Chương 65:
Dạ?
[IMG]http://***********.com/forum/images/statusicon/wol_error.gif[/IMG]Click this bar to view the full image.
Liên Nguyệt
-Liên Nguyệt cháu ăn mặc kiểu gì vậy? – lão Phúc gắt lên, lão cảm thấy ái ngại khi cháu gái mình ăn mặc “mát mẻ” như vậy.
-Trời nóng mà ông, hơn nữa chỉ là bộ quần áo, cần gì phải quan trọng như vậy chứ! – Liên Nguyệt vẫn thản nhiên, gương mặt chẳng chút biến đổi.
-Sao cháu tự tiện vào đây khi chưa được sự đồng ý của ta? – Thượng Điền Tiểu Phúc cau mày, tỏ ra tức giận.
-Cháu chỉ muốn ngồi nghe kiến giải của mọi người về kiếm đạo thôi, như vậy không được sao! – nàng nhún vai, rồi chậm rãi giở quyển sách cầm trên tay.
-Liên Nguyệt…
Lão Phúc toan cất tiếng trách móc, thì Thất Phương Hàn Xạ đã lên tiếng đỡ lời.
-Thôi không sao Thượng Điền tiên sinh, đừng nên nghiêm khắc với con cháu trong nhà như vậy. Cứ để Liên Nguyệt ngồi đây cũng được, thời buổi này, lớp trẻ vẫn có người ham học hỏi như cháu nó, tiên sinh nên mừng mới phải chứ!
-Cứ để cháu nó ngồi đây đi, cũng chỉ là một cuộc đàm đạo thôi Thượng Điền tiên sinh! – Thiên Chung Bản Hoàng nhẹ giọng.
Tuy rằng lão Phúc rất bực, nhưng có khách ở đây nên cũng cố kìm chế, giữ thể diện. Cũng dễ hiểu khi lão Phúc bực tức như vậy, ăn mặc không hợp cách, đi đứng thì tùy tiện, mọi người nhất định sẽ đánh giá nề nếp của gia đình Thượng Điền này không ra gì. Thượng Điền Tiểu Phúc híp mắt nhìn qua đứa cháu gái mình, ý nói – “Nhất định tối nay ta phải dậy dỗ lại cháu cho đàng hoàng!”
Mặc dù hiểu rõ ý tứ của ông nội, tuy nhiên Liên Nguyệt vẫn chẳng tỏ ra e dè hay hối lỗi, nàng bình thản đặt cuốn sách lên bàn, rồi dán mắt vào đó, chẳng thèm quan tâm tới những vị khách của ông nội.
“Liên Hoa…Liên Nguyệt, xem ra đây chính là em ruột của nàng ấy. Không ngờ chị xinh đẹp tuyệt trần, em cũng chẳng kém cạnh. Nếu so về sắc đẹp thì Liên Hoa vẫn hơn đôi chút, nhưng xét về thân thể mà nói thì cô em này đẫy đà hơn tí ti…hắc hắc…” – Hắc Vân thầm nghĩ. Chính gã cũng không ngờ mĩ nhân lại còn có một người em, lại còn không kém phần kiều mị. Nếu đã là hai chị em, hẳn rất thân thiết, luôn tâm sự với nhau, vậy thì thông qua cô em chắc sẽ khai thác được rất nhiều thông tin về cô chị. Như vậy việc làm thân với Liên Nguyệt sẽ là một nhiệm vụ tối quan trọng của gã. Hơn nữa khi thấy tính cách ngang ngạnh của Liên Nguyệt thì gã lập tức có vài phần cảm mến, chẳng hiểu sao Hắc Vân lại luôn thích những tuýp người như thế.
-Vậy giờ chúng ta bắt đầu bàn luận về kiếm đạo được rồi chứ? – Thất Phương tiên sinh có phần suốt ruột.
-Bàn luận về kiếm đạo? – Hắc Vân gãi gãi mặt.
