Cảnh vật trước mắt Liên Nguyệt tối sầm lại, đầu óc thì trở nên mông lung, cơ thể ngọc ngà của nàng bỗng chốc đổ ra phía sau.
Hắc Vân không dám chậm trễ, vội vã buông kiếm, lao tới đỡ lấy mĩ nhân, một tay luồn qua lưng, một tay vòng xuống eo đỡ lấy thân thể kiều diễm của Liên Nguyệt. Gã thực ra chỉ tính dọa dẫm chút chơi, ai dè “trò đùa” có phần hơi đáng sợ, khiến cho mĩ nhân chẳng thể chịu nổi đả kích mà ngất ngay tại chỗ, bất giác trong lòng gã có chút hối lỗi.
Nhưng cũng nhờ có dịp này mà gã mới được động chạm tới thân thể như người mẫu của cô em vợ, trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác sướng khoái lạ kì. Phỏng chừng công cuộc dậy dỗ của Hắc Vân đã thành công ngoài mong đợi.
“Chẳng biết sau dịp này có còn được động chạm vào người cô em vợ nữa không, hàng cực phẩm thế này, ài…… tốt nhất cứ coi như đây là cơ hội có một không hai, không thể bỏ lỡ, phải tận lực mà hưởng thụ…hắc hắc…Em cũng không thể trách anh được, đây coi như là học phí của ngày hôm nay vậy!” – Gã nghĩ mà thấy rạo rực cả người, phỏng chừng con quỷ râu xanh trong tâm trí của Hắc Vân đang phá cũi chui ra. Hắn vốn không phải là kẻ háo sắc, nhưng sắc cứ nhảy vào lòng, gã không muốn háo cũng khó lắm thay.
Bàn tay vòng qua lưng nhẹ nhàng mân mê làn da của Liên Nguyệt, tuy rằng cách một lớp vải nhưng cảm giác vẫn rất chân thực, tay vòng qua eo của mĩ nhân thì chậm rãi đi xa hơn một chút, để tiến tới vòng ba căng đẫy, tràn trề nhựa sống của tuổi trẻ. Ôi chao ôi, mặc dù cách qua lớp quần bò, nhưng sự co giãn, đàn hồi của khối thịt mềm mại đang nằm trên lòng bàn tay gã, thực là có một ma lực khiến cho quỷ thần cũng chẳng tài nào mà cưỡng nổi. Hơi ấn mạnh những ngón tay, tên sắc ma còn cảm nhận rõ sự nổi cộm của chiếc quần lót phía trong. Những hình ảnh dâm dục cứ thi nhau mà nảy nở, sản sinh, khiến cho Hắc Vân như thể đang lạc vào tiên cảnh, đôi chân như đạp trên mây. Quả thực tên dâm thần này đã tiến vào cảnh giới Vô Đạo, chẳng những Vô Đạo mà còn Vô Sỉ.
Sắc ma cũng rất ranh mãnh, sớm đã có tính toán, nên khi đỡ lấy Liên Nguyệt đã cố tình quay lưng lại phía ba người đang nhìn, thành thử họ chẳng thể biết được những hành vi đồi bại của gã.
-Liên Nguyệt không sao chứ? – lão Phúc lo lắng cất giọng.
Bị câu nói đánh động, tên sắc ma không dám dây dưa lâu thêm, nhưng hắn lại đẩy mạnh người của mĩ nhân áp sát vào người mình, đầu của nàng thì ngả vào vai hắn.
-Không sao đâu ông, ngoài vài sợi tóc ra thì em ấy chẳng sao cả! Chỉ là do hơi…bất ngờ nên ngất đi đó thôi! – Hắc Vân ôm lấy cô em vợ, xoay người lại nhìn ba người, cười cười đáp.
