Toàn thân kẻ này toát ra một loại sát khí nồng đậm, Hắc Vân chẳng cần phải chú trọng cũng lập tức thấy rõ. Hướng mà kẻ lạ mặt đang phăng phăng phóng tới chính là ngược lại với hướng của gã, khuôn mặt Hắc Vân chợt biến sắc.
Trong lúc miên man suy nghĩ, thằng Sún đã nhảy chân sáo cách xa gã được cả 6, 7 mét, mắt thì cứ lúi húi nhìn xuống để đếm những bước chân của nó. Với tốc độ của kẻ lạ mặt kia thì chỉ trong vài giây nữa thôi là sẽ tông thẳng vào thằng nhỏ.
Trong bóng tối mờ ảo, Hắc Vân thấy rõ cánh tay của kẻ kia đang đưa sang một bên, phỏng chừng chuẩn bị gạt vật cản trước mắt. Tốc độ kinh người, sát khí nồng đậm, kẻ này mà ra tay thì thằng Sún chỉ có nước yên nghỉ ngàn thu.
Đôi chân của Hắc Vân lập tức búng mạnh về phía trước, sải bước nhanh nhất có thể, gã dùng hết tốc độ của bản thân mà phóng tới chỗ của thằng Sún.
“Vù”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, kẻ lạ mặt khi tiến tới gần chỗ thằng bé thì cánh tay hộ pháp của hắn liền vung tới, quật thẳng vào cái đầu xinh xinh của cơ thể nhỏ bé đang cản lối hắn.
Liệu Hắc Vân có chậm chân, không thể cứu nổi đứa trẻ mà gã mới quen biết? Tất nhiêu điều đó là không thể, với khả năng của gã ở thời điểm hiện tại thì chuyện chậm chân là khó lòng xảy ra, trừ khi…
Dựa vào lưu lượng sát khí nồng đậm mà đối phương phát ra, thì gã hiểu rõ kẻ này tuyệt đối có lực lượng không nhỏ, nếu không tung ra một đòn đủ mạnh chỉ e khó lòng mà cản được đối phương, sinh mạng của thằng Sún cũng không thể giữ lại.
Hắc Vân tung chân, phát ra một đạo thoái bạo liệt như sóng cuộn, xé gió mà lao đi, lực lượng dồn vào không dưới bốn phần, với cước này gã tin chắc ít nhất cũng khiến đối phương thoái lui không dưới chục bước.
“BỐP”
Đạo thoái nhằm thẳng ngực kẻ lạ mặt mà bổ tới, sức mạnh dồn nén trong chiêu khỏi phải cãi bàn, không nói cũng biết Hắc Vân lập tức đắc thủ.
“Hự”
Một âm thanh nho nhỏ vang lên, kẻ lạ mặt do nhất thời không có phòng bị nên đã bị đá trúng, hắn làm sao ngờ được khi không lại xuất hiện cao thủ đứng ra cản đường. Cơ thể to lớn của kẻ lạ mặt lảo đảo lui lại phía sau tầm 6, 7 bước chân rồi mới giữ được thăng bằng.
Hắc Vân nhanh chóng kéo thằng Sún ra phía sau lưng mình, đưa cho nó túi đồ ăn mà nãy giờ gã vẫn cầm trên tay.
-Em mau trốn vào chỗ nào đó, khi nào anh gọi mới được ra, nhớ chưa? – Đôi mắt của Hắc Vân không hề rời khỏi địch thủ.
Thằng Sún ôm lấy túi thức ăn, gật đầu lia lịa, mặc dù không biết vừa xảy ra chuyện gì, nhưng những lời của người thanh niên này nó sẽ tuyệt đối nghe theo.
Khi thằng nhỏ rời đi khuất dạng, Hắc Vân mới toàn lực tập trung vào kẻ áo đen trước mặt, mặc dù xung quanh tối om, chỉ có chút ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống lúc mờ lúc tỏ, nhưng dựa vào dị lực của mình, gã không khó để nhìn rõ đối phương.
