Chương 64:
Liên Nguyệt
Đôi nam nữ ngồi quay lưng lại phía cửa, nhưng Hắc Vân vẫn dễ dàng nhận ra người con gái trong mộng của mình. Đối diện với Liên Hoa và người thanh niên kia là lão Phúc, hai đầu bàn là hai người đàn ông tuổi cũng phải ngoài bốn mươi.
-Cậu mau ngồi xuống đây! - Lão Phúc đưa tay chỉ vào vị trí ngay bên cạnh mình.
Chắc chắn Thượng Điền Tiểu Phúc phải rất quý vị khách này nên mới cho ngồi bên cạnh như vậy. Hai người đàn ông trung niên thoạt đầu nhìn thấy gã thanh niên ăn mặc kiểu “tầng lớp bình dân”, trông khá yếu ớt thì ánh mắt có chút kì lạ, giờ thấy lão Phúc tỏ ra quý trọng người này thì lại càng dò xét kĩ càng. Liên Hoa khi thấy Hắc Vân bước vào, gương mặt đang vui vẻ thoải mái liền chuyển qua khó chịu, người thanh niên ngồi cạnh thì không mấy chú ý tới kẻ vừa bước vào.
Hắc Vân rảo bước đi tới ngồi cạnh lão Phúc, ái ngại cất giọng chào mọi người, gã toan ngồi khoanh chân thì lại để ý thấy mọi người đều ngồi kiểu quỳ gối nên vội sửa lại.
-Không cần đâu, cậu cứ ngồi sao thoải mái là được, chỉ là chúng tôi quen ngồi thế này thôi! – lão Phúc mỉm cười, nhìn gã.
-Thật ngại quá!
“Bạch tạng” thấy chủ nhà có lời như thế nên đành ngồi lại tư thế cũ, nếu cứ ngồi giống mọi người thì thật là gò bó, khó chịu.
Liên Hoa xem ra không chịu nổi khi phải giáp mặt với tên sắc ma, nên đã lên tiếng, giọng nói tỏ ra bực bội.
-Ông à, sao ông lại bảo hắn ta đến đây chứ? Hắn đâu phải là loại người tốt đẹp gì? – nàng nói rồi liếc xéo Hắc Vân.
Hắc Vân nghe thấy những lời khinh miệt của người tình trong mộng dành cho mình, trong lòng cảm thấy như bị xát muối, chua xót tới khó tả, nhưng bên ngoài thì gã chỉ tỏ ra có chút khó xử mà thôi.
Thấy lão Phúc quý trọng, nhưng lại bị Liên Hoa mĩ nhân ghét, thì người thanh niên ngồi cạnh nàng cùng hai người trung niên liền đặt câu hỏi – “Liệu giữa ba người đã xảy ra chuyện gì khúc mắc?”
-Em biết cậu ta sao? – Người thanh niên ngồi cạnh quay qua hỏi.
-Em mà phải quen biết loại người này sao? – mĩ nhân đảo mắt nhìn đi chỗ khác, tỏ rõ sự bực tức.
Tuy rằng phủ nhận, nhưng nghe qua cũng đủ biết là Liên Hoa đã từng gặp qua Hắc Vân, nhưng do khó chịu với gã nên không thừa nhận.
Hắc Vân từ lúc vào tới giờ đã cảm thấy khó chịu với gã thanh niên ngồi đối diện, giờ lại thấy những câu nói ân cần hắn dành cho Liên Hoa thì trong lòng càng thêm ghen tị, tình cảm của hai người này chắc chắn không đơn giản là bạn bè. Gã liền nhìn kĩ đối phương, rất có thể đây là “tình địch” cũng không biết chừng.
Sở hữu một gương mặt điểm trai, ánh mắt tràn đấy sự tự tin và lanh lợi, kết hợp cùng mái tóc bồng bềnh, khiến cho ai nhìn vào cũng thấy người thanh niên này rất nam tính. Mặc trên mình là chiếc áo khoác màu lông chuột, bên trong là sơ-mi trắng, vận cùng với chiếc quần âu màu đen, cao không dưới 1 mét 8, thân hình cân đối chuẩn mực.

Hoàng Văn Phong
So đi tính lại, xét về ngoại hình, mục nào Hắc Vân cũng thua kém đối phương, đã thế còn chậm chân hơn, xem ra hành trình chinh phục Liên Hoa ban đầu đã khó khăn, giờ đây lại càng trở nên khốn đốn.
-Việc lần trước ta đã hỏi cặn kẽ rồi, cậu ta quả có chút không phải, nhưng sau đó do người của đạo quán chèn ép cậu ta, đánh cậu ta chảy cả máu đầu, nên mới xảy ra xô xát. Xét kĩ thì bên nào cũng có lỗi, nên tốt nhất dĩ hòa vi quý là hơn! – lão Phúc ôn tồn, phân trần thay cho Hắc Vân.
