chỗ đối phương, sử ra một đá ngang đầu, dù cho đứng ngoài nhìn vào cũng thấy ngay chiêu này không hề có chút động tác dư thừa, đánh ra dứt khoát, e là ngay đến một tôn sư trong môn quyền thái cũng chưa chắc làm được.
“Rầm”
Trúng một đá khủng bố, cơ thể Hắc Vân xoắn vặn, bắn qua một bên, ngã úp mặt xuống sàn, nằm xõng xoài, không hề nhúc nhích. Xem ra chỉ cần một chiêu của Hoàng Văn Chí cũng đủ khiến cho tên “mặt trắng” gục ngay tại chỗ.
-HẢ!!!
Hai tên đàn em thần sắc biến chuyển, nếu dùng hai chữ kinh hãi cũng chẳng thể lột tả được cảm xúc của chúng lúc này. Tại sao đại ca lại có thể dễ dàng trúng đòn như vậy được? Đây tuyệt đối không thể là sự thật, có đánh chết chúng cũng không tin Hắc Vân lại bị ngã gục nhanh đến thế. Nên nhớ đại ca có thể một tay mà thu thập hơn 50 tên côn đồ, nhẽ ra thằng sinh viên kia vốn dĩ không thể chạm tới người đại ca được. Nhưng đó là trên lí thuyết, còn giờ đây hai gã dù cho nhìn ngang nhìn dọc, hay căng mắt ra mà xem xét, thậm chí véo má mình một cái xem có phải là mơ hay không, thì vẫn chẳng thể phủ nhận, kẻ vừa dính đòn rồi nằm chết giấc trên sàn là Hắc Vân. “Chẳng lẽ tên sinh viên kia còn lợi hại hơn cả đại ca?” – hai tên đàn em hoang mang suy nghĩ.
Về phía các tuyển thủ thì không khỏi thất vọng, nét mặt trùng xuống, không ngờ niềm tin cuối cùng lại bị dập tắt nhanh như vậy. Tưởng rằng có thể vớt vát lại chút danh dự của câu lạc bộ, nào ngờ cũng chẳng thể có kết quả tốt đẹp gì, có lẽ hôm nay câu lạc bộ Nắm Đấm Sắt không thể tránh khỏi một vết ố trong bản tiểu sử.
-Ha ha ha…đây là đại cao thủ của các người sao? Tôi nghĩ hắn còn không bằng một con gà chết nữa kìa!...ha ha ha…Nếu đã kém cỏi thì chịu thua luôn đi, cần gì bày đặt mang một tên chẳng biết tí võ vẽ nào lên đây làm trò con khỉ chứ hả? – gã họ Hoàng cất giọng trong sự thống khoái cao độ, giờ hắn ngửa mặt thêm tí nữa khéo mũi chạm trần nhà.
-Khịtttt…khòooo…khịtttt….khòooo….
Khi tiếng gáy của Hắc Vân vang lên, cả phòng tập phải mất tới năm giây sau mới định hình được đó là tiếng động gì. Hai tên đàn em khi nghe thấy tiếng gáy thì nét mặt lại biến hóa phức tạp hơn vừa rồi, mắt trợn lên, miệng lại nhe răng ra mà cười, nhưng thần sắc thì có phần hơi tái tái, phỏng chừng chúng đang trải qua một loại cảm xúc kết hợp giữa lo lắng, vui mừng kèm theo khó hiểu. Các tuyển thủ thì đồng loạt nhướn mày, mặt nghệt ra một cách ngờ nghệch, họ không thể hiểu nổi đang diễn ra chuyện gì, tại sao gã tạp vụ kia lại…gáy được khi đã trúng đòn nằm ngất lịm? Cuối cùng là Hoàng Văn Chí, gã tưởng rằng với một chiêu của mình là đã làm cho đối phương gục ngay tức thì. Nhưng không phải vậy, phỏng chừng vừa rồi là hắn cố tình để cho mình đánh trúng, giờ lại giả bộ đang nằm ngủ một cách khoan khoái trên sàn, ý nói rằng đòn của mình chỉ đủ gãi ngứa cho hắn, làm hắn buồn ngủ mà thôi. Nghĩ tới đây gã Chí trong lòng có chút giao động, vừa rồi một đá của gã tuyệt đối hung hiểm, có thể coi như “nhất chiêu tất sát”, lập tức có thể khiến đối thủ đầu óc quay cuồng, tối tăm mặt mũi. Nhưng phỏng chừng đòn này không được gã “mặt trắng” kia coi ra gì, bất giác họ Hoàng có chút thẹn khi nhớ lại những câu nói vừa rồi của mình.
Muốn lấy lại sĩ diện, Hoàng Văn Chí lập tức bước tới, túm áo mà dựng Hắc Vân đứng dậy, tức tối gắt lên.
-Anh dám không coi tôi ra gì, nếu không mau đàng hoàng mà thi đấu thì đừng có trách tôi nặng tay! – gã đâu có biết đối phương vốn dĩ không phải giả vờ ngủ, mà nếu có biết thì gã cũng chẳng bao giờ tin.
