Hoàng Văn Chí, 20 tuổi, vốn dĩ sinh sống ở Đà Lạt, nhưng do mẹ gã là một giảng viên đại học được luân chuyển công tác qua trường Hàng Hải ở Long Thành, nên cả gia đình đã chuyển ra ngoài này. Cha gã là một người kinh doanh qua mạng nên ở đâu cũng không thành vấn đề. Từ nhỏ Văn Chí đã được bác của gã là một võ sư quyền thái dạy dỗ, thêm vào đó với khả năng tiếp thu nhanh chóng những gì được truyền dạy, tới năm gã 17 thì đã đánh bại cả sư phụ, khắp thành phố Đà Lạt, Văn Chí không tìm thấy đối thủ. Vì tuổi còn trẻ mà đã có khả năng lớn như vậy, chưa từng phải nếm mùi thất bại bao giờ, thành ra không thể tránh khỏi có tính cách phách lối, mặt lúc nào cũng ngửa lên trời. Ra tới Long Thành sinh sống, học ở đại học Hàng Hải, gã luôn khoe khoang mình là đệ nhất cao thủ, không ngán bất kì ai, khiến cho bọn bạn rất phản cảm. Rồi mấy tên bạn đã thách thức Văn Chí đánh thắng người của câu lạc bộ Nắm Đấm Sắt, nếu thắng chúng sẽ tin khả năng của gã và nói cho cả trường biết Văn Chí là đệ nhất cao thủ võ thuật. Được tung hô như thế làm sao gã không thích thú cho được, hơn nữa Văn Chí luôn tin rằng mình thực sự không có đối thủ, trường hợp này áp dụng câu nói “Ếch ngồi đáy giếng” là hoàn toàn hợp lí.
Cao thủ thì gã họ Hoàng gặp qua đã nhiều, nhưng thể loại không thèm đánh trả, mặc kệ cho đối phương ra tay rồi thản nhiên…ngủ, thì đúng là trần đời gã mới gặp có lần đầu tiên. Chẳng lẽ đối phương thực sự là tuyệt đại cao thủ như hai tên vừa rồi nói, rốt cuộc thì người này học môn võ công gì mà có thể chịu đựng đủ các loại công kích, không một chút biến sắc. Có hay không việc hắn chẳng coi võ công của mình ra gì, muốn nói rằng những đòn vừa rồi chưa đủ khả năng gọi hắn dậy thì nói gì tới chuyện so tài. Hoàng Văn Chí càng lúc càng cảm thấy hoang mang, suốt thời gian hắn biết tới quyền thái đến giờ chưa từng gặp qua một quái nhân thế này. Suy đi tính lại, Văn Chí quyết định tung ra một sát chiêu cuối cùng, trước nay gã được học nhưng chưa bao giờ dùng tới, bởi lẽ với sức công phá của đòn này e là gây ra án mạng như chơi.
-HÂY AAAAA……
Tên sinh viên hét lên một cách khí thế, nhún chân rồi tung người lên không trung, cơ thể xoắt vặn một vòng, chân trái gập lại, giơ đầu gối ra phía trước, trông cứ như thể Hoàng Văn Chí đang bay tới chỗ Hắc Vân. Đòn này hiểm ở chỗ kết hợp giữ lực lao tới, lực xoắn của cơ thể và sức mạnh của cơ đùi, tất cả trộn lẫn với nhau tạo ra một sát chiêu tối cường trong quyền thái, nó dễ dàng phá tan hai phiến đá kiên cố chứ đừng nói tới một cơ thể bằng xương bằng thịt. Liệu sau đòn này gã “mặt trắng” có chịu tỉnh ngủ hay không? Có trời mới biết được.
Đám “khán giả” đứng dưới thì trợn mắt khi thấy tên sinh viên tung ra sát chiêu, họ đều là người học võ, đương nhiên nắm được đòn thế trước mắt dồn nén cỗ lực lượng khiếp đảm tới nhường nào, trúng phải đòn này e là gã tạp vụ sẽ vỡ ngực mất. Vài người không kiềm chế nổi sự căng thẳng tới thót tim, tự nhiên đưa tay lên mà vò đầu bứt tóc.