Đối với Thượng Điền Tiểu Phúc, người có kiếm đạo đạt tới đỉnh cao, thông hiểu cái gì mới thực sự là đạo trong kiếm, tuyệt đối không phải là kẻ xấu xa, ác độc. Bởi khi họ đã thấu hiểu đạo lí sâu sắc trong kiếm, thì chẳng có lí do gì lại không biết đến cái đạo làm người, đây chính là cách suy luận logic của lão Phúc.
-Nhưng hắn…
-Thôi được rồi, coi như cháu nghe lời ông một lần không được sao?
Liên Hoa toan kể tội, thì lão Phúc đã chen ngang, phỏng chừng muốn giữ thể diện cho cả đôi bên.
Thấy ông nội đã nói thế thì nàng cũng đành chấp nhận im lặng, nhưng trong lòng thì càng hận tên sắc ma, chẳng hiểu làm thế nào mà ông nội cứ bênh hắn chằm chặp.
Người thanh niên ngồi cạnh mĩ nhân thì liếc nhìn Hắc Vân với ánh mắt khó hiểu, “Nhất định lát nữa phải hỏi cho rõ ngọn ngành mới được!” – anh ta thầm nghĩ.
Hắc Vân thì tuyệt nhiên chẳng có ý kiến gì, chỉ ngồi yên, lắc đầu cười khổ, chỉ vì một phút bồng bột mà nàng có ác cảm với hắn đến mức này đây.
Thấy không khí bắt đầu trở nên nặng nề, lão Phúc nhanh chóng tìm cách chuyển đề tài.
-Tôi quên mất chưa giới thiệu mọi người cho cậu biết…Người ngồi phía tay trái của tôi là Thất Phương Hàn Xạ tiên sinh, là một tôn sư của kiếm đạo quán đứng thứ hai ở Tokyo, khả năng sử dụng đơn kiếm của ông ấy khó ai bì kịp. – Lão Phúc hướng tay về phía người đàn ông trung niên ngồi đầu bàn, cạnh Hắc Vân.
-Ngài Thượng Điền quá lời rồi! – Hàn Xạ hơi cúi người nhìn về phía gã “bạch tạng”.
-Xin chào ngài…! – gã cũng vội cúi chào đáp lễ.
-Còn bên tay phải tôi là Thiên Chung Bản Hoàng tiên sinh, là một người nghiên cứu về kiếm đạo nhiều năm, từng làm trọng tài trong các giải đấu kiếm đạo đẳng cấp thế giới, sở trường sử dụng song kiếm một cách thiên biến vạn hóa. – lão Phúc lại đưa tay, tiếp lời.
Người đàn ông trung niên này không nói gì, chỉ nở một nụ cười xã giao rồi cúi chào. Dĩ nhiên “bạch tạng” cũng không dám thất lễ, gã liền cúi chào đáp lại.
-Còn ngồi đối diện đây là Liên Hoa cháu gái tôi, chắc cậu cũng đã biết. Còn bên cạnh là thanh tra Hoàng Văn Phong, đồng nghiệp và cũng là bạn trai của Liên Hoa. – lão Phúc vui vẻ giới thiệu.
Hắc Vân sớm đã biết trước đối phương là “tình địch”, nhưng chính miệng lão Phúc nói ra thì vẫn khiến cho gã có chút hụt hẫng, không ngờ người con gái gã theo đuổi lại là hoa đã có chủ. Tuy nhiên “bạch tạng” không phải là kẻ dễ từ bỏ cuộc chơi, là người yêu chứ chưa phải là chồng, vẫn còn cả đống cơ hội để gã xoay chuyển tình thế, khó khăn chỉ làm nền để sự thành công tỏa sáng hơn mà thôi. Cuộc chơi ái tình này nhất quyết Hắc Vân phải theo đuổi tới cùng.
-Xin giới thiệu với mọi người đây là Hắc Vân, người mà tôi có nhắc tới cách đây vài ngày. – lão Phúc vỗ vai “bạch tạng”, cất giọng hào hứng.
Ba người đàn ông thì tươi cười nhìn Hắc Vân, chỉ riêng có Liên Hoa là không thèm nhìn gã, dù là nửa con mắt cũng không.
Có vẻ như ông trời không muốn mĩ nhân phải chịu khổ thêm nữa, trong lúc còn đang quay đầu nhìn đi chỗ khác thì một hồi chuông điện thoại reo lên. Phỏng chừng chưa bao giờ Liên Hoa lại mong ngóng một cuộc gọi như lúc này, nàng liền đứng phắt dậy, nhanh chóng rút điện thoại trong túi áo rồi cáo lỗi mọi người bước ra khỏi phòng. Sau tầm 30 giây, mĩ nhân trở lại đứng trước cửa phòng, gấp gáp gọi bạn trai của mình.
-Anh Phong, mau đi thôi. Có án mạng xảy ra ở quận Thượng, trưởng phòng kêu chúng ta tới hiện trường gấp!
Nghe thấy thế, Văn Phong vội vã đứng dậy, cáo lỗi cùng mọi người rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, đi theo Liên Hoa. Từ lúc nhận cuộc gọi cho tới lúc hai người đi khuất, chưa đầy 1 phút rưỡi, Hắc Vân còn không kịp chào mĩ nhân lấy một lời.
