-Ợ….
Miệng của “bạch tạng” há ra ợ lên một tiếng rõ to, rồi tiện thể ngáp dài, đôi mắt hơi hé mở, chớp chớp mấy cái xong…lại nhắm vào. Thần sắc vẫn bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra, phỏng chừng cơn buồn ngủ như một liều giảm đau cực mạnh khiến cho gã không có chút cảm giác gì.
-Khịttt…khòoo…
Những tưởng đối phương sắp ói máu đến nơi nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho gã sinh viên phải thất vọng tràn trề, hơn nữa còn kinh hoàng như gặp phải ác quỷ ba đầu sáu tay, cái tiếng “khò, khò” kia còn khủng khiếp hơn cả ngàn vạn cú đánh. Ngay đến chiêu thức mạnh nhất, hung hiểm vô vàn, dồn nén đạo lực khủng bố cũng bất lực trước gã thanh niên có nước da trắng trông yếu ớt kia, thử hỏi họ Hoàng làm sao lại không kinh hãi cho được. Trước nay gã sinh viên ngạo mạn luôn tin tưởng võ học vốn dĩ cũng chỉ có thể đạt tới một trình độ nào đó, cái gì cũng có điểm cực hạn của nó, hiển nhiên Văn Chí tin tưởng điểm giới hạn đã được gã chạm tay vào.
Những tưởng cả đời này còn không tìm được đối thủ, nhưng giờ thì gã hiểu rằng đó chỉ là những suy nghĩ tự sướng, viển vông, không biết cái gì gọi là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, “Núi cao còn có núi cao trập trùng”. Sở học từ xưa tới nay là chẳng có bờ bến, dù con người ta có đời đời kiếp kiếp học hỏi, trau dồi thì cũng không bao giờ biết được điểm dừng nằm ở đâu, điều này có lẽ tới đứa trẻ con cũng ý thức được. Nhưng Hoàng Văn Chí từ nhỏ tới giờ luôn đắm chìm trong chiến thắng, trong những lời tán dương của đồng môn, thành thử suy nghĩ của gã có phần “eo hẹp”. Giờ đây bị một “cao nhân” dạy dỗ, chỉ điểm, cho gã biết thế nào mới thực sự là cường giả, là cao thủ, thì tư tưởng được đả thông, đôi mắt như thể mới thấy ánh sáng lần đầu tiên.
Ngay tới cách mà “cao nhân” chỉ dạy gã cũng vạn phần đức độ, không đánh trả, không nói câu nào, chỉ lẳng lặng tiếp nhận công kích. Chịu đựng đau đớn để cảm hóa đối phương, để loại bỏ sự ngạo mạn trong suy nghĩ, để biết cái gì là nhân từ và để hiểu rõ đâu mới là thực lực chân chính. Có lẽ đây mới là cảnh giới tối thượng của võ học, không cần phải dùng đến cái miệng khoa trương thanh thế, chẳng phải dùng chiêu thức mà hù dọa, tự để cho kẻ tấn công nhận ra chân thân của mình.
Càng nghĩ gã sinh viên càng khủng hoảng tinh thần, chấn động toàn thân, đó là “cao nhân” còn không chấp nhặt mà ra tay, bằng không gã đã tan xương nát thịt. Bất giác Văn Chí cảm thấy con người trước mặt trở lên to lớn như một cây đại thụ đã trải qua trăm năm trơ gan cùng thiên nhiên, còn mình chỉ là một cái chồi nhỏ mới nhú khỏi mặt đất mà thôi. Bao nhiêu sự tự tin, niềm kiêu hãnh về võ học của gã Chí bỗng chốc như mây khói tan biến vào hư vô, chỉ còn lại một tên thanh niên mong muốn cầu tiến, ham học hỏi, coi như những năm tháng trước đây họ Hoàng sống thật là uổng phí. Sự kinh hãi dần chuyển qua sự kính ngưỡng, bái phục, nếu được “cao nhân” dạy dỗ chắc chắn Hoàng Văn Chí sẽ đạt tới một cảnh giới cao hơn hiện tai rất nhiều.
