Hắc Vân gãi gãi đầu, lặng lẽ bước tới gần một bao cát, hiển nhiên gã Chí vẫn bước theo phía sau. Vỗ vỗ mấy cái vào chiếc bao cát to lớn, chắc nịch, “bạch tạng” nhạt giọng hỏi.
-Cậu học võ 15 năm rồi phải không?
-Vâng ạ!
-Cú đấm của cậu chắc phải rất mạnh?
-Cái này…
-Cậu có thể kiểm soát được sức mạnh của mình hay không?
-Có lẽ là được ạ…
-Tốt, vậy dùng hết khả năng mà đấm vào đây xem nào?
Hắc Vân lùi lại một bước, đút hai tay vào túi quần, xem xét tên sinh viên tung đòn. Văn Chí thấy đại ca muốn mình đánh thử vào bao cát, thì hiểu ngay là Hắc Vân muốn xem khả năng của mình tới đâu, trong đòn đánh có chỗ nào khiếm khuyết để chỉ bảo. Gã họ Hoàng phấn khởi trong lòng, quyết dùng hết khả năng để đại ca đánh giá. Siết mạnh bàn tay, dồn nén sức mạnh, sau đó từ từ thu cánh tay về sau, chỉ cần nhìn cung cách ra đòn của Văn Chí, cũng đủ thấy gã dùng bao nhiêu phần thực lực. Chắc chắn là toàn bộ.
“BINH”
Một đạo quyền xé gió lao đi, nhanh còn hơn cả điện, cỗ lực lượng tống thẳng vào cái bao cát đen xì, chắc nịch, khiến cho nó văng tuốt ra xa, nếu không phải là có những sợi xích níu giữ lại e là cái bao cát đã bay đi 5, 6 mét. Nhìn khối hình trụ không ngừng lắc qua lắc lại trước cú đấm của mình, Hoàng Văn Chí tỏ ra hài lòng với kết quả trước mặt.
Hắc Vân chậm rãi bước tới, giữ cái bao cát lại, nhàn nhạt hỏi.
-Cậu nhìn kĩ xem, trên chiếc bao cát giờ có thêm cái gì?
Tất nhiên gã họ Hoàng thấy rõ giờ đây trên bao cát, chỗ mà hắn vừa thụi vào là một vết lõm sâu vào trong, độ tầm ba đốt ngón tay.
-Là vết hằn của nắm đấm ạ…
-Ừ, đúng! Vậy cậu có biết tại sao chiếc bao cát lại tung lên khi bị đấm vào không? – Hắc Vân gãi gãi đầu, nhẹ giọng.
-Đơn giản vì do lực đấm quá mạnh... – họ Hoàng nhún vai.
-Đúng, là quá mạnh. Vậy tại sao cậu lại dùng một lực quá mạnh mà không phải là dùng một lực đủ mạnh? – gã khẽ lắc đầu, cười nói, ánh mắt nhìn tên đệ tử đầy thâm ý.
-Cái này…em quả thực chưa hiểu ý đại ca…cho lắm… - Văn Chí chau mày ra chiều suy nghĩ.
-Vậy xem thử giữa cú đấm của tôi và của cậu có gì khác nhau!
Dứt lời cánh tay của Hắc Vân lập tức phát động, không rườm rà như tên sinh viên, gã giữ nguyên tư thế mà thụi ngay một quyền vào bao cát, rồi lại nhanh chóng thu tay về. Nhanh tới mức Văn Chí không kịp trông rõ động tác, chỉ nghe “Bụp” một tiếng và nhìn thấy một bóng mờ, nếu không phải là một kẻ từng luyện qua võ công lâu năm thì chắc chắn sẽ tưởng rằng Hắc Vân đang đứng yên, không hề phát chiêu.
-Đại ca…ra đòn nhanh quá…em không kịp trông thấy gì cả… - Văn Chí tròn mắt, cú đấm vừa rồi dù có chăm chú thế nào hắn cũng không thể nhìn rõ được.
-Tôi không cần cậu nhìn vào cánh tay của tôi, nhìn vào chiếc bao cát kìa. – gã “bạch tạng” hồn nhiên đưa một ngón tay lên ngoáy mũi.
Để ý mới thấy, chỗ bị nắm đấm của Hắc Vân thụi tới, lõm sâu vào trong tới cả gang tay, hằn rõ hình thù, phỏng chừng còn mạnh gấp đôi cú đánh của gã họ Hoàng, hơn thế mặc dù cú ra đòn kinh khủng như vậy nhưng tuyệt nhiên bao cát không hề bị tung lên, nó chẳng lay động dù chỉ một chút ít, ngay cả tiếng động phát ra cũng khá nhỏ. Điều này làm cho Hoàng Văn Chí kích thích vô cùng, khó hiểu không thôi, rốt cuộc thì đại ca vừa sử ra một cú đấm như thế nào?