Lão Phúc thấy cháu gái mình rời đi thì thở phào nhẹ nhõm, nó đi rồi thì cuộc nói chuyện sẽ đỡ nặng nề hơn nhiều.
-Các vị thông cảm, làm nghề thanh tra này thất thường thế đấy, lúc thì rỗi rãi cả ngày, lúc thì nửa đêm phải dậy thụ án. Mong mọi người đừng trách cháu nó. – lão Phúc phân trần.
-Không sao, không sao…công việc dù sao vẫn quan trọng hơn, gặp mặt lúc nào chả được.
Hai người đàn ông trung niên vui vẻ đáp lời, cười xòa cho qua chuyện, dù sao mục đích hôm nay hai người họ tới đây cũng không phải để gặp cháu gái của lão Phúc.
Trong lúc ba người trong phòng đối thoại, Hắc Vân tuyệt nhiên không chú ý tới, khuôn mặt cứ đăm chiêu, đầu óc để tận đâu đâu. Cách gọi của Liên Hoa dành cho tên Phong đó cũng không kém phần thân mật, hai người đó đi với nhau không biết chừng còn quàng vai, bá cổ, mà nếu quen nhau lâu rồi có khi còn hôn hít tít mù. Càng nghĩ Hắc Vân cảm thấy lộn ruột, sôi gan, trong lòng cứ bức bối không thôi, xem chừng gã đang ghen tị với “tình địch”.
-Cậu Vân!
Một giọng nói lớn ngay sát bên tai, khiến cho Hắc Vân sực tỉnh, vội vã đảo mắt nhìn qua lão Phúc.
-Dạ… - gã ấp úng.
-Sao cậu thần người ra vậy? – hai hàng chân mày của lão Phúc khẽ co lại.
-Dạ…chỉ là đang nghĩ tới một số việc…cũng không có gì quan trọng đâu ạ… - Hắc Vân gãi đầu, ái ngại.
-Cậu dùng trà đi! – lão Phúc đẩy chiếc cốc sứ về phía trước mặt gã.
Trong lúc Hắc Vân trầm ngâm thì một người hầu đã mang trà vào phòng, đặt lên bàn từ lúc nào.
-Cháu cám ơn! – gã đỡ lấy chén trà rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.
-Cậu biết vì sao hôm nay tôi lại mời cậu tới đây không? – Nói rồi lão Phúc nhanh chóng nhấp môi một ngụm trà.
-Nếu cháu biết thì chắc chắn ông sẽ không đặt câu hỏi này! – Hắc Vân chậm rãi đặt chiếc cốc trở lại mặt bàn, nhẹ giọng đáp.
-Trả lời hay đấy. Chẳng là cách đây vài ngày tôi có kể về cậu cho hai vị tiên sinh đây nghe, sau khi nghe xong họ đã rất hoài nghi về lời nói của của tôi. Chính vì thế họ đã bay qua đây, trước là để thăm tôi, sau là muốn gặp mặt cậu để thỏa mãn sự tò mò. – lão Phúc trầm giọng.
-…cháu thì có gì để hai vị tiên sinh đây tò mò chứ ạ? – gã đảo mắt nhìn qua hai bên, phỏng chừng từ nãy tới giờ họ vẫn không rời mắt khỏi Hắc Vân.
-Về khả năng của cậu! – Thiên Chung Bản Hoàng cất giọng dứt khoát, cứ như thể ông ta đang xử thắng thua trong một giải đấu.
Hắc Vân quay qua nhìn vị tiên sinh vừa cất tiếng, rồi lại xoay ra nhìn vào li trà trước mặt mình, miệng thì nở một nụ cười nhạt chẳng biết là có ý gì.
Ba người trong phòng tất nhiên là thấy rõ nụ cười của gã thanh niên, và mỗi người lại hiểu nụ cười này theo một ý tứ khác nhau.
-Vậy hôm nay chúng ta có thể…
lão Phúc còn đang cất giọng, thì từ phía ngoài cửa nhìn ra sân, một người con gái lững thững bước vào, trên tay cầm một quyển sách có tựa đề “7 kĩ năng để trở thành Miyamoto Musashi”, nàng thản nhiên ngồi xuống đối diện với Hắc Vân và lão Phúc.
Người con gái vừa xuất hiện để mái tóc ép, dài ngang vai trông khá hợp với khuôn mặt, có phần hao hao giống Liên Hoa, nhưng gương mặt lạnh lùng, đôi mắt thì sắc sảo, lanh lợi, khiến ai nhìn vào cũng thấy ngay nàng không phải loại dễ động tới. Nàng vận trên mình chiếc áo sát nách màu đen làm tôn lên nước da trắng hồng, kết hợp với cái quần bò lửng trông có phần phá cách. Kiểu ăn mặc của mĩ nhân mới xuất hiện xem chừng không phù hợp với văn hóa và truyền thống của xứ Phù Tang cho lắm.
|