Một cái đầu đinh trông rõ ngầu, đôi mắt nhỏ nhưng chứa đầy sát khí, hai gò má nhô cao, thêm vào đó là một chỏm râu ở dưới cằm, kẻ này chí ít cũng phải độ ngoài 30. Khoác trên mình là một chiếc áo me ô màu đen, cái quần bò màu đen sẫm, chân đi loại giày thể thao phổ thông. Cơ thể của hắn chỉ nhỉn hơn Hắc Vân có chút ít nhưng cơ bắp thì vạm vỡ hơn nhiều.
Đôi mắt nhỏ của kẻ áo đen khẽ híp lại, xem ra trong bóng tối hắn nhất thời không nhìn rõ đối phương, tuy vừa trúng đòn ngay giữa ngực nhưng kẻ này vẫn chả hề hấn gì, miệng chợt nở một nụ cười tà dị.
-Không ngờ lũ chúng mày đánh hơi thấy tao nhanh như vậy! – Nói đoạn hắn bèn cất lên vài tiếng cười ẩn chứa sự tà ác.
Kẻ lạ mặt tuy nói vậy nhưng trong đầu cảm thấy cực kì khó hiểu, suốt quá trình hành sự, hắn tuyệt đối không để lộ sơ hở, hay manh mối gì, đặc khu Bạch Hổ làm sao đã biết mà cử người đi truy nã? Công việc hắn làm cũng không có gì to tát, chẳng qua cũng chỉ là giết một ả đàn bà, vợ của tay chủ sòng bạc Văn Cô, không lí nào lại khiến bọn chúng động tâm?
Hắc Vân chau mày, gã thực sự không hiểu địch thủ đang nói gì, phỏng chừng hắn đã nhận nhầm người. Nhưng gã cũng chẳng quan tâm, điều cần làm duy nhất bây giờ là nhanh chóng hạ gục đối phương rồi rời khỏi đây, đối với những kẻ mất hết nhân tính, ngay đến một đứa trẻ cũng không tha thì Hắc Vân tuyệt đối chẳng cân nhắc đến hai chữ lưu tình.
Nhưng đối phương vừa trúng đạo thoái của gã mà không hề có chút gì xuy chuyển, khí tức vẫn bình thường, đặc biệt hơn qua đòn vừa rồi Hắc Vân cảm thấy cơ thể kẻ đối diện có gì đó khá bất ổn. Trong chiêu số tiếp theo gã chắc chắn phải gia tăng lực lượng mới mong áp chế được kẻ lạ mặt.
Thấy kẻ cản đường không hề lên tiếng, chỉ chăm chăm nhìn mình, tên áo đen lại nhầm tưởng là đối phương đồng tình với câu nói của hắn, không muốn phí thời gian lâu hơn, cơ thể với những bắp thịt săn chắc đột ngột nhảy bổ về phía Hắc Vân.
Đạo quyền như muốn bài sơn, băng băng phóng tới, nhằm mặt kẻ địch mà thụi vào, lực lượng ẩn dấu phía trong khó lòng coi thường. Cơ bắp trông có phần cục mịch, nhưng đòn đánh thì nhanh nhẹn như chớp, tên này hẳn phải là cao thủ về quyền thuật.
Thấy đạo quyền đã tới ngay trước mặt, Hắc Vân chẳng dám coi khinh, đôi chân lập tức lay động, gã liền dùng cổ tay gạt đỡ công kích, lòng bàn tay thì nhanh nhẹn xoay chuyển, chộp lấy cổ tay đối phương kéo giật về phía mình. Kẻ áo đen đang đà lao tới, giờ lại bị thêm một lực kéo giật tới trước thì cả người không khỏi nhao đi. Lí do để gã kéo giật đối thủ về phía mình chính là để gia tăng sức sát thương cho công kích sắp phát ra.
“CHÁT, CHÁT,CHÁT…”
Một tay vẫn gì chặt cổ tay đối phương, một chân thì liên tiếp bắn ra 8 đạo cước mạnh như vũ bão, uyển chuyển tựa giao long, nhằm toàn các yếu điểm mà công phá, đầu, ngực, nách, sườn, đùi, gối, có thể nói toàn thân địch thủ đã dính cước. 8 đạo cước từ khi phóng ra cho tới lúc thu về còn chưa tới 2 giây đồng hồ, lực lượng bên trong thì được Hắc Vân tăng lên sáu phần.
