Từ đùa chuyển thành thật, môi kề môi, mũi kề mũi, những hơi thở ấm áp chạm vào da thịt, nụ hôn này như một xung điện khiến cho Hắc Vân tê điếng, toàn thân cứng đơ như khúc gỗ. Đây quả là diễm phúc to lớn, một phần thưởng xứng đáng cho việc lo chuyện bao đồng của gã. Từ bé tới giờ, Hắc Vân nào có biết mùi con gái là gì, động chạm còn chưa đến lượt chứ đừng nói môi kề môi thế này. Riêng về khoản trai gái thì gã phải bái Mai Thái làm sư phụ, trong khi thằng bạn luôn bạo dạn trong việc yy thì gã lại khá dát gái, nói chuyện hay chém gió thì rất to mồm, nhưng lúc lâm trận thì chỉ biết chết lặng chả nói được câu nào. So ra thì bây giờ Hắc Vân còn đỡ ngại hơn hồi xưa nhiều.
Trở lại với tình huống bất ngờ xảy đến, Hắc Vân chỉ biết đơ người ra mà tiếp nhận nụ hôn của mĩ nhân, hồn phách thì do quá “sung sướng” đã bay toán loạn. Hơn nữa, khi Tuyết Dung kề môi lên miệng gã, vô tình hai trái tuyết lê chín mọng của nàng lại ép sát vào ngực của đối phương. Khi cõng mĩ nhân thì chuyện này cũng có xảy ra rồi, nhưng lúc đó còn đang nước sôi lửa bỏng, mà thú thực là lưng có độ nhạy cảm kém hơn trước ngực rất rất nhiều, thành ra Hắc Vân chỉ hơi có cảm giác mà thôi. Tuy rằng chỉ hơi có cảm giác nhưng gã đã nghĩ ra đủ hình ảnh, tâm tư đã có giao động, ham muốn cũng nhen nhúm, vậy thì giờ đây khi trực tiếp cảm nhận sự mềm mại của hai “đỉnh núi” qua ngực mình thì sẽ còn thế nào? Giữa ngực của Tuyết Dung và ngực của Hắc Vân cách tất cả 3 lần vải, có điều cái áo lót mà mấy tên đàn em mua hộ thì toàn loại mỏng tanh, còn hai chiếc áo phông thì chất vải cũng chẳng dày gì cho cam, thành thử dù cách mấy lớp áo như vậy nhưng gã vẫn thấy rõ sự co giãn, đàn hồi và cảm giác ấm ấm.
Vừa được hôn người đẹp, lại được trực tiếp ngực áp ngực với nàng, sự thống khoái này chẳng lời nào có thể tả siết. Một cảm giác lâng lâng, phê phê làm tâm trí vốn dĩ sắc bén vô cùng cũng phải trở nên đờ đẫn, rối bời. Sự sung sướng tràn vào từng thớ thịt, ngấm vào từng giọt máu, khiến cho Hắc Vân bất giác mà đặt một câu hỏi trong đầu – “Liệu mình đã tới thiên đường chưa nhỉ?”
Còn đang bay bổng trên chín tầng mây xanh, chưa biết có nên ôm nàng để hôn trả lại hay không. Tuyết Dung chợt cắt đứt hứng thú của đối phương, nàng lùi lại và ngồi về vị trí cũ. Hành động này như là một cú đá giáng thẳng vào mông “bạch tạng”, khiến gã rơi phịch trở lại thực tại phũ phàng, xóa tan cái dự định đang hình thành trong đàu gã. Gương mặt đơ đơ của gã nhanh chóng hồi tỉnh, nhưng đôi mắt vẫn còn chút thẫn thờ, pha cùng sự thất vọng.
-Thật là lạ… - mĩ nhân tự nhiên nói một câu không có đầu, mà cũng chẳng có cuối, nhưng ẩn chứa bên trong có chút ngại ngùng.
-Hả? – Phải nghe tới câu nói của Tuyết Dung thì Hắc Vân mới tỉnh hẳn. Gã giật mình quay ra nhìn nữ thần vừa cướp đi nụ hôn thứ hai của đời gã. Lần đầu là Hắc Vân chủ động, còn bây giờ lại trở thành bị động.