Thấy gã nói thế thì cơ mặt của ba người mới giãn ra, trở lại bình thường, cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Quả thực chẳng có lí do gì để gã thanh niên kia lại ra tay sát hại Liên Nguyệt, chắc chắn là gã muốn dạy cho nàng một bài học để chừa cái tính cố chấp. Tuy nhiên, ba người càng nghĩ càng thấy rùng mình, khiến đối phương phải buông kiếm, rồi lập tức chụp lấy, sau đó không hề căn ngắm mà xả mạnh một đường, nếu không phải là đã luyện kiếm tới mức “lô hỏa thuần thanh”, liệu có ai dám hành động một cách “điên rồ” như thế? Đỉnh cấp, thực sự chỉ có thể tặng cho Hắc Vân hai chữ đỉnh cấp.
Khi Liên Nguyệt áp sát vào người Hắc Vân, thì vòng một cũng theo đó mà ép vào lồng ngực của gã, hơn nữa từ cơ thể của nàng còn toát ra một mùi hương dịu nhẹ, ngửi qua thôi cũng đã thấy mê mẩn, thích thú. “Tuy rằng so với Tuyết Dung thì bé hơn, nhưng cảm giác thì cũng sung sướng như nhau thì phải?” – tên sắc ma thầm so sánh hai bộ ngực mà hắn có diễm phúc được tiếp xúc.
------------------
Hắc Vân bế Liên Nguyệt về phòng của nàng, rồi cùng ba người bàn luận thêm hồi lâu. Gã nhanh chóng câu dẫn câu chuyện, nói lan man ra nhiều đề tài khác, với mục đích cuối cùng là hỏi về cha mẹ của hai nàng tiểu thư kia, gã rất tò mò muốn biết bố vợ cùng mẹ vợ của mình có quyền chức, tiền tài thế nào mà lại có được một miếng đất to lớn tại quận Tài.
Vẫn biết hẳn phải là người có thế lực không nhỏ, nhưng khi lão Phúc nói ra hai đứa con của mình làm gì, thì vẫn khiến cho Hắc Vân một phen choáng ngợp. Cha của hai tiểu thư chính là Thượng Điền Viễn Đông – phó chủ tịch hội đồng quản trị công ti YaKi, mẹ là Đào Bích Diệp – tổng giám đốc một công ti môi giới bất động sản, trực thuộc tập đoàn YaKi. Phó chủ tịch của một tập đoàn đứng đầu thành phố Long Thành, thảo nào có được cơ ngơi hoành tráng như thế. Nghĩ lại chuyện gã muốn yêu Liên Hoa thật đúng là đũa mốc mà chòi mâm son, cóc ghẻ mà đòi ăn thị thiên nga, nhưng theo trí nhớ của Hắc Vân, xưa nay đa số cóc ghẻ toàn chén thiên nga ngon lành, nên chẳng tội gì gã phải chùn bước.
Cũng theo thông tin gã moi được từ miệng của lão Phúc, thì Liên Hoa đã 25 tuổi, là một thanh tra hình sự có tiếng trong sở cảnh sát, nàng quen Hoàng Văn Phong cũng từ khi còn ngồi trên ghế đại học, khi ra trường lại được phân về cùng một chỗ. Còn Liên Nguyệt thì mới chỉ có 21 tuổi, đang học tại đại học Hàng Hải năm thứ 3, thật trùng hợp là nàng học cùng một trường với thằng đàn em Chí “chấy” của Hắc Vân.
Hắc Vân tính đợi đến lúc Liên Nguyệt tỉnh lại thì xin lỗi, rồi tiện thể làm thân, nhưng phỏng chừng nàng đã ngủ luôn rồi cũng nên.
Ngồi đến tầm 6 giờ tối, gã đành xin phép lão Phúc cùng hai vị tiên sinh kia để ra về, mặc dù lão Phúc hết lời mời mọc ở lại ăn cơm nhưng Hắc Vân một mực từ chối với lí do còn có “công việc” đang đợi ở nhà. Thấy đối phương không có ý nán lại lâu hơn nên lão phúc buộc lòng phải tiễn vị khách quý ra về.
Ra tới mặt đường, Hắc Vân liền gọi một chiếc taxi chở mình về nhà, ngồi trong xe rồi nhưng gã vẫn không thể quên được cảm giác mềm mại, cùng mùi hương quyết rũ của cơ thể Liên Nguyệt, nghĩ tới đây, bất giác miệng gã thốt ra vài từ dâm đãng.
