-Nếu để ý, mọi người sẽ thấy các bậc thánh phật khi xưa, lúc giác ngộ ra đạo hoàn toàn ở trong trạng thái vô cầu vô ngã, vô ngôn vô tự, dụng tâm mà tiến tới đắc đạo. Đạo vốn dĩ không thể định nghĩa, chỉ có thể lấy tâm mà cảm nhận, chứ chẳng thể lấy lời lẽ để diễn giải! Đạo hình thành từ vô đạo, vô đạo bản thân nó lại tiến tạo ra vạn đạo, có tức là không, không tức là có, nếu tận hiểu cái gì là vô đạo thì mọi người đã nhập đạo rồi đó! – gã thanh niên mặt thớt tiếp tục “thuyết pháp”, ra chiều cao siêu.
Thấy mọi người cứ ngơ ngác nhìn mình, phỏng chừng chẳng thể hiểu nổi đạo lí sâu sắc, Hắc Vân lại càng thích chí, tiếp tục khua môi múa mép.
-Đó là về đạo, còn về kiếm, cái gì mới thực sự được coi là kiếm? Đừng chỉ chú ý tới kiếm của bản thân, cũng đừng chú tâm tới kiếm của địch thủ, kiếm trong tâm tuy cũng là tuyệt kiếm nhưng từng đó là chưa đủ. Mọi người nên nhớ “Đừng nhìn một cái cây, mà quên mất cả rừng”, đừng đặt con mắt trong một rừng cây, mà hãy đặt con mắt trên một đỉnh núi. Chỉ khi con mắt đứng ở đỉnh cao nhất thì nó mới có thể thấy bao quát cả khu rừng. Hãy để ý tới bước chân, hơi thở, đôi mắt , nhịp tim, mặt đất, cây cối, hay thậm chí là cả bầu trời, hãy coi tất cả những thứ đó chính là bản thân, để nó hòa quyện vào cơ thể. Sau khi đã làm được như vậy thì hãy vứt bỏ tất cả ra khỏi tâm trí, kiếm trên tay không phải kiếm, tâm chẳng suy nghĩ tới kiếm, hãy để vạn vật tự nói lên rằng bản thân mình chính là một thanh Bá Vương Kiếm. Vô Kiếm chính là Thánh Kiếm, Vô Đạo chính là Chân Đạo, đây chính là cái đạo mà cháu truy cầu. – Nói rồi gã đưa cốc trà lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.
Gian phòng trở lên yên ắng trong chốc lát, phỏng chừng bốn người cần phải có thời gian để tiếp nhận những chân lí ảo diệu mà gã thanh niên vừa diễn giải. Chí ít cũng phải tới 5 phút sau mới có tiếng động vang lên, là tiếng vỗ tay của Thiên Chung Bản Hoàng, tiếp sau đó Thất Phương Hàn Xạ cũng đóng góp những tiếng vỗ tay khá lớn.
-Hay, quá hay… thực không ngờ đạo tưởng chừng xa tận chân trời, ai dè lại gần ngay trước mắt. Nếu không phải nhờ có cậu Vân thuyết giảng cặn kẽ, e là cả đời Thiên Chung này cũng không thể tìm ra câu trả lời! – Thiên Chung cảm khái cất giọng ngưỡng mộ.
-Nhìn bề ngoài tôi chẳng thể đoán được cậu lại có kiến thức uyên thâm đến thế, có lẽ sau hôm nay tôi phải đi rửa lại mắt mất thôi! – Thất Phương tiên sinh lắc đầu, cười nói.
-Cám ơn cậu Vân, hôm nay đã cho chúng tôi mở rộng hiểu biết! – lão Phúc nhìn Hắc Vân khẽ cúi đầu, tỏ ra chân trọng.
Thấy đối phương tán dương mình không hết lời, làm cho cái mũi của gã “bạch tạng” sắp phát nổ tới nơi, tuy rằng bên trong thì thống khoái không ngớt, nhưng ngoài mặt thì gã vẫn tỏ ra khiếm tốn.