Có điều tên “mặt trắng” vốn dĩ cũng chẳng đức độ quái gì, còn nhớ khi ở đạo quán Thượng Nhật mặc dù đối phương chỉ khiến hắn chảy có vài ba giọt máu, nhưng cũng đã bị đánh cho bán thân bất toại, hôn mê bất tỉnh, thời gian nằm viện khéo tính bằng năm. Chẳng qua bây giờ gã đang ngủ, không cảm giác được đau đớn, thành thử người như cái bịch bông tha hồ cho đối phương đấm đá. Nếu gã mà không buồn ngủ, e là đúng như lời của Mạnh “nồi”, đánh cho Hoàng Văn Chí lết cũng không ra được tới cửa. Có điều họ Hoàng chắc kiếp trước cũng tu tâm tích đức, thành ra hôm nay mới may mắn như vậy.
Hoàng Văn Chí trước sự chứng kiến của đông đảo mọi người, đột nhiên quỳ xuống, giọng nói đầy vẻ tha thiết. Vừa rồi hắn chỉ buột miệng thách thức còn giờ đây lại thực sự muốn bái sư.
-Xin anh hãy nhận tôi làm đệ tử!
Vừa rồi thấy Hắc Vân vẫn chẳng có vẻ gì là bị thương, các tuyển thủ đã thở phào nhẹ nhõm, giờ thấy gã sinh viên chịu khuất phục mà quỳ xuống cầu xin đối phương thu nhận làm đệ tử, thì mọi người hả hê không ít. Lúc này những câu nói dè bỉu chê bai mới cất lên.
-Sao vừa rồi còn hống hách lắm mà…
-Quyền thái cao cường của mày đâu rồi…
-Đánh không lại liền quỳ xuống xin làm đệ tử… ha ha ha… mặt mày dày quá đấy…
Giờ đến lượt hai tên đàn em vênh mặt, nhìn gã sinh viên bằng nửa con mắt, nghênh ngang châm chích.
-Vừa rồi còn ra điều cá cược, tao còn tưởng mày một chiêu là đánh chết người chứ! Hóa ra cũng chỉ là to mồm thôi sao…hô hô… - Hùng “đinh” cười nhạt
-Tao đã bảo mà, nó bái đại ca làm sư phụ là lời cho nó quá rồi. Nhưng dù nó có quỳ ở đấy cả ngày thì đại ca cũng không thu nhận đâu… hắc hắc… – Mạnh “nồi” đắc chí châm biếm.
Lúc trước hai gã phải cầu khẩn, vai nài, xin xỏ, dùng hết sự chân thành nhưng bao lâu sau đại ca mới miễn cưỡng tiếp nhận. Thử hỏi thằng sinh viên hống hách đáng ghét kia làm sao mà được chấp nhận cho nổi. Hai gã tin chắc câu trả lời của đại ca chúng sẽ là không.
Có điều, trong cuộc sống chẳng gì là không thể, chuyện hoang đường nào cũng có khả năng xảy ra. Không biết là do gã họ Hoàng may mắn, hay là “bạch tạng” đen đủi, khi câu nói của Mạnh “nồi” vừa dứt thì đại ca của hắn lại “ợ” thêm một cái nữa, xem ra bụng gã có vẻ bị đầy hơi thì phải, hoặc do cú thụi gối vừa rồi cũng không biết chừng. Nhưng dù có do nguyên nhân gì thì việc này cũng dẫn tới một sự hiểu lầm “nho nhỏ”, khi Hắc Vân ợ lên một tiếng thì cái đầu hơi hất lên một chút, sau đó nó lại gục xuống. Vô tình từ một cử chỉ mang tính chất bản năng của cơ thể, lại hóa ra một cái gật đầu đồng ý. Vốn dĩ tất cả mọi người ở đây không ai nghĩ rằng gã ngủ thật, mà chỉ là giả bộ ngủ để chêu tức tên sinh viên, giờ thấy Hắc Vân “gật đầu” thì hiển nhiên tin rằng do gã muốn như thế.
Thấy đại ca lập tức đồng ý thu nhận thằng sinh viên đáng ghét, Hùng “đinh” không khỏi có chút ghen tức.
-Đại ca, sao anh lại nhận nó làm quái gì! Với cái mặt vênh váo của nó, đáng ra phải đập cho nó một trận…
Đang oang oang khua tay múa chân, chỉ mặt gã họ Hoàng mà đốp chát, thì lại nghe thấy Mạnh “nồi” thì thầm bên cạnh.