-Thực ra tôi cùng hai người bạn đây đã theo đuổi kiếm đạo nhiều năm, lật hàng chục ngàn cuốn sách để tìm hiểu, đã có cả ngàn lần tranh cãi với nhau nhưng vẫn không thể tìm ra được sự tinh túy, triết lí sâu sắc trong kiếm đạo. Hôm nọ gặp cậu, nghe cậu có nói ra vài lời làm tôi thông suốt không ít, mà trình độ cậu đạt được e là đã vượt qua chúng tôi nhiều. Vì vậy, hôm nay mời cậu tới đây để cùng đàm luận, giúp chúng tôi khai sáng đôi điều. – lão Phúc vừa nói vừa tỏ ra nể phục khi nhớ lại cuộc gặp mặt lần trước.
Hai người bạn của Thượng Điền Tiểu Phúc nghe lão ca ngợi người thanh niên này từ khi vẫn còn ở Nhật, nhưng giờ còn nghe thêm được câu gã thanh niên thậm chí còn vượt qua cả họ thì khó lòng mà tin được. Một tên thanh niên tuổi đời chỉ ngoài 20 là cùng, thì liệu có bao nhiêu năm tu vị? Cứ cho là 15 năm đi, nhưng từng đó thời gian đã thấm vào đâu so với con số 36, 37 năm của họ. Đấy là còn chưa kể về kinh nghiệm, sự từng trải, thực chiến hay những lần vào sinh ra tử, chỉ cần nhìn qua cũng biết tên thanh niên kia mới chân ướt chân ráo bước ra ngoài xã hội, kinh nghiệm sống còn bập bõm thì nói gì tới chuyện khác. Tóm lại, chắc chắn là Thượng Điền tiên sinh đã ca ngợi hơi quá lời rồi đó.
Nghe thấy ông nội hết lời ca ngợi tên thanh niên chỉ chạc tuổi mình đang ngồi đối diện kia, bất giác Liên Nguyệt có chút hiếu kì, ngước mắt nhìn lên.
-Chắc ông hoa mắt rồi! – nàng lẩm bẩm, rồi khẽ nhếch mép cười nhạt.
-Cháu nói gì đó? – Tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng tai của lão Phúc vẫn còn rất tinh tường.
-Dạ, không có gì! – Liên Nguyệt nhún vai, rồi lại đưa đôi mắt lạnh lẽo của mình trở về vị trí cũ.
Lão Phúc cố gắng chịu đựng cô cháu gái bất kham, quay ra tiếp tục vấn đề.
-Chẳng hay giờ cậu có thể nói ra vài kiến giải của mình về đạo của kiếm được không? – lão ôn tồn, đưa mắt nhìn qua Hắc Vân.
“Thảm rồi, lần này thì thảm rồi…” – gã “bạch tạng” thầm than vãn, thực tình gã nào có hiểu đạo điếc gì, vài câu lần trước vốn cũng chẳng phải của gã, đó là những câu mở đầu trong cổ thư “ Thất Sát Kiếm”. Do muốn lấy vài lời hù đối phương nên mới nói bừa ra, chứ đối với Hắc Vân mấy loại kiến giải hay đạo lí chỉ toàn là những lời sáo rỗng. Muốn hiểu đạo là gì ư? Chỉ cần thực lực đủ mạnh, khuất phục được vạn địch, đạp bằng được thiên hạ, khi đó lời nào nói ra chả là chân lí, chả là đạo, sao phải tìm hiểu cho mất công. Tuy nhiên nghĩ thì nghĩ thế, nhưng giờ mà nói thẳng toẹt ra như vậy, khác nào vả vào mặt ba lão, chắc chắn cái giấc mơ được sở hữu Liên Hoa sẽ tan thành mây khói, tình yêu của đời gã cũng sẽ không cánh mà bay.
Đã liều thì ba bảy cũng liều, Hắc Vân cố gắng tìm cách hoãn binh để tìm kiếm đối sách, thiết nghĩ với cả kho võ học trong bụng, chẳng lẽ lại không chắt lọc được mấy câu cho ra hồn?
-Cháu nói ra thì cũng đơn giản thôi, nhưng trước hết cháu muốn nghe mọi người nói ra suy nghĩ của mình về kiếm đạo đã, như vậy không quá đáng chứ ạ? – Hắc Vân làm mặt lạnh, bình tĩnh trả lời.