-khịt, khịttttt…. Khòooooooo…
Bị đối phương túm cổ áo dựng dậy, nhưng Hắc Vân vẫn đắm chìm trong giấc ngủ một cách ngon lành, đầu vạy qua một bên, không ngừng cất lên những tiếng gáy rõ to.
Đám người phía dưới khi nghe thấy gã sinh viên kia gắt lên, thì lập tức hiểu ra vấn đề. Đúng, chắc chắn là hắn đang muốn đùa giỡn với đối thủ, chứ làm gì có chuyện bị trúng một đá bay mặt như thế mà vẫn ngủ được cơ chứ. Hùng, Mạnh giờ hiểu ra liền sung sướng cất lên mấy câu.
-Đđại ca đúng là đại ca. Trò gì cũng có thể nghĩ ra được…hắc hắc…
Nghe thấy bên dưới chêm vào như vậy, thì gã Chí càng thẹn, gay gắt nhìn đối phương.
-Được để xem anh giả bộ được tới bao giờ! – gã gằn giọng.
Dứt lời thì Hoàng Văn Chí cũng lập tức phát động tấn công, hai tay vẫn túm chặt cổ áo đối thủ, còn hai đầu gối liên tiếp thụi tới tấp vào hai bên mạng sườn của Hắc Vân, sức mạnh dồn nén trong từng đòn không cần phải bàn cãi, là cực nhanh cực mạnh.
“Bụp, Bụp, Bụp…”
Sau khi tung ra cả chục cú thúc gối, nhưng đối phương vẫn tuyệt nhiên không hề mở mắt, gương mặt vẫn yên bình như không, điều này bất giác càng làm cho gã Chí trở nên điên cuồng. Đẩy đối phương ra phía trước, rồi gã rướn người tung chân mà đạp cho Hắc Vân một phát giữa ngực, sức mạnh dồn nén vào đòn này có lẽ đã dùng tới đủ mười phần chứ không thể ít hơn.
“BỐP”
Cú đạp này tung ra vạn phần tàn khốc, nếu là kẻ có cơ thể bình thường thì chắc hẳn sẽ dập nát vùng ngực, gẫy đến vài cái xương chứ chẳng chơi. Chỉ thấy Hắc Vân bắn tuốt ra sau, đập mạnh vào một chiếc cột đệm nằm ở góc võ đài, hai tay vung lên vô tình móc vào hai bên dây co, chân thì lại trượt xuống, nhìn vào cũng có thể thấy ngay nếu không có hai tay mắc vào dây kia thì chắc hẳn cơ thể của Hắc Vân đã nằm ngửa ra sàn.
Hoàng Văn Chí thở dốc nhìn đối phương, những chiêu vừa rồi nhất nhất được gã dồn nén toàn bộ thực lực, nên sức lực bị mất cũng không nhỏ, chắc chắn gã “mặt trắng” kia đã ngất thật chứ không thể giả bộ được nữa. Mọi người phía dưới thì nín thở theo dõi trận đấu, họ hiểu rõ nếu là họ trúng mấy đòn vừa rồi thì một vé nằm viện dài hạn là điều không phải cãi bàn. Còn hai tên đàn em thì mắt hơi híp lại, hai tay siết chặt, miệng thì không ngừng lẩm bẩm – “Đại ca vô địch, đại ca vô địch, đại ca vô địch…”, phỏng chừng chúng đã coi Hắc Vân thành thánh sống cũng nên.
-Chẹp, chẹp…khịttttt…để tao….ngủuu…ù…khòoooo… - Hắc Vân mấp máy môi mấy chữ rồi lại gật gà gật gù theo từng nhịp thở.
Tuy tiếng nói rất nhỏ, kiểu như nói mơ trong lúc ngủ, nhưng bây giờ phòng tập rất yên ắng, thành ra bất kì ai cũng nghe thấy những câu nói vừa rồi. Các tuyển thủ thì đôi mắt tràn đầy hi vọng, khí thế dâng lên ào ạt, giờ họ tin chắc rằng gã sinh viên hống hách kia không thể là đối thủ của Hắc Vân, vài người buột miệng thốt lên mấy từ.
-Kinh dị…
-Quá ư biến thái…
-Là quái vật sao…
-Quái đản hết sức…
Những câu từ không có đầu cũng không có cuối, nhưng ai cũng hiểu đang nói về chuyện gì. Hai tên Hùng và Mạnh còn gào tướng lên, cứ như thể chúng vừa thắng độ mấy chục tỉ.
-Đại ca muôn nămmmm, đại ca vô đốiiiiiiiiiii….
Hoàng Văn Chí giật mình, lùi lại mấy bước, suy xét kĩ lại kẻ đang ở trước mặt gã, thần sắc thì tái đi phỏng chừng đang kinh hãi tột độ. Tên “khổng lồ” vừa rồi cũng chỉ có thể dính vài đòn của gã mà gục ngay tại chỗ, đó là gã còn dùng có bảy phần thực lực, đằng này chiêu số dùng còn gấp đôi gấp ba, toàn bộ lại còn là dùng cả mười phần sức mạnh, nhưng đối phương vẫn không hề coi ra gì, còn ngang nhiên giả bộ như đang ngủ ngon lành, cứ như thể những đòn mà hắn tiếp nhận không đủ để đánh thức hắn dậy.