Do gã lười cứ phải đi đi lại lại mua đồ ăn, thành thử mỗi lần vào siêu thị là Hắc Vân lại mua cả đống đồ ăn dự trữ cho vào tủ lạnh, để ăn trong hai, ba ngày. Số đồ ăn mới hôm kia gã mua đủ dùng cho hai ngày no nê, ấy vậy mà bây giờ chỉ còn lại một túi rau xanh nho nhỏ đang nằm trong một góc của ngăn dưới cùng tủ lạnh. Chẳng lẽ một mình Tuyết Dung có thể ăn được hết từng này đồ ăn? Làm gì có chuyện như vậy, trừ phi bụng cô ta là một cái thùng không đáy.
Hắc Vân rời khỏi nhà bếp, rảo bước tới trước cửa phòng của mĩ nhân, gã gõ vào cửa mấy cái, vài tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó là cánh cửa gỗ bật mở. Tuyết Dung tay cầm quyển sách, mắt chăm chú nhìn vào từng trang, nàng đọc một cách rất say xưa.
-Lại gì nữa vậy? – Đôi mắt vẫn dán chặt vào từng dòng chữ, mĩ nhân cất giọng nhàn nhạt.
-Tôi muốn hỏi một chút về số thức ăn ở trong tủ lạnh…
Chẳng để cho đối phương nói hết câu, Tuyết Dung đã đáp lời, nhưng đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào quyển sách.
-Tại cậu để lại có chút cháo, tôi ăn không bõ, thấy trong tủ có nhiều đồ ăn nên tôi mang ra nấu cả. Cứ nghĩ là sẽ ăn hết nhưng ăn được có một nửa là no, số đồ ăn thừa thì tôi đổ vào thùng rác cả rồi.
-Cô nấu toàn bộ số thức ăn đó… - Hắc Vân tỏ vẻ hoài nghi hỏi.
-Đúng thế! – mĩ nhân ngước mắt, nhìn lướt qua vẻ mặt bàng hoàng của đối phương, rồi lại nhìn xuống những dòng chữ.
-…và cô đổ toàn bộ số thức ăn thừa đi…? – gã tiếp tục.
-Umh, trước nay tôi ăn xong một bữa là toàn bộ đồ ăn thừa đều bỏ đi, bữa sau làm món mới, như thế vừa vệ sinh mà vừa sạch sẽ. Mà để lại chỗ đồ ăn thừa đó thì sợ cậu lại nghĩ là tôi ăn xong rồi bày ra, bắt cậu về phải dọn. – Tuyết Dung nhún vai, rồi lấy tay lật qua trang tiếp theo.
-…cô không thấy thế là lãng phí sao? – Hắc Vân cười khổ nhìn đối phương.
-Chỉ là chút ít đồ ăn thôi mà, có đáng kể gì chứ. Cậu đừng tính toán chi li như đàn bà thế. Thôi đừng làm phiền tôi đọc sách!
Nói rồi mĩ nhân nhanh chóng đóng cánh cửa gỗ, mặc cho tên thanh niên đang đứng như trời trồng bên ngoài.
Hắc Vân xuất thân là kẻ ăn mày, nên vấn đề đồ ăn thức uống gã luôn chú trọng, tiết kiệm từng ít một, không phải vì giờ vẫn nghèo như trước, mà là do tính cách này đã trở thành một tiêu chí trong cuộc sống của gã. Giờ thấy Tuyết Dung phung phí như vậy thì gã có chút phật ý, nhưng cũng chỉ biết thở dài chứ chẳng làm gì được. Nàng ấy là một đại tỉ, quyền cao chức trọng, mấy vấn đề vặt vãnh nàng không để trong mắt cũng là lẽ dĩ nhiên, “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” muốn Tuyết Dung lập tức thay đổi tính cách e là không phải chuyện đơn giản. Xem ra để mĩ nhân ở đây vừa có cái lợi mà cũng vừa có cái hại, Hắc Vân thở dài thườn thượt, gã trở ra phòng khách, nhấc điện thoại gọi cho siêu thị chuyển phát tận nhà, lần này gã mua số thức ăn đủ cho một tuần.
-Mong sao từng đó đủ để cô ta “đốt” trong vài ngày…- gã lẩm bẩm.