-Mọi người đã quá khen rồi, đây chỉ là chút ít hiểu biết vụn vặt, nào có xá gì! – Hắc Vân lễ độ đáp.
-Ta không tin, ta không phục! – Liên Nguyệt giờ mới lên tiếng.
Từ nãy tới giờ nàng nghe tên mặt thớt thuyết giải, thì không khỏi kinh ngạc, từ nhỏ nàng đã yêu thích kiếm thuật, trong khi bạn bè toàn chơi đùa với búp bê thì nàng lại chơi đùa với kiếm. Không những chỉ say mê luyện tập, mà các quyển sách viết về kiếm đạo cũng như các bậc kiếm thủ lỗi lạc đều được nàng tìm đọc trọn vẹn. Thêm vào đó là ngộ tính của Liên Nguyệt cũng rất cao, nên tới bây giờ bất kể là về kiếm thuật hay tri thức nàng đều rất tỏ tường. Nhưng tính khí của nàng không ôn nhu như Liên Hoa, cố chấp, ngang ngạnh, thẳng tính, không biết lấy lòng và cách sống phóng khoáng chẳng theo thuần phong của Nhật Bản, chính vì thế mà trong gia đình, cha mẹ cũng như ông nội đều quý Liên Hoa hơn cô em gái.
Tuy không thể phủ nhận những điều vừa rồi là sai, nhưng Liên Nguyệt vẫn nhất mực tỏ ra khó chịu, không tin rằng một kẻ công tử bột, tuổi đời chỉ xấp xỉ bằng mình lại có vốn kiến thức cao siêu đến vậy. Nếu chấp nhận điều này, chẳng phải nàng đã đồng ý thừa nhận tư chất của mình kém hơn hắn hay sao? Sự đả kích to lớn như thế sao mà cam tâm đây?Tính hiếu thắng nổi lên, Liên Nguyệt nhất định phải cho tên mặt thớt bẽ bàng một phen.
-Liên Nguyệt…
-Ông cứ để em ấy nói, nếu hôm nay cháu và em Nguyệt không nói chuyện rõ ràng, chỉ sợ từ nay về sau sẽ có chút hiểu lầm không đáng có. – Hắc Vân chậm rãi bày tỏ.
Lão Phúc tính mắng cho cháu mình một trận, nhưng nghe Hắc Vân nói thế thì liền dừng lại, nếu cậu ta có thể trị được cô cháu gái ngỗ ngược này, thì quả thực là phúc lớn cho họ Thượng Điền rồi đó.
Thấy đối phương còn lên tiếng, như thể chuẩn bị trị mình tới nơi, trong lòng mĩ nhân càng tỏ ra xúc động bạo liệt.
-Ngươi nói đạo của mình là lấy cái vi vô mà thắng cái đại thừa, đúng chứ? – Liên Nguyệt gập mạnh cuốn sách, gương mặt lạnh lùng tỏ ra khiêu khích.
Tên mặt thớt kia chỉ là chém gió, chặt bão chứ nào có hiểu cái đạo lí chi chi, chẳng qua hắn chỉ đọc như một con vẹt mà thôi, bất quá hắn không hiểu và cũng chẳng muốn hiểu. Bị mĩ nhân hỏi vặn, tuy rằng chả biết gì, nhưng gã cũng gật đầu, ừ bừa.
-Đúng vậy. – Hắc Vân bình thản, nhìn kĩ gương mặt băng lãnh kia, càng nhìn gã càng cảm thấy Liên Nguyệt đẹp tựa như một bông hoa tuyết, lung linh, huyền ảo, lại lạnh tới thấu xương, nhưng nếu không buốt giá như thế, thì đâu còn là hoa tuyết – tuyệt phẩm của đất trời.
Liên Nguyệt lập tức nắm lấy chỗ sơ hở của đối phương, nàng đứng phắt đậy, khoe ra một thân hình cân đối như của người mẫu.
-Như vậy giờ ta dùng kiếm thật, ngươi dùng kiếm gỗ, đấu thử một trận, nếu ngươi thắng thì ta mới phục! – mĩ nhân chỉ tay vào mặt Hắc Vân.