-Mày cũng không thể trách đại ca được. Thằng này tuy phách lối nhưng không thể phủ nhận là nó có thực lực, tiềm năng không nhỏ. So ra, tố chất hơn chúng ta rất nhiều, đại ca tiếp nhận là có lí do của anh ấy, bọn mình thân phận đàn em lấy tư cách gì mà chỉ bảo? Tốt nhất là yên lặng đi. – Xem ra kẻ có học suy nghĩ vẫn luôn thấu đáo hơn cả.
Thấy bạn mình phân tích như vậy, Hùng “đinh” cũng chẳng thể cãi bàn, hắn bực dọc nhìn gương mặt khó ưa của tên sinh viên. Còn các tuyển thủ thì không mấy quan tâm Hắc Vân có tiếp nhận tên kia làm đệ tử hay không, họ chỉ cần biết thanh danh của câu lạc bộ đã được cứu lại từ tay gã, giờ đây trong lòng mọi người đều thầm cám ơn gã tạp vụ, coi hắn là cứu tinh của họ và danh dự của nơi này.
Thấy “cao nhân” nhanh chóng thu nhận gã làm đệ tử, không hề chấp nhặt chuyện lỗ mãng ra tay, thì họ Hoàng mừng ra mặt. Gã lập tức dập đầu, lậy Hắc Vân ba cái, miệng không ngừng nói lớn.
-Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ…
Hai tên đàn em bước lên võ đài, hí hửng nịnh bợ Hắc Vân.
-Đại ca thực lực hùng hậu như vậy, thực là làm em bái phục sát đất…
-Nhất định đại ca phải dạy võ công cho em đấy…
Mấy câu của Hùng, Mạnh chẳng được đáp trả, đại ca của chúng vẫn say giấc mộng lành, không bận tâm đang diễn ra chuyện gì.
-Đại ca…bớ đại ca…
-Khỏi phải giả bộ nữa đâu đại ca, xong trận rồi mà!
Hai gã đàn em lay lay người Hắc Vân, nhưng vẫn không thấy có bất kì phản ứng gì.
-…hình như đại ca…ngủ thật thì phải…
Nghe thấy Hùng “đinh” nói câu này, toàn bộ mọi người có mặt trong phòng tập đều há mồm, tròn mắt, cứ tưởng mình đang nghe nhầm. Kẻ kinh ngạc nhất có lẽ vẫn là Hoàng Văn Chí, hắn lắp bắp hỏi lại, xác định những gì vừa chui vào tai.
-Sư phụ…thực sự đang…ngủ sao… - tên sinh viên vẫn nhất mực quỳ trên võ đài.
-Ai chà, chắc tại mày đấm bóp thích quá, đại ca mới chuyển từ ngủ giả vờ qua ngủ thật luôn đấy mà… - Mạnh “nồi” nhún vai, nheo mắt nhìn Hắc Vân.
Ngủ giả đã khiến cho gã họ Hoàng vái dài rồi, giờ nghe thấy sư phụ chuyển từ ngủ giả qua ngủ thật thì sự kinh ngạc kèm theo bái phục còn tăng lên mấy lần. Hai tên đàn em đành dìu Hắc Vân xuống khỏi võ đài, gã sinh viên toan đứng dậy đi theo thì Hùng “đinh” đã gắt lên.
-Ai cho mày đứng dậy? Muốn làm đệ tử của đại ca phải quỳ đủ một ngày mới coi là chính thức nhập môn. – Xem ra Hùng “đinh” rất ghét gã Văn Chí.
-Có chuyện đó sao…mà…anh là thế nào với sư phụ… - Gã sinh viên đâu dám hống hách như trước, giọng nói vài phần kính nể.
-Tao hả…à thì… mày cứ coi như là sư huynh của mày đi! – tên Hùng hất hàm đáp.
Nghe thấy vậy thì Văn Chí không dám có ý kiến gì thêm, chỉ biết quỳ ngay tại võ đài, gương mặt cúi gằm xuống sàn, ra chiều hối lỗi. Gã mặc kệ những lời chê bai, dè bỉu từ phía các tuyển thủ, nhất nhất không đứng dậy mà rời khỏi phòng tập. Tên sinh viên này tuy rằng hống hách, nhưng một khi đã làm việc gì là sẽ làm tới cùng, nhất quyết không hối hận.