Hắc Vân về tới cửa nhà, trong lòng thoải mái rất nhiều, làm chuyện tốt giúp người, không muốn thoải mái cũng khó. Gã đã giả tiền viện phí giúp Kiều Nhi, bảo cô nàng ở lại bệnh viện nghỉ ngơi, bao giờ đỡ thì hãy về, nội trong chiều mai phải thu dọn đồ đạc để gã tới đón. Nói là thu dọn đồ đạc cho sang, chứ gã biết rõ cái túp lều kia thì làm gì có đồ để dọn.
Vừa bước vào trong nhà, Hắc Vân đã thấy ngay mĩ nhân đang chễm chệ ngồi trên bộ salon, hai chân xếp bằng, mắt chăm chú theo dõi tivi.
Gã nhanh chóng ngồi xuống bộ xalon, nhưng cách chỗ Tuyết Dung một đoạn, thấy nàng chăm chú theo dõi như thế Hắc Vân cũng có chút hiếu kì.
-Tin gì mà hay ho thế nhỉ? – “bạch tạng” hắng giọng hỏi.
-Cậu có mắt có tai mà. Tự xem đi! – Đôi môi quyến rũ vén lên, nhưng đôi mắt thì không xê dịch tí ti.
Hắc Vân chau mày, quay ra nhìn vào màn hình, gương mặt chợt hiện lên sự bất ngờ.
Trong màn hình, là một cô nàng phát thanh viên, ăn mặc tươm tất, khuôn mặt sáng lạn, đang thao thao bất tuyệt. Nếu chỉ có vậy tất nhiên chẳng khiến cho gã phải bận tâm, có điều trên góc trái màn hình có xuất hiện một tấm ảnh, là gương mặt của kẻ mà vừa mới đây bị Hắc Vân cho đo đất.
“Như đã đưa tin sáng nay, vợ của ông Lê Công Khúc - chủ sòng bạc Văn Cô, tên Trương Thị Ánh đã bị ám hại mặc dù đã có hơn năm vệ sĩ bảo vệ tại nhà riêng, các nhà chức trách đã nhanh chóng bắt tay điều tra. Tới 20 giờ cùng ngày, tổ điều tra các vụ trọng án, trực thuộc sở cảnh sát thành phố đã bắt giữ được nghi can gây ra vụ giết người.” - Tiếng nói lảnh lót, nhẹ mà rõ ràng từng chữ của cô nàng phát thanh viên cất lên.
Ngay sau đó, khung cảnh được chuyển tới phía trước trụ sở cảnh sát, cánh nhà báo, phóng viên đứng đầy trước cửa, nhốn nháo chụp giật tin tức.
Cũng khó trách đám người kia lại hào hứng như vậy, sòng bạc Văn Cô là sòng bạc có tiếng tại quận Thượng, hai vợ chồng Khúc – Ánh tất nhiên cũng là cự phú trong vùng, giờ đây người vợ lại bị giết ngay tại nhà riêng, mặc dù đã có 5 vệ sĩ bảo hộ. Sự việc ghê gớm như thế mà không đăng lên thì đúng là uổng phí, tin chắc trên các số báo ra ngày mai, đây sẽ là tin trên trang nhất.
Nhóm phóng viên đài truyền hình nhanh chóng tiến tới phỏng vấn tổ điều tra, người được phỏng vấn không ai xa lạ, Hoàng Văn Phong.
-Anh có thể cho mọi người biết thông tin về nghi can đã gây ra vụ án mạng nghiêm trọng sáng nay được không?
-Hung thủ tên là Lương Văn Cách, trú ngụ tại quận Trung, chưa hề có tiền án tiền sự, lí do vì sao hắn lại sát hại bà Trương Thị Ánh đang được chúng tôi điều tra! – Văn Phong gương mặt kiên nghị, nói năng dứt khoát.
-Tổ điều tra trong hai năm trở lại đây đã phá được rất nhiều vụ án hóc búa, lần này cũng chỉ trong một thời gian ngắn đã tìm ra được kẻ thủ ác. Không biết là mọi người có bí quyết gì?
-Cũng không hề có bí quyết gì cả, chỉ là nỗ lực, cố gắng hết mình mà thôi. Tuyệt đối không bỏ sót chi tiết nào dù là nhỏ nhất. Hơn nữa cũng nhờ có mọi người trong tổ đồng tâm hiệp lực, nên mới có kết quả nhanh đến thế! – anh ta cười nói.
