-Bắt đầu thôi chứ? – Hắc Vân xoay nhẹ hai bên vai, những tiếng rắc rắc nho nhỏ vang lên.
-…Ngươi còn chưa cầm kiếm gỗ cơ mà? – Liên Nguyệt nheo mắt, tỏ ra khó hiểu.
-Kiếm chẳng phải nằm tại đây sao? - gã đưa hai ngón tay chỉ vào lồng ngực.
Gã cất giọng bình thản tựa như đây chỉ là chuyện vặt vãnh, “Nếu đã ra oai thì phải ra oai triệt để nó mới bõ công sức…hắc hắc…” – Gã thầm nghĩ.
Ba người đứng trên hiên nhà, thấy gã “bạch tạng” kiếm gỗ đấu kiếm thật đã là nể phục lắm rồi, giờ thấy đối phương còn nói tay không chọi lại với thanh trường kiếm sắc bén thì bắt đầu cảm thấy lo sợ. Chưa biết khả năng của gã ra sao, nhưng kiếm thật không phải đồ chơi, việc Liên Nguyệt do nóng giận nhất thời vung kiếm quá trớn thì hệ quả khó mà lường trước.
-Cậu Vân, tôi thấy cậu nên sử dụng kiếm gỗ thì hơn… chứ tay không sao có thể đỡ nổi trường kiếm kia? – Thiên Chung tiên sinh cất giọng ái ngại.
-Con nhóc đó không phải là không biết tí gì về kiếm thuật đâu cậu Vân! – lão Phúc nhắc nhở, sợ rằng đối phương tưởng cháu gái mình không biết kiếm thuật nên mới làm như vậy.
Hắc Vân thấy mọi người không mấy tin tưởng vào thực lực của mình thì trong lòng cũng có chút buồn cười, chẳng biết chút nữa đây, gã dạy dỗ cho cô em vợ kia xong thì ba người họ sẽ nhìn Hắc Vân với con mắt thế nào.
-Nếu cháu đã nói được, thì nhất định sẽ làm được, trước nay cháu chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc kết quả. Mọi người đừng quá bận tâm! – “bạch tạng” vui vẻ đáp lời.
Từ trước tới nay chưa ai dám xem thường kiếm thuật của Liên Nguyệt như tên mặt thớt kia, ngay đến ông nội khi đấu với nàng cũng phải cẩn thận trong từng đòn đánh. Lửa giận bốc lên, mĩ nhân cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, nếu hôm nay không cho đối phương vài vết sẹo thì thực là có lỗi với thể diện của nàng.
-Chuyện này là ngươi tự chuốc lấy, nếu có bị thương, chảy máu cũng đừng trách ta! – Liên Nguyệt cất giọng lạnh lùng, đẩy ánh mắt chứa đầy sát ý về phía Hắc Vân.
-Tất nhiên, tất nhiên! – “bạch tạng” gật gù, phỏng chừng đang trêu tức mĩ nhân, gương mặt thì cười cợt trông rất ngứa mắt.
Đã có lời nói của đối phương bảo lãnh, thì dù hắn có nằm vật ra đây cũng chẳng thể trách nàng được. Trường kiếm lay động, Liên Nguyệt tức tốc lao tới, vung kiếm mà chém xuống, dựa vào cung cách di chuyển, cũng như phương thức tấn công thì có thể biết nàng ắt hẳn là một cao thủ kiếm đạo.
“Vút”
Ba người đàn ông đang quan sát bất giác giật mình, đường kiếm vừa rồi Liên Nguyệt xuất ra rõ ràng không có chút xíu nương nhẹ. Không phải là mĩ nhân đang muốn giết người đó chứ?
-Chậm quá! - Hắc Vân vừa nói vừa nghiêng người qua một bên, khóe miệng vẫn nở nụ cười như đang đi dạo.
Trường kiếm lập tức thay đổi phương vị, lưỡi kiếm chếch qua, một chém phạt ngang vào bụng của gã.
Hắc Vân nhanh nhạy di chuyển lui lại, vừa đủ để mũi kiếm cũng không chạm được vào người, rõ ràng gã đang muốn đùa giỡn với đối phương.