----------
7 giờ sáng hôm sau, Hắc Vân đã dậy để chuẩn bị đi làm, gã nấu một ít đồ ăn sẵn mới mua tối qua làm bữa sáng. Sau khi đã ăn no, gã lấy một tờ giấy và viết lại vài dòng, để lại trên bàn – “Cô nấu đủ ăn là được, đừng nấu cả phần tôi làm gì.” Đây là một câu nhắc khéo của Hắc Vân dành cho Tuyết Dung, mong rằng cô ta có thể hiểu ra ý tứ bên trong.
Như thường lệ vừa rời khỏi nhà Hắc Vân đã gặp ngay hai thằng em đang đứng chờ ở lề đường. Lần này có khác biệt một chút, mỗi thằng đang ngồm ngoàm ăn một cái bánh mì.
-Đại…ca… - Hùng “đinh” phồng mang trợn mắt nuốt miếng bánh mì to tướng.
-Em chào đại ca! – Mạnh “nồi” lễ phép hơn, gã nuốt xong miếng bánh rồi mới cất tiếng chào.
-Tụi mày cũng biết ăn sáng cơ à? – Hắc Vân đút hai tay vào túi quần.
-Dạ…(chóp chép)…mọi lần là tụi em ăn trước ở nhà…hum nay dậy muộn nên giờ mới ăn ạ… - Hùng “đinh” vừa nhai vừa đáp.
Đại ca của chúng chỉ lắc đầu chứ chẳng nói gì, rồi chậm rãi xoay người bước đi.
Đến 8 giờ kém là cả ba đã đặt chân vào câu lạc bộ, lúc này mọi người đến cũng khá đông đủ. Ai ai nhìn thấy Hắc Vân cũng đều niềm nở chào hỏi, cứ như là quen thân lâu năm, phỏng chừng là vì chuyện hôm qua gã đã ra tay giáo dục tên sinh viên hống hách. Với lối tư duy nhạy bén của Hắc Vân thì không mất quá lâu để biết nguyên nhân của sự việc là do đâu. Gã cũng nhanh chóng tỏ ra vui vẻ hỏi han mọi người, khiến họ mừng ra mặt.
Từ phía góc trái của phòng tập. một cơ thể cao lớn rảo bước tiến lại gần gã “bạch tạng”, đó là Kiên “đô”. Do vụ đấm đá hôm qua, nên bây giờ cả vùng mũi của gã phải quấn băng trắng, trong khá tội nghiệp. Kiên “đô” lại gần, vỗ vai Hắc Vân ra chiều chiến hữu.
-Cậu Vân, sao hôm nay đến sớm quá vậy! – Gã Kiên cất giọng thân thiết.
-Thì cũng 8 giờ rồi, sớm cái nỗi gì nữa! – “bạch tạng” đánh mắt nhìn qua, để xem đối phương đang nói thật hay nói đểu mình.
-Hà hà, thế là sớm rồi. Từ nay cậu cứ tới muộn một chút cũng chẳng sao đâu. – Phỏng chừng gã Kiên đang muốn lấy lòng đối phương.
Mạnh “nồi” đứng phía sau, đứng sát gần Hắc Vân mà nói thầm mấy câu.
-Chắc hắn cảm kích đại ca vụ sáng hôm qua đấy.
Chẳng cần thằng em nhắc nhở, Hắc Vân vốn đã biết tại sao Kiên “đô” lại rộng lượng với mình như vậy. Gã cười nhạt, giọng nói có phần chẳng quan tâm.
-Đi làm thì phải đến đúng giờ chứ, tôi dù sao cũng chỉ là chân tạp vụ, đâu phải giám đốc gì mà muốn đến bao giờ thì đến. Còn chuyện hôm qua cũng chỉ là sự việc nhỏ, anh không cần phải để ý quá như thế!
-Nhỏ là nhỏ thế nào, cậu đã lấy lại danh dự cho cả câu lạc bộ, đây mà là chuyện nhỏ thì đâu là chuyện lớn nữa chứ. Mà tôi thấy anh em kể lại, cách cậu dạy dỗ thằng oắt con đó cũng đặc biệt vô cùng, nghe xong tôi còn không dám tin….Nếu có rảnh cậu truyền cho tôi cái môn “mình đồng da sắt” đó được không? – Kiên “đô” khua tay múa chân ca ngợi công lao của Hắc Vân, tới câu cuối mới bày tỏ ý định của mình, giọng nói đầy vẻ khẩn thiết.
Hắc Vân thở dài, lắc đầu ngao ngán, chẳng lẽ gã lại phải nhận thêm đồ đệ hay sao? Tốt nhất nên nghĩ bừa ra một lí do mà thoái thác cho xong chuyện, chứ thế này thì chết mệt.