-Tất nhiên là không thành vấn đề! Là người mời cậu tới đây, thôi thì để tôi nói trước, nếu suy nghĩ của tôi có chỗ nông cạn thì mong cậu đừng cười! – lão Phúc đưa mắt nhìn hai bằng hữu.
Hai người đàn ông tập trung lắng nghe những kiến giải của lão Phúc, Liên Nguyện thì xem chừng cũng rất quan tâm, tuy mắt nhìn vào sách nhưng tai thì căng ra, cố gắng không để sót chữ nào. Duy có Hắc Vân là không để tâm, gã còn đang lục tung trí nhớ để tìm kiếm phương án chống đỡ..
-Có lẽ thay vì nói ra suy nghĩ của mình, thì tôi sẽ kể cho các vị nghe một câu chuyện, như vậy sẽ đỡ nhàm chán hơn.
“Có một học trò đến thụ giáo một kiếm sư và anh ta muốn học môn kiếm đạo, nhưng người thầy nhất định từ chối anh ta, vị kiếm sư này không muốn thu nạp anh ta làm đệ tử. Nhưng với sự đeo đuổi và quyết tâm của anh học trò, vị kiếm sư đành chấp nhận cho tá túc và nhận anh làm đệ tử.
Nhưng thật kỳ lạ, trong suốt 6 tháng trời, vị kiếm sư kia không hề nói đến một câu hay gợi ý về chuyện dạy kiếm, nhưng thay vào đó vị kiếm sư kia bắt anh ta ngày ngày nấu cơm, gánh nước và giặt quần áo, càng về sau anh học trò càng bất mãn, anh ta tự nghĩ là mình đến đây không phải để ở như là một người hầu hạ mà đến đây để học kiếm thuật, và anh ta đã không chịu nổi và thưa với vị kiếm sư, vị kiếm sư đồng ý và cân nhắc về vấn đề này. Trong một buổi sáng mùa đông giá buốt, bỗng nhiên vị kiếm sư đến giường anh học trò và giáng cho anh ta một đòn chí tử rồi bỏ đi, anh ta đau quá phải nằm bẹp trên giường, không hiểu lý do vì sao mình bị thầy đánh.
Cứ như thế lúc anh ta gánh nước, bất thình lình vị kiếm sư ở đâu xuất hiện và giáng cho anh ta một đòn làm gián đoạn công việc gánh nước, sự việc cứ tiếp tục diễn ra như vậy, đôi lúc anh ta tự nghĩ hay là vị kiếm sư muốn đuổi khéo mình? Anh không muốn bỏ cuộc, nhưng nếu ở lại thì càng tệ hơn, ngày nào cũng bị đánh và bị đánh vào bất cứ lúc nào, lúc ăn cơm, lúc rửa chén, lúc quét dọn nhà cửa... Điều này làm anh ta ăn không ngon, ngủ cũng chẳng yên, ngày cũng như đêm anh ta cứ phải trực chờ đề phòng và chống đỡ những cú đánh bất ngờ từ phía sư phụ. Sự việc như thế cứ tiếp tục trôi qua được 3 năm, đến một ngày kia anh ta tránh được cú đánh bất ngờ từ phía vị kiếm sư khi anh ta đang ngủ. Càng về sau anh ta càng tiến bộ, cảm thấy nhẹ nhõm làm công việc quét nhà, nấu cơm bởi anh ta hầu như tránh được tất cả các cú đánh trí mạng từ phía vị kiếm sư và đôi khi còn đánh trả lại. Cho đến một lần vị kiếm sư kia đang ngồi ăn cơm, anh ta rón rén đằng sau, cầm một khúc cây to rồi nện thật mạnh xuống đầu vị kiếm sư, lập tức ông ta đưa cái đũa vung lên đỡ lấy, sau đó lại tiếp tục ăn cơm. Từ đó anh ta mới biết những ngày tháng qua chẳng hề vô ích và hiểu ra con đường của kiếm đạo.”