-Yếu vậy? – tên mặt thớt tiếp tục châm chọc.
Liên Nguyệt càng lúc càng cảm thấy nộ khí gia tăng, tức tới sôi gan, muốn băm vằm tên thanh niên kia, nàng chẳng ngại ngần gì mà tung hết các sở học vốn có. Các đòn thế càng lúc càng hung hiểm, nhằm toàn vào những nơi khó lòng tránh đỡ, chiêu thức cũng nhanh lên đáng kể.
“Vút, vút, vút…”
Mĩ nhân liên tiếp chuyển đổi các vị trí tấn công, nhưng đối phương vẫn chẳng mảy may gặp khó khăn khi tránh né.
Mũi kiếm đột ngột hạ thấp, một đường kiếm nhanh như gió, phạt ngang tới phần bắp chân của Hắc Vân, nhưng cũng chỉ có thể khiến gã lui lại một bước mà thôi. Tuy nhiên đối thủ xem chừng đã hiểu ra phương thức tránh né của Hắc Vân, đạo kiếm vừa lướt qua chân, lập tức lưỡi kiếm xoay chuyển, một đường kiếm hất mạnh lên trên. Trừ phi Hắc Vân phải ngã hẳn ra đất thì mới tránh khỏi, bằng không sẽ nhận ngay một vết sẹo dài trên ngực, Liên Nguyệt xem chừng đã tính toán kĩ càng.
Nếu đối phương ngã ra đất thì làm sao có thể tránh đòn, tới khi đó chẳng phải sẽ cúi đầu chịu thua hay sao? Còn bằng không, một vết sẹo tặng cho hắn cũng chẳng có gì là quá đáng. Liên Nguyệt quả thực có suy nghĩ của một kiếm giả, xuất chiêu không hề lưu tình.
-A! - Lão Phúc thấy ác chiêu hung hiểm, thầm trách bản thân không dạy dỗ con cháu tới nơi tới chốn, giờ để nó gây tai họa, bất giác kêu lên.
Thấy mĩ nhân có thể nhanh chóng thích ứng với nhịp độ tránh né của gã, mà tung ra một đòn hung hiểm nhường này, Hắc Vân không khỏi có lời khen.
-Có chút tiến bộ!
Cánh tay của gã tức tốc luồn vào giữa ngực, khi mũi kiếm chuẩn bị tiến sát, Hắc Vân tụ lực vào mu bàn tay rồi quật thẳng về phía mặt bên của kiếm.
“Coong”
Thanh kiếm đang lao tới nhanh là thế, giờ lập tức đổi hướng hất ra ngoài, mĩ nhân còn chưa kịp hiểu chuyện thì đã thấy đối phương áp sát tới trước mặt, bàn tay của tên mặt thớt vỗ nhẹ lên đầu của nàng.
-Nếu em cố gắng, nhất định sau này sẽ thành tài đó! – Hắc Vân vừa cười vừa nói.
Vừa rồi gã đã dùng tay không gạt kiếm, chỉ cần cánh tay gạt nhanh một giây thì lập tức bàn tay sẽ rơi xuống đất, còn gạt chậm một nhịp thì bộ ngực sẽ có ngay một rãnh dài. Nếu không phải Hắc Vân có thể nắm bắt nhịp độ của đường kiếm thì sao có thể làm được một chuyện ghê gớm như vậy?
Ba người quan sát khi thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi bái phục, chỉ biết đơ người ra, không thể thốt lên được lời nào. Liệu rằng trong số họ có ai làm được như vậy hay chưa? Câu trả lời có lẽ không nói cũng có thể biết.
Hắc Vân từ đầu tới cuối, chỉ muốn cho cô em vợ mở rộng tầm mắt, tới lúc hạ thủ cũng chỉ vỗ đầu nàng một cái gọi là cho có, còn nếu vào địch thủ thực sự chỉ sợ gã đã dùng một cước mà đá cho ói máu.
Hơn nữa trong lúc tiến sát gần Liên Nguyệt gã còn tính vỗ nhẹ vào má nàng để thử cảm nhận làn da mịn màng, ửng hồng kia, nhưng làm như thế lại e sỗ sàng thái quá, thành thử tới phút cuối gã lại đổi ý vỗ nhẹ lên đầu.