“BỤP”
Những tưởng đối phương đã đau đớn cùng cực, tối tăm mặt mày, ai dè hắn vẫn có thể lập tức phản công, một đạo quyền từ tay kia phóng thẳng tới ngực của Hắc Vân, khiến gã buộc phải đưa một tay lên cản đỡ, rồi nương theo chấn lực mà nhảy lui lại phía sau.
Kẻ áo đen cũng không dám hùng hổ lao tới, chỉ dám đứng yên tại chỗ dò xét lại thực lực của đối thủ, miệng hắn thì lẩm bẩm mấy câu.
-Không lí nào đặc cấp cao vậy lại tới đây bắt tao chứ…
Do đã trúng phải đạo cước ngay lúc đầu, nên vừa rồi hắn đã đề phòng hết khả năng, khi bị đối phương nắm lấy cổ tay thì lập tức phát động dị năng lên đỉnh tầng cao nhất mà hắn đạt được – Tầng 4 – Lực Khí Kết Tinh, da thịt toàn thân cũng theo đó mà săn cứng lại tựa sắt đá. Tuy nhiên khi bị trúng chiêu của địch thủ thì vẫn cảm thấy toàn thân êm ẩm, đau nhức khó tả, thiết nghĩ nếu không phải hắn dùng dị lực để chống chọi, chỉ sợ giờ đây cơ thể đã trở nên vặn vẹo, trông không ra hình hài. Ngay đến Tầng 4 cũng không thể triệt để cản đỡ được đạo kình của đối phương, như vậy chí ít kẻ đó cũng phải thuộc vào đỉnh tầng cao hơn, mà còn chưa tính đối phương đã tung hết sức mạnh hay chưa.
Bình thường, đặc khu Bạch Hổ khi truy bắt một tội phạm dị nhân, thì luôn phân tích đỉnh tầng của kẻ cần truy nã, rồi sẽ cử một người có đỉnh tầng tương đương, nhưng khắc hệ đi thu thập. Còn tên thanh niên trước mặt đây, nếu suy xét cặn kẽ một chút, chí ít cũng cao hơn hắn một tầng, mà đoán chừng cũng không phải thuộc hệ tương khắc với hắn. Bản thân hắn cũng biết mình không phải là loại tội phạm được đặc khu Bạch Hổ đặc biệt quan tâm, không có lí nào bọn họ lại hao tốn lực lượng, làm chuyện vớ vẩn như thế.
Về phía Hắc Vân cũng không khỏi có chút ngạc nhiên, đạo thoái vừa rồi phát ra tuyệt đối hung hiểm, thiết nghĩ phải ngay tức khắc hạ gục đối thủ, ai dè lại chẳng có mấy công dụng, đối phương vẫn trơ trơ đứng trước mặt. Mà chân vừa đá vào người của kẻ lạ mặt thì có phần nhức nhối tựa như đánh vào gỗ, đá chứ không phải da thịt con người. Suy nghĩ trong thoáng chốc, gã bất giác giật mình, trầm giọng nói lên mấy chữ, tuy nhỏ nhưng đủ để đối phương nghe thấy.
-Là dị nhân???
Kẻ áo đen thấy đối phương đột nhiên nói ra ba từ này thì gương mặt tỏ ra khó hiểu. “Đúng là mấy lời thừa thãi! Trước lúc truy bắt tao chẳng phải lũ chúng bay đã biết rồi sao?” - Hắn chỉ thầm nghĩ chứ không hề phát thành lời, xem ra chẳng muốn phí hơi.
Thấy đối phương gương mặt không chút thay đổi, chỉ nheo mắt nhìn gã tỏ ra kì quái, thì Hắc Vân thầm hiểu rằng suy đoán của mình là hoàn toàn chính xác. Tên áo đen này chắc hẳn là thuộc hệ Cường Hóa, dị năng có thể là cường hóa sự săn cứng của da thịt, như vậy đồng nghĩ với việc hắn cũng đã biết tới Dị Cảnh, thảo nào có thể chịu được đạo thoái của gã.