-Lúc trước tôi thấy trên phim, mấy đôi nam nữ hôn nhau, họ biểu hiện rất nhiều loại cảm xúc, khi đó tôi chẳng hiểu vì sao cái hành động đó lại có thể tạo ra nhiều thứ xúc cảm đến thế, môi chạm môi thì chắc cũng như tay sờ vào tay thôi. Nhưng vừa rồi thử hôn cậu, thì tôi có cảm giác rất hồi hộp, tim cũng đập nhanh hơn thì phải…mà hình như hai má của tôi cũng nóng lên nữa.
Tuyết Dung hồn nhiên bày tỏ, không một chút tư lự đắn đo, nói rồi nàng liền đưa hai bàn tay lên chạm vào hai chiếc má đang ửng hồng của mình, phỏng chừng nàng chưa bao giờ được biết về vấn đề nam nữ.
Hắc Vân mắt tròn mắt dẹt, miệng trễ tới rốn, đần mặt nhìn mĩ nhân, gã đang cố nhớ lại xem nàng giới thiệu mình 25 hay 15 tuổi. Trên đời đúng là lắm chuyện kì quái, dù có sống lâu tới đâu thì cũng không thể biết hết được những chuyện kì lạ thế này. Một cô gái 25 tuổi mà lại có những suy nghĩ về vấn đề tình cảm nam nữ ngây thơ như thể thiếu nữ 15, mà có khi còn chẳng bằng. “Có đùa không đây? Bà chị đang tính trêu thằng em đấy hả?” – Hắc Vân tự hỏi. Một đại tỉ oai phong lẫm liệt, có thể hét ra lửa, võ công thượng thừa, đàn ông khối kẻ phải vái dài, ấy thế mà lại có lối suy nghĩ về việc tình cảm ngây ngô đến khó tin.
-Sao mặt cậu cứ nghệt ra vậy? – Hai bàn tay vẫn ốp chặt hai bên má, Tuyết Dung có chút khó chịu khi thấy đối phương cứ nhìn xoáy vào mình.
-……tôi muốn hỏi một câu mang tính riêng tư một chút được không?...... – Hắc Vân vẫn đơ mặt.
-Chuyện gì? – đan hai cánh tay vào nhau, mĩ nhân nheo mắt hỏi lại.
-…Cô đã từng có…bạn trai chưa?
-Tất nhiên là rồi, tôi có rất nhiều bạn trai là khác, lúc trước đi học tôi toàn chơi thân với đám con trai mà. – nàng hơi hất cằm lên, ra chiều tự mãn.
-……vậy cô có thể nói qua một chút về gia đình mình được không? – Hắc Vân khẽ nheo mắt, phỏng chừng như đang suy luận điều gì.
-Cũng chẳng có gì đặc biệt, bà mẹ độc ác vừa sinh tôi ra thì bỏ rơi hai cha con, để đi theo một người đàn ông khác. Cha một tay chăm sóc nuôi lớn tôi, còn dạy cho tôi rất nhiều đạo lí trong cuộc sống nữa. Ngoài ra võ công của tôi toàn bộ đều do ông ấy dạy…
Còn đang thao thao bất tuyệt về người cha tuyệt vời, thì Hắc Vân đã chen ngang, chặn họng nàng.
-Cha cô có dạy cho cô biết tình yêu là gì không? Hay mấy vấn đề đại loại như vậy? – Gã nhướn mày nhìn đối phương, phỏng chừng đã đoán ra bảy tám phần câu trả lời.
-Không, ông ấy nói đó là thứ tình cảm của quỷ dữ, nó sẽ giết chết người. Ông nói tôi nhất quyết không được để thứ tình cảm này chi phối, còn gì không nhỉ… - Tuyết Dung đưa một ngón tay gãi gãi cằm, đôi mắt nhìn qua nhìn lại, cố nhớ lại xem cha mình còn dặn gì về việc này không.