-Không thể ngon hơn được!...chà chà…
------------
Chủ taxi thấy đối phương là người ở quận Tài thì tỏ ra khá e dè, lái xe rất từ từ, bởi lẽ tầm này đường đông, nếu đi nhanh chỉ sợ sẽ gây tai nạn không đáng có. Hướng đi của chiếc taxi vô tình chạy qua bờ hồ Thăng Long, thuộc quận Thượng, bởi lẽ quận Thượng nằm giữa hai quận Trung và Tài, thành thử bất kể đến hay về đều phải đi qua quận này. Có điều hồi sáng, do gã tài xế kia chạy đường tắt nên không hề đi qua bờ hồ.
Nhìn vào hồ Thăng Long, bao nhiêu kí ức lại ùa về, nơi mà gã cùng Mai Thái ngày ngày ngồi xin ăn, ngày ngày nằm vật vã ra đường chỉ để xin miếng cơm lót dạ, mặc dù đây là một quãng thời gian khó khăn, nhưng kỉ niệm vẫn cứ là kỉ niệm, hơn nữa điều gì càng khó khăn, trắc trở thì lại càng không thể phai nhạt trong tâm tưởng.
Gã kêu tài xế dừng xe, rồi tản bộ trên bờ hồ, từ đây về tới nhà cũng không còn mấy đoạn, thôi thì vừa dạo mát vừa về nhà cũng không phải là ý kiến tồi.
Nếu thành phố Long Thành là nơi lắng hồn núi sông ngàn năm thì Thăng Long hồ chính là nơi lắng hồn của Long Thành. Hồ có một bề dày lịch sử và huyền thoại song hành với bề dày lịch sử của thành phố, Hồ chính là trái tim của của mảnh đất tiên rồng này. Mặt nước xanh biếc, liễu rủ quanh bờ, giữa hồ lại là một chiếc tháp đã có hơn một ngàn năm lịch sử, nơi đây có lẽ chính là khung cảnh đẹp nhất của thành phố Long Thành. Giản dị, cổ kính, thanh tao, lung linh, huyền ảo dù có gom những từ ngữ này lại để tả thì cũng không thể toát hết lên được vẻ đẹp của hồ Thăng Long.
Còn đang thơ thẩn ngắm nhìn cảnh hồ bình lặng, cùng dòng xe cộ đang ào ào chảy trên đường, thì những tiếng nói gần đó phát ra khiến Hắc Vân buộc phải động tâm.
Cách chỗ gã cơ tầm chục mét, là một thằng nhỏ ăn mày chỉ độ tầm 8 tuổi, quần áo bẩn thủi, đầu tóc rối bời, tay cầm chiếc mũ lưỡi trai đã nhàu nát đang giơ lên để xin tiền của một tên thanh niên ăn mặc bảnh chọe.
-Xin anh cho em ít tiền, cả ngày nay em chưa có gì vào bụng rồi… - Thằng bé miệng nói, chân run, trông khổ sở tới xót lòng.
-Tránh ra, tao không có tiền lẻ đâu! – Tên thanh niên gằn giọng.
-Em xin anh, anh cho em 1 ngàn, 2 ngàn thôi cũng được, em đói… - thằng bé gương mặt buồn tủi, vẫn cố gắng van nài.
-Không có, không có đâu, đi đi! – Tên thanh niên xua xua tay, rồi tiếp tục bước đi.
Thằng bé ăn mày, đôi mắt ngấn lệ, lẽo đẽo đi theo tên thanh niên, miệng vừa mếu vừa xin.
-Anh ơi…em đói lắm…em chết mất…
-Ơ, cái thằng bẩn thỉu này, ông mày đã bảo là không có, thích lắm mồm hả? Ông đạp cho một phát thì lộn mẹ mày cổ xuống hồ bây giờ… - tên thanh niên phỏng chừng không chịu nổi sự làm phiền của thằng bé, ra chiều nạt nộ.