“BỐP”
Đầu gối của họ Hoàng như thể một viên đạn pháo tống thẳng vào ngực Hắc Vân, khiến cho gã đang chìm trong giấc ngủ cũng phải “hự” lên một tiếng, cả võ đài bị dư chấn của đòn này mà rung lên bần bật, đủ thấy sức công phá của nó kinh khủng đến đâu. Khi chiêu thức đã đi hết lộ trình, Văn Chí liền lùi lại phía sau quan sát, gã thực sự tin tưởng sau đòn này đối phương có muốn tỉnh dậy cũng vạn phần khó khăn. Vừa rồi lúc họ Hoàng xuất động, gã còn tưởng nhìn thấy chiêu thức cường mãnh, Hắc Vân sẽ phải bỏ trò giả bộ ngủ mà tránh qua một bên. Hơn nữa do tin rằng đối thủ là cường giả, chuyện ngầm giữ lực lượng nhất định sẽ bị phát hiện, dẫn đến coi khinh không thèm tránh né, nên Hoàng Văn Chí đã sử ra toàn bộ những gì mình có, không lưu lại một phần lực nhỏ nào để làm đường lui. Giờ thấy đòn đã trúng đích, dễ dàng đắc thủ chẳng chút khó khăn, đối phương thì không thấy gáy nữa, xem ra đã ngất lịm. gã sinh viên đột nhiên cất lên một tràng cười sảng khoái.
-Ha ha ha…Tự coi mình là cao thủ, không thèm tránh né chiêu của tôi. Để xem anh còn dám coi thường quyền thái nữa hay không! Ha ha ha…
-Mày đừng có đắc chí quá sớm, đại ca tao không dễ dàng chịu bại như vậy đâu… - Hùng “đinh” gắt lên.
-Đại ca đang cho mày cưỡi voi rồi mới đạp mày xuống chó đấy… há há há… - Mạnh “nồi” cười lên mấy tiếng ma mãnh.
Hai tên này tuy có học qua mấy tháng ở Tiệt Quyền võ đường, nhưng chẳng tiếp thu được là bao, thành thử đạo chiêu vừa rồi chúng không thể hiểu được đáng sợ cỡ nào. Mà dù có biết đi chăng nữa thì với sự sùng bái của mình với thần tượng, hai gã cũng mãi mãi tin rằng đại ca mới là kẻ chiến thắng, dù cho có trúng bao nhiêu đòn cũng vậy cả thôi.
Về phía các tuyển thủ lúc nhìn thấy gã tạp vụ bị trúng đòn, họ bất giác cảm thấy lạnh cả sống lưng, rùng mình ghê sợ. Chỉ nhìn vào thôi đã có cảm giác rờn rợn đến vậy rồi, thử hỏi người tiếp nhận còn đau đớn, quằn quại tới mức nào nữa? Những tưởng phen này kẻ nắm chắc phần thắng lại là gã sinh viên hống hách, nhưng lại nghe thấy lời nói của hai tên học viên mới vào kia, thì sự tuyệt vọng của họ có nguôi ngoai đi đôi chút. Các tuyển thủ vẫn cố gắng chờ đợi vào cái gọi là kì tích, hi vọng Hắc Vân vẫn gượng dậy được, quan sát, mọi người lại tiếp tục quan sát.
Thấy hai tên đứng dưới vẫn hết lời đề cao gã “mặt trắng” và hạ thấp mình, họ Hoàng trong lòng không khỏi ấm ức. Mấy người nghĩ hắn là thần thánh, là quái vật sao? Dù có là thần thánh, quái vật mà dính sát chiêu vừa rồi thì cũng không tránh khỏi đại bại, trừ khi cơ thể hắn là sự kết hợp giữa ba lớp bê tông và bốn lớp cốt thép thì may ra, hừ! Hoàng Văn Chí không giữ nổi bình tĩnh, chỉ tay về phía hai tên Hùng, Mạnh cao giọng thách thức.