Rồi, cuối cùng thì Hắc Vân cũng hiểu vì sao mĩ nhân trước mặt lại có tính cách kì lạ đến vậy. Từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của người mẹ, người cha thì lại quá hận vợ nên đã không dạy cho con mình biết cái gì gọi là tâm sinh lí tuổi mới lớn. Chắc hẳn cha nàng suốt ngày dạy nàng võ công, đạo nghĩa giang hồ, cách lãnh đạo bang phái, hay nhiều thứ hầm bà làng khác. Còn những vấn đề liên quan tới thân thể, tình yêu, tình dục, giới tính chắc ông ta bỏ qua tuốt tuột. Hèn chi, khi mĩ nhân cởi áo trước mặt mình lại không hề có chút gì xấu hổ, ngại ngùng, cơ bản nàng nghĩ đơn giản như một đứa con nít là chẳng có gì đáng phải ngại. Vừa rồi hôn mình cũng không chút chần chừ, xem ra cũng là hiếu kì khi thấy trên phim ảnh hay diễn ra cảnh này nên muốn thử cho biết. Kết luận cuối cùng, về chuyện tâm sinh lí, đây chính là một đứa trẻ con to xác mà thôi. Khi đã phân tích ra vấn đề, vài tà ý liền nhen nhúm trong đầu của gã “bạch tạng”
Do trong lúc suy tưởng, gương mặt của Hắc Vân cứ nghệt ra, đôi mắt dõi vào mông lung, im lặng trong một lúc lâu. Đang nói chuyện rôm rả, bỗng thấy đối phương trầm ngâm, Tuyết Dung không khỏi tò mò.
-Sao cậu hết hỏi về bạn trai, lại xoay ra gia cảnh nhà tôi vậy? Nè… nè…- nàng xua xua tay trước mắt của đối phương.
-À…không…chẳng có gì! Chỉ là có chút đồng cảm vì gia cảnh của cô mà thôi! – tên “bạch tạng” này đúng là một kẻ nói dối siêu hạng. Hắn chuyển dâm ý của mình thành sự đồng cảm, đúng là mặt dày còn hơn thớt.
-Tôi chưa bao giờ buồn về chuyện đó! Thôi nói chuyện vậy đủ rồi, cậu về chắc cũng mệt, mau đi tắm đi. Vừa rồi hôn cậu, thấy bốc mùi quá. – Nói rồi mĩ nhân đứng dậy, quay lưng bước vào phòng ngủ.
Tuy bị chê là hôi hám nhưng Hắc Vân cũng chẳng bận tâm, có chuyện còn đáng chú ý hơn vấn đề lặt vặt đó nhiều.
-Này khoan đã! – gã gọi với theo.
-Sao vậy? – Tuyết Dung ngoái đầu nhìn lại.
-À chẳng là vừa rồi cô hôn bất ngờ quá, tôi chưa kịp có cảm giác gì cả, không biết …hôn lại lần nữa có được không nhỉ? – con dê cuối cùng đã lộ bản chất, tuy rằng dát gái, nhưng mỡ dâng lên miệng mà không biết vồ lấy thì họa có là kẻ tâm thần. Gã nói những lời thô thiển như vậy nhưng gương mặt vẫn bình thản như không.
-Làm người đừng nên quá tham lam, kẻo có ngày lại chết hóc đấy! – Nàng cười nhạt một cái, thẳng bước tiến vào phòng rồi đóng cửa lại.
Thực ra cái cảm giác mà mĩ nhân vừa trải quá rất khó chịu, khiến cho nàng nhất thời chẳng muốn thử lại, hay đúng hơn là chưa thể tiếp nhận kiến thức mới.
Hắc Vân nhìn theo bóng hồng, gương mặt tỏ rõ sự tiếc rẻ, miệng lẩm bẩm vài câu.
-Nếu được chết hóc vì cô thì tôi cũng cam lòng…. - gã nuốt nước miếng rồi thở dài.
------------
Sau khi tắm xong, cơ thể thoải mái, đây là lúc tốt nhất để thưởng thức hương vị của thức ăn. Hắc Vân tiến vào trong nhà bếp, mở chiếc tủ lạnh ra xem nên ăn món gì để lấp đầy cái dạ dày đang sôi của gã.
-HẢ!!! – Gã không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, đôi mắt của gã còn giật giật lên mấy cái.