-Làm thế nào mà… - họ Hoàng hết nhìn qua bao cát lại quay sang nhìn Hắc Vân.
-Cú đấm của cậu mạnh nhưng không bạo, sắc mà chẳng bén, lực thì đủ nhưng lại phân tán tứ phía. Vừa rồi tôi dùng một lực đủ bằng lực của cậu, có chăng thì chỉ hơn kém chút ít, sự khác biệt chắc cậu thấy rõ.
-Mong đại ca chỉ bảo kĩ hơn… - Văn Chí háo hức.
-Cú đấm của cậu khi chạm vào bao cát thì một nửa lực lượng phân tán vào toàn bộ bao cát, nửa còn lại tụ vào chỗ tiếp xúc, vì vậy mới có chuyện nó bị bắn tung lên. Đây chính là hệ quả của việc không làm chủ được lực của bản thân. Khi ra đòn phải kiểm soát được sức mạnh của mình nên tán hay tụ, cần dùng bao nhiêu là đủ, lúc sử ra không nên rướn người theo đòn đánh của mình. Nếu cậu để ý sẽ thấy tôi đấm vào bao cát rất nhanh và thu về còn nhanh hơn nữa. Việc này có ba ưu điểm, thứ nhất nó sẽ làm cho sức mạnh của cậu không bị tán xạ ra xung quanh mà tập trung hoàn toàn vào một điểm, thứ hai không đánh động những kẻ khác nếu cậu đang thực chiến, thứ ba tránh được các tình huống phản đòn bất ngờ từ đối phương bởi cậu đã thu về phòng thủ từ trước đó. Tóm lại một chiêu thức tốt không phải được đánh giá bằng việc đối phương bay đi bao xa, mà là bằng việc hắn bị thương tới mức độ nào, một đòn có thể lập tức đắc thủ hay không. Hãy chú ý vào chất lượng cú đánh của cậu một chút, hiểu rồi chứ? – Hắc Vân chau mày nhìn tên sinh viên.
Được đại ca chỉ điểm thực là làm cho cái đầu của gã họ Hoàng “nở” ra không ít, những kiến thức trước nay của hắn về võ công thực là chỉ bằng một hạt cát bé nhỏ nếu so sánh với người đang đứng trước mặt đây. Lúc này Văn Chí đang thầm cám ơn lũ bạn đã dẫn tới đây, để có thể gặp được người sẽ dẫn dắt hắn tới đỉnh cao của võ đạo. Gương mặt của Hoàng Văn Chí tỏ ra vạn phần kính ngưỡng, sự thích thú căng tràn trong lồng ngực.
-Đa tạ đại ca, đa tạ đại ca, đa tạ…
-Thôi thôi, tập luyện đi, nói nhiều quá.
Hắc Vân hờ hững đáp lại rồi lững thững bước vào trong nhà vệ sinh, chẳng mấy bận tâm tới ánh mắt cùng giọng nói cảm thán của tên sinh viên.
Tới 5 giờ chiều, sau một tiếng luyện tập, bốn gã cùng nhau rời khỏi câu lạc bộ Nắm Đấm Sắt.
-Đại ca, tại sao em làm theo những gì đại ca nói nhưng vẫn không được? Cái bao cát vẫn bắn tung lên… - Văn Chí gãi đầu, khó hiểu.
-Cái gì cũng cần thời gian, lí thuyết là như thế nhưng thực hành thì lại là chuyện khác, chú mày cứ chăm chỉ tập đi rồi sẽ thành công thôi. Luyện tập với tao thì phải nắm rõ hai chữ đó là kiên nhẫn. – Hắc Vân lúc lắc cái đầu.
-Đại ca ơi, có thể chỉ em tập cái khác được không? Trò hít đất này thực là…nản quá đi… - Hai tên Hùng, Mạnh thi nhau nài nỉ.
-Hai thằng mày yếu như cọng bún, không tập thể lực đi thì đừng mong khá được. – gã liếc nhìn qua hai tên đàn em đang đi bên cạnh.
-Hix… Vânggggg… Ạaaaaa… - Hùng, Mạnh kéo dài giọng.
Đi được một đoạn, nghĩ tới chuyện về nhà “bạch tạng” mới sực nhớ ra một vấn đề cần phải giải quyết. Đăm chiêu trong chốc lát gã liền nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, đôi mắt tinh quái liếc nhìn qua tên sinh viên đang đi phía sau, “bạch tạng” hắng giọng.
-E hèm…này Chấy qua đây tao bảo? - Hắc Vân hướng đôi mắt của mình về phía gã họ Hoàng.
-Đại ca gọi em? – Văn Chí khẽ chau mày.
-Không gọi mày thì gọi ai? Không phải mày tên Chấy sao? – gã “bạch tạng” chép miệng.
-Chí …chấy… há há há…trời ạ…há há há - Nghe thấy Hắc Vân nói thì hai tên kia ôm bụng cười rũ rượi.
-Em tên là Hoàng Văn Chí không phải Chấy! – tên sinh viên có chút bực bội đáp.
-Ài, Chí với Chấy thì nó cũng giống nhau cả thôi, mày phân biệt làm gì! – “bạch tạng” nhạt giọng.
-Đúng đúng… há há há… không nên phân biệt…từ nay mọi người sẽ gọi mày là Chấy… há há há… - Càng lúc hai tên Hùng, Mạnh cười càng to.
-Nhưng đó là tên riêng, sao lại gọi lái đi như thế được! – họ Hoàng giận thực sự.
-Thôi được rồi, mặc kệ là gì, giờ tao có việc nhờ chú mày đây! – “bạch tạng” xua xua tay nói.
-Dạ! – Văn Chí vừa đáp lời vừa liếc xéo hai tên “sư huynh” đang bịt miệng mà cười khúc khích với nhau.
-Muốn tập luyện với tao trước hết phải biết vứt bỏ sự xấu hổ, e ngại, mà thậm chí là tự trọng của bản thân. Liệu chú mày làm được không? – “bạch tạng” híp mắt, hỏi.
-Tất nhiên là không vấn đề gì, đại ca! – Văn Chí quả quyết.
Để có thể đạt tới đỉnh cao của võ đạo, cùng sự cầu tiến của bản thân, họ Hoàng tin rằng không có bất kì việc gì mà đại ca giao phó hắn lại không làm được. Hắc Vân gật gù tỏ vẻ hài lòng.
-Vậy thì tốt. Giờ tao nhờ mày qua một quán đồ lót của phụ nữ mua cho tao 3 bộ…à không 5 bộ về đây! – “bạch tạng” thản nhiên bảo.
-HẢAAA…… - gã họ Hoàng há hốc mồm miệng.
Nghe thấy nhiệm vụ đại ca giao cho tên “sư đệ” mới vào, hai gã “sư huynh” thực lòng không thể kìm nén, phá lên cười lăn cười bò.
-Ối mẹ ơi...há há há…đúng là chết mất thôi…há há há…
-Đại ca…sao lại bắt em làm chuyện…quái gở như vậy chứ… - tên sinh viên gương mặt tỏ ra khổ sở, hai tai đỏ lên như gấc.
-Là tao đang xem thử sự quả quyết của chú mày vững chắc tới đâu đó mà! Sao có chịu đi hay là không? – “bạch tạng” chép miệng, làm như chỉ tình cờ nghĩ ra việc thử thách này.
-Việc này…
Họ Hoàng gãi đầu gãi tai, e ngại vô cùng, đôi mắt thì cứ hằm hằm nhìn vào hai tên “sư huynh” chết tiệt, chỉ biết cười trên đau khổ của người khác. Cái khó ló cái khôn, nếu đã bị xấu hổ thì chẳng tội gì mà hắn chịu xấu hổ một mình.
-Việc này tất nhiên là em có thể làm được. Nhưng tại sao chỉ có một mình em phải đi mà hai người đó lại không? – Văn Chí liếc nhìn hai gã “sư huynh” một cách nham nhiểm.
-CÁI GÌ… - Hai tên Hùng, Mạnh trợn mắt, đang tính phản bác thì đã nghe thấy đại ca cất giọng.
-Cũng phải, hai thằng này cũng chưa chịu thử thách lần nào cả. Thôi thì cả ba đứa cùng đi mua đi, nhanh rồi về! – Hắc Vân gật gù tán thưởng ý kiến của Văn Chí.
-Đại ca, một người đi là được rồi cần gì đi tới ba người chứ? – Mạnh “nồi” cố gắng cứu vớt tình hình.
-Đúng vậy, để tên Chấy đó đi là được rồi…
Không để cho Hùng “đinh” nói hết câu, Hắc Vân lập tức chặn họng.
-Không phân bua lôi thôi, không đi thì từ nay đừng gọi tao hai tiếng đại ca! – Giờ thì “bạch tạng” lộ rõ bản chất, gã bức ép ba tên đàn em một cách không khoan nhượng.