Bản thân tôi nghĩ rằng, kiếm đạo chính là sự rèn luyện bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, tạo cho bản thân một khả năng chống đỡ lại mọi tình huống hiểm nghèo nhất. Liệu đây có phải là cái đạo trong kiếm hay không?
Liên Nguyệt nghe xong thì gật gù tỏ ra tâm đắc, nhưng gương mặt vẫn tỉnh bơ, dán mắt vào mấy trang sách.
Ba người đàn ông liếc qua phía gã “bạch tạng” xem hắn phản ứng ra sao, chỉ thấy gã đang chau mày nhìn vào cốc trà, phỏng chừng đang suy nghĩ rất nhiều. Nhưng họ có biết đâu là Hắc Vân đúng là có nghĩ ngợi, nhưng không phải vì câu chuyện vừa rồi.
-Theo tôi, điều hệ trọng nhất trong nghệ thuật đấu kiếm là phải có một tâm lý mà người ta gọi là " trí bất động". Trí đó được tạo thành bằng trực giác sau nhiều năm luyện tập thực sự. Bất động không có nghĩa là cứng đơ, nặng trịch và vô hồn như gỗ đá. Mà bất động là trình độ cao nhất của động với một tâm điểm không hề giao động. Rồi tâm sẽ đạt đến sự nhanh nhạy tuyệt đối, sẵn sàng hướng sự chú tâm của nó vào bất cứ nơi nào cần thiết. Hơn nữa phải theo dõi sự vận động của ngọn kiếm trong tay địch thủ, giữ tâm trí thong dong theo sự phản kích của chính nó, đừng để tâm niệm đắn đo chen vào. Đây chính là tâm trạng không tạp niệm - Là yếu tố tối hậu trong nghệ thuật đấu kiếm, cũng như trong thiền định. Nếu còn chút gián tạp giữa hai hành vi dù chỉ cách nhau bằng sợi chỉ, thì cũng đủ để chuốc lấy hai chữ thất bại. Nếu bản thân giao động, tinh thần chứa chấp tạp niệm, phải đắn đo làm gì khi đối phương sắp hạ mình, nghĩa là bản thân đã tạo cho đối thủ một dịp may để cho giáng cho mình một đòn chí tử. Cứ thủ theo thế công, đừng gián đoạn, công và thủ không rời nhau gang tấc, cũng như xuôi dòng nước mà đẩy con thuyền nhẹ trôi đi. Trong thiền, cũng như trong thuật đấu kiếm, tâm không do dự, không gián đoạn, không gián tạp chính là cảnh giới cuối cùng. Đây là kiến giải của tôi về đạo trong kiếm. - Thiên Chung Bản Hoàng giãi bày tâm tưởng.
-Trang sách này hay thật! – Liên Nguyệt nói vu vơ.
Tuy chỉ là lời nói bâng quơ, tưởng chừng là khen những điều viết trong sách, nhưng ý tứ của nàng khen cái gì thì cả ba người đều rõ, Thiên Chung tiên sinh cũng có chút hứng khởi khi thấy có người khen mình.
Ba người lại dõi sang chỗ gã thanh niên xem hắn có phản ứng thế nào, nhưng vẫn chẳng thấy chút động tĩnh, có chăng chỉ thấy Hắc Vân thở dài một hơi, rồi gương mặt lại trầm ngâm không nói gì. Thượng Điền Tiểu Phúc cùng hai người bằng hữu đánh mắt nhìn nhau, gương mặt tỏ ra khó hiểu. Không phản bác, cũng không đồng tình, vậy rốt cuộc cậu ta đang suy nghĩ cái gì? Sự im lặng của Hắc Vân khiến cho Liên Nguyệt mĩ nhân cũng phải ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn qua.
-Cậu Vân, rốt cuộc cậu nghĩ sao về những suy nghĩ vừa rồi? - Thất Phương Hàn Xạ cất giọng trầm ổn
-Cậu Vân! - Thiên Chung tiên sinh cao giọng.
-Dạ? - "bạch tạng" giật mình ngẩng mặt nhìn lên.
|