-Ai chà…thế này anh Kiên ạ, cái môn mà anh gọi là mình đồng da sắt ấy, thực chất không phải cứ muốn là luyện được đâu. Khó khăn, nói chung là khó khăn lắm. – Gương mặt của gã ra chiều suy tư.
-Khó khăn thế nào, cậu thử nói xem tôi có tiếp nhận được không? – Kiên “đô” chăm chú lắng nghe.
-Môn này nó liên quan đến ngũ hành tương sinh, luân chuyển bất tận, kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ và thổ lại sinh kim. Cứ như thế ngũ hành sẽ tạo ra một nguồn sức mạnh cường đại chống lại mọi công kích bên ngoài. Mà anh biết ngũ hành trong cơ thể là gì không? Chính là lục phủ, ngũ tạng đấy, để luyện được cái công phu của tôi thì trước hết anh phải điều khiển được ngũ tạng của bản thân, thu phát tùy ý mới được. – Hắc Vân giảng giải.
Hai thằng đàn em đứng phía sau nghe thấy thì trợn mắt, há mồm, chẳng lẽ võ công của đại ca thực sự khó tới mức này sao?
-Khó…đến vậy sao… - Kiên “đô” cứ xoa đi xoa lại cái đầu trọc của mình, ra chiều bế tắc.
-Không phải khó, mà là cực khó, môn này không phải ai cũng tiếp thu được!
Nói rồi “bạch tạng” lững thững bỏ đi, kệ cho gã Kiên cứ chau mày nhăn mặt mà nghĩ về câu nói vừa rồi. Hai thằng đàn em vội vã bước theo đại ca, gương mặt tỏ ra lo lắng.
-Đại ca…chẳng lẽ luyện võ của đại ca thực sự phải như vậy sao? – Mạnh “nồi” lí nhí hỏi.
-Cái gì mà ngũ hành với củ hành, rồi lại còn lục phủ với bạch tạng…em nghe chả hiểu gì cả…- Hùng “đinh” gãi gãi đầu.
-Tao nói khó với hắn thôi, chứ tao còn đếch biết mình vừa nói gì nữa là, chúng mày mà hiểu có mà tài thánh! – Hắc Vân nhún vai nói nhỏ.
-À, thì ra là thế! – hai tên đàn em nhìn nhau, gật gù, đồng thanh đáp.
Xem chừng gã “bạch tạng” này cũng rất lắm chiêu để thoái thác trách nhiệm.
Hôm nay lão Trần cùng “ngũ hổ” cũng không tới phòng tập, với lí do sau khi giao hữu cùng CLB Cường Quyền, thì CLB Hắc Thủ lại mời về để cọ sát, tập luyện, phỏng chừng tiếng tăm của Nắm Đấm Sắt rất lớn trong giới quyền anh. Vì vậy, lão Trần đã gọi điện cho Kiên “đô” nhắc nhở anh em hôm nay mọi người sẽ tự tập luyện với nhau, chứ nhất quyết không cho mọi người nghỉ tập.
Ba gã bắt tay vào việc dọn dẹp phòng tập, thực ra Hắc Vân muốn làm một mình chứ không nhờ đến hai thằng đàn em, nhưng chúng sốt sắn quá thành thử khó lòng từ chối. Một người dọn đã nhanh, giờ ba người dọn còn nhanh hơn, thoáng chốc đã đâu ra đấy, vậy là hai tên đàn em thì lại đi tập thể lực, còn đại ca chúng lại hỗ trợ các tuyển thủ tập luyện. Mấy tay tuyển thủ được Hắc Vân tập cùng thì sướng như vớ được vàng, không ngừng tung hết sức lực mà thi thố, mong Hắc Vân nhận xét cho vài ba câu để nâng cao trình độ. Giờ đây toàn bộ những ai có mặt trong câu lạc bộ đều tin tưởng gã thanh niên da trắng là một tuyệt thế cao thủ.
Tới tầm 3 giờ chiều, trong khi mọi người đang hăng say luyện tập, hai tên đàn em cũng không ngừng luyện tập thể lực theo lời dặn của đại ca chúng, thì Hắc Vân lại thảnh thơi ngồi một chỗ rung đùi. Gã lấy lí do đang mệt để biện minh cho thói lười biếng của mình, thành ra mọi người cũng không nhờ gã hỗ trợ nữa.
Còn đang suy nghĩ vẩn vơ về “tiên nữ” Tuyết Dung, suy tính xem làm cách nào để chiếm chút lợi ích, chiếc điện thoại trong túi quần của Hắc Vân bỗng reo vang.