Kiếm thật là một vũ khí thực thụ, nó có thể cướp đi sinh mạng một cách dễ như trở bàn tay, bản thân và đối phương cùng cầm kiếm thật đấu với nhau, đã tạo ra cho người trong cuộc những áp lực tâm lí đáng sợ rồi, đằng này dùng kiếm gỗ đấu với kiếm thật, thử hỏi đấu làm sao? Với những kẻ yếu tim chắc chưa động kiếm đã lăn quay ra đất mất rồi.
-Liên Nguyệt! Sao cháu có thể nói chuyện vô lí như thế…
Lão Phúc đang cố tìm cách giải vây cho gã thanh niên, có điều chuyện này hơi thừa thãi.
-Không sao đâu ông à! Nếu em ấy đã muốn như vậy, thì cứ để cháu và em ấy đấu thử một trận. Nói được mà không làm được thì chỉ là cái thùng rỗng kêu to! – Nói rồi Hắc Vân chống chân đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, vẫn thản nhiên nhìn mĩ nhân, chẳng những thế mà còn nở một nụ cười hòa nhã.
Thất Phương cùng Thiên Chung tiên sinh cũng tính nói đỡ cho Hắc Vân, nhưng khi nghe thấy những lời nói chứa đầy ngạo khí kia thì lập tức đình chỉ hoạt động. Thực tình về đạo lí thì hai người đã hoàn toàn tin tưởng đối phương là một bậc trí giả, nhưng còn về thực lực thì họ lại chưa được trải nghiệm qua, thành ra cũng có chút hiếu kì, rất muốn xem Hắc Vân có bản lĩnh cao thâm tới trình độ nào.
Thấy đối phương không những không sợ hãi, mà còn chẳng chút đắn đo nhận lời, thực là làm cho Liên Nguyệt tức chết.
-Được lắm, coi như ngươi có chút bản lĩnh!
Nói đoạn nàng tiến lại gần chiếc kệ được sơn son, đặt trên đó là hai thanh kiếm nhật, một dài một ngắn. Chẳng chút chần chừ, Liên Nguyệt rút ngay thanh trường kiếm ra khỏi chiếc vỏ trắng ngà, lưỡi kiếm trông qua cũng thấy sắc bén đến rợn người, vân kiếm uyển chuyển như những đợt sóng, đây rõ ràng là hàng cực phẩm.
Cầm lấy trường kiếm, mĩ nhân quay người rời khỏi phòng, thông qua cửa thứ hai mà tiến ra ngoài sân. Nàng chĩa mũi kiếm vào trong gian phòng, thẳng mặt Hắc Vân mà chỉ, lớn giọng nói.
-Mau ra đây! – Gương mặt thì lạnh giá, trên tay lại cầm trường kiếm, trông Liên Nguyệt lúc này có vài phần đáng sợ.
Lão Phúc ái ngại nhìn qua gã “bạch tạng”.
-Cậu đừng chấp nhặt với con bé, để tôi dạy dỗ nó!
-Ông đừng lo, chẳng qua cũng chỉ là tập luyện thôi mà!
Nói rồi gã chậm rãi bước ra ngoài sân đứng đối diện với cô em vợ, ba người trong phòng vội bước ra ngoài hiên để chứng kiến, trong lòng vừa lo vừa tò mò.
Hắc Vân đối với chuyện lí thuyết còn có chút e ngại, chứ đối với việc thực hành thì chẳng bao giờ phải động tâm, đánh vào đâu không đánh, lại đánh đúng vào ưu điểm của gã, thì thực là làm cho Hắc Vân sướng khoái không thôi. Lần này hắn không thể bỏ lỡ cơ hội, phải triệt để dạy dỗ cô em vợ, để cho nàng ta biết ông anh rể này không phải là phế nhân như nàng tưởng.
Bên trong tuy khấp khởi mừng thầm, nhưng ngoài mặt thì gã vẫn điềm đạm như một vị cao nhân đắc đạo.