-Các người đừng quá tự mãn như vậy! Anh ta chắc chắn đã ngất lịm rồi, còn không mau đưa đi bệnh viện thì chẳng may có chuyện gì xảy ra đừng có mà đổ vạ cho tôi…ha ha ha…
Cái gì mà “tự mãn như vậy”, tên sinh viên này đúng thật là mặt dày có khác, nếu để hắn soi gương rồi nói chắc sẽ không thốt ra mấy từ này. Thấy cái giọng điệu tự coi mình là ông trời, khinh thường đại ca, lại còn cười một cách sung sướng, thực là làm cho hai tên đàn em tức điên người.
-Ngất lịm, hô hô… có mà mày mới sắp ngất lịm thì có! Tưởng cái chiêu mèo cào đó có thể hạ gục được đại ca hả? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày chứ, nếu nói là xoa bóp thì còn tạm chấp nhận được! – Hùng “đinh” gân cổ lên cự lại.
-…Sao hôm nay mày nói hay vậy? – Mạnh “nồi” thì thào bên cạnh.
-Mịe, mày khen tao có mà khen cả đời! – Hùng “đinh” vênh mặt.
Trước nay Hùng “đinh” vốn nói chuyện rất thô kệch, bốp báp, ngắn gọn, giờ thấy thằng bạn xuất thần nói được mấy câu nghe cũng ra hồn thì Mạnh “nồi” có chút tán dương. Đang được đà, thấy thằng bạn khen cho một câu thì gã càng hứng chí.
-Được! Mấy người to mồm như vậy, tôi cũng không ngại mà đánh cược với các người một phen. Chỉ cần nội trong hôm nay anh ta có thể tỉnh lại, tôi lập tức quỳ xuống lạy anh ta ba lạy mà bái làm sư phụ…hắc hắc… bằng không các người phải quỳ xuống mà bái tôi làm sư, sao chơi không? – Văn Chí tràn trề tự tin, híp mắt nhìn.
-Vãi đạn thật, tao còn chưa thách mày thì thôi, giờ mày lại thách thức tao. Sợ đíu gì mày mà tao không chơi, không những gọi mày bằng sư phụ, tao gọi mày bằng bố luôn đấy, hứ! – Hùng “đinh" tiếp tục phản pháo.
-Ai da, nhưng mà mày không thấy làm vậy là có lợi cho nó quá sao? Khi không nó được vinh dự nhận đại ca làm sư phụ, cái vụ cá độ này có khi phải xem xét lại…hắc hắc… - Mạnh “nồi” thêm mắm thêm muối cho sự việc lên tới cao trào.
Mấy tay tuyển thủ theo dõi sự việc quả thật không biết tình hình nghiêng về bên nào, nhưng trong lòng họ thì luôn mong muốn kẻ chiến thắng là người mình. Mọi người còn đang suy nghĩ, ba tên kia thì đang đôi co với nhau, thì cơ thể gã “mặt trắng” chợt động. Người Hắc Vân giật nhẹ lên một cái, lồng ngực bỗng căng ra, hai má bỗng phồng lên như thể sắp ói. Tất cả các con mắt có trong phòng tập lập tức dán chặt vào cơ thể ở góc võ đài, sự căng thẳng mỗi lúc một gia tăng.
Chắc chắn bị mình thụi cho một phát vào bụng, giờ hắn sắp ói mật xanh mật vàng ra tới nơi rồi, mà có khi ói máu chứ chẳng chơi. Để xem sau khi hắn ói máu rồi nằm chết vật ra đây thì mấy người còn há mồm được nữa hay không. Nghĩ vậy, trong lòng Hoàng Văn Chí không khỏi hả hê, xem ra thực lực của gã vẫn là vô đối.
Mọi người phía dưới thì lo lắng quan sát, phỏng chừng Hắc Vân không thể chịu nổi áp lực ở bụng mà sắp ói ra tới nơi, có lẽ thương thế của gã không hề nhẹ. Hai tên đàn em thì căng mắt, siết chặt bàn tay, căng thẳng quan sát từng hoạt động của đại ca.