Tuy nhiên chính vì sự nhún nhường này lại càng làm cho Liên Nguyệt tức giận, điều đó vô tình làm cho kiếm thuật cùng khả năng của nàng bị hạ thấp tới mức thảm thương. Bất biết là mình đã thất bại hay chưa, nhưng nàng vẫn tiếp tục phát động tấn công, bằng mọi cách phải khiến tên mặt thới phải trả giá cho sự kiêu căng của hắn.
“Vút”
Thanh kiếm trong tay tiếp tục quất ngang thân của Hắc Vân, tốc độ còn nhanh hơn cả vừa rồi.
Những tưởng mĩ nhân đã chịu thua, ai ngờ vẫn còn cố chấp, thực là làm cho gã có chút sơ ý. Hai chân không dám chậm trễ, lập tức búng mạnh, đẩy cơ thể bắn ngược về sau.
-Liên Nguyệt! Cháu thua rồi, còn không mau hạ kiếm xuống! – lão Phúc hiểu rõ tính hiếu thắng của cháu gái mình, nên vội vã nạt nộ.
-Trong thực chiến không hề có hai từ đùa giỡn, nếu hôm nay ngươi không thể thực sự đánh bại ta thì đừng mong dừng trận đấu này. – mĩ nhân đanh giọng, gương mặt như khối băng đá, xem ra nàng chẳng hề để tâm tới lời nói của ông nội.
Nói rồi Liên Nguyệt lập tức lao tới, liên tục tạo ra ba đường kiếm hung hiểm.
“Vút, vút, vút”
Gương mặt cợt nhả của Hắc Vân lập tức thay đổi, nếu nàng ta đã thực sự muốn biết cái gì là thực chiến, thì gã sẽ tận lực dạy dỗ.
Ba đường kiếm vẫn chẳng thể mảy may đả động vào người Hắc Vân, tới đường kiếm thứ tư thì gã phát động thế công.
Mĩ nhân toan vung kiếm mà bổ xuống, nhưng vừa đi được một nửa quỹ đạo thì bỗng cảm thấy hai cổ tay tê dại, đôi môi nhỏ nhắn buộc phải thốt lên một tiếng đau đớn.
-Á!
Hắc Vân sử dụng bàn tay, nhanh như chớp giật, vẩy mạnh vào hai cổ tay của Liên Nguyệt. Khiến hai bàn tay mất hết cảm giác, nhanh chóng buông kiếm.
Chuôi kiếm vừa rời khỏi bàn tay ngọc ngà thì một bàn tay chai sạn đã chộp lấy nó, rồi không chút do dự tạo ra một ánh chớp cắt ngang qua cổ họng của Liên Nguyệt.
“Vút”
Tất cả sự việc chỉ xảy ra trong có 5 giây đồng hồ, quá nhanh đối với ba người đang chứng kiến. Họ còn định ngăn cản Liên Nguyệt nhưng không kịp, giờ thấy lưỡi kiếm sắc bén vừa lướt qua cổ của nàng thì gương mặt của ba người trắng bệch, cắt không còn giọt máu, thậm chí còn không dám thở, mồ hôi thì cứ rịn ra không ngớt. Suy nghĩ của ba người trở nên cực kì hoang mang, nhất là lão Phúc, tính mạng của cháu gái mình, lão không lo sao được.
Liên Nguyệt đứng yên bất động, đôi mắt trở nên vô hồn, nàng cảm giác được một làn hơi lạnh vừa đi qua cổ họng mình, một cảm giác khó lòng diễn tả đang tràn ngập trong lồng ngực nàng, cứ như thể nàng đang chuẩn bị bước vào cõi chết vậy. Phải chăng đây là cảm giác sợ hãi? Đúng, chính xác là nàng đang sợ hãi cùng cực, sợ tới mức toàn thân bất động, choáng váng tâm thần.
Một lọn tóc nằm sát chiếc cổ xinh xắn kia, đang lả tả rơi xuống đất, gã thanh niên vừa tung ra một nhát chém đáng sợ bây giờ mới cất giọng trầm ổn, gương mặt không chút biểu cảm.
-Đã biết cái gì là thực chiến rồi chứ?