-Vậy tổ điều tra đã bắt được tên Cách như thế nào thưa anh?
-Việc này…
Khi Hoàng Văn Phong còn đang ngập ngừng chưa trả lời, thì người đàn ông trung niên đứng cạnh đã nhảy vào, nhanh chóng đáp.
-Tên hung thủ rất cao to, ngoài ra còn có hung khí, nhưng do lần này số hắn đen đủi, chạm mặt ngay quán quân nhu đạo của thành phố chính là anh Phong đây. Chỉ trong vài đòn, hắn đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự…
Còn đang tính nói thêm một tràng nữa, thì cánh tay của Văn Phong đã đẩy người đàn ông trung niên qua một bên, gương mặt ái ngại nói với phóng viên.
-Mọi người trong tổ rất…
-Đúng vậy, nếu không có anh Phong ra tay hạ gục tên Cách, thì chúng tôi chắc khó lòng mà bắt được hắn! – Một nam nhân viên đứng cạnh nói to.
-Đừng phá nữa mọi người! – Liên Hoa đứng ngay cạnh người đàn ông trung niên, khó chịu nhắc nhở.
Thấy tổ điều tra trở nên huyên náo, người phóng viên cũng không phỏng vấn nữa, trực tiếp đối diện với máy quay, tươi cười.
-Các bạn thấy đấy, tổ điều tra các vụ trọng án tuy ngày ngày phải đối mặt với những vụ án nguy hiểm, hóc búa, nhưng họ vẫn luôn duy trì được sự lạc quan……
Một tràng giang đại hải các lời tán dương tiếp sau đó, Hắc Vân hoàn toàn chẳng nghe chữ nào. Chỉ cần suy nghĩ trong chốc lát, dù là dùng đầu gối nghĩ cũng ra ngọn ngành sự việc, chứ đừng nói cái đầu của gã. Hơn thế, gã còn biết thêm một chuyện, đó là “ốc mò, cò xơi”.
Công sức mình hạ gục thằng dị nhân cuối cùng lại là tên Phong phiếc gì đó hưởng thành quả. Cái gì mà quán quân nhu đạo? Có là tổ sư nhu đạo mà gặp phải thằng dị nhân đó thì cũng vứt hết. Nếu là thằng khác thì ông cũng không bận tâm, nhưng đây lại là tình địch, là siêu cấp tình địch thực sự chân chính. Vốn đã chậm chân uống nước đục, giờ lại giúp nó lấy le với Liên Hoa. Ôi trời ạ! Chỉ nhìn qua nét mặt vừa rồi của nàng trên tivi, thì cũng rõ Liên Hoa cảm phục chuyện này ra sao. Đúng thật là chỉ muốn đập đầu vào tường. Mà cái thằng Phong đó mặt cũng dày quá thể, rõ ràng không phải hắn làm nhưng vẫn cứ nhận, hứ, ông mày khinh.
Càng nghĩ gã càng cảm thấy bực, vốn dĩ Hắc Vân đã không có mấy thiện cảm với Văn Phong, phần lớn có lẽ do ghen tị. Giờ lại gặp cái sự tình này, đúng là muốn làm gã ói máu.
--------------------
Ngay lúc này cũng có người đang theo dõi sự vụ qua tivi.
Tại một ngôi biệt thự ở quận Thượng, tiếng người khóc thương nghe mà não lòng, phần lớn toàn là bạn bè, làm ăn cùng với vợ chồng Khúc – Ánh.
Trong lúc đám người đang khóc than thảm thiết trước một cơ thể đã lạnh toát, thì chồng của cái thi thể này lại trốn biệt trong phòng riêng, với lí do nỗi đau này vượt quá sự chịu đựng của lão ta.
Một cái đầu hói, cằm chảy xệ, mắt xếch ngược, cơ thể thì ục ịch, lão già này chí ít cũng đã gần 60. Cầm cái điều khiển, tắt phăng tivi, lão đứng phắt dậy, lại gần chiếc bàn làm việc, chộp ngay lấy chiếc điện thoại.
“Tút…tút…tút”
-Alo, ông Khúc đó hả?
-Mấy người làm ăn kiểu gì đấy hả? –Đôi mắt đầy xơ máu, xem chừng đang giận tới bầm gan, Lê Công Khúc cất giọng nạt nộ.
-Ông cứ bình tĩnh, thằng em tôi làm việc vốn rất chu toàn, thực lực cũng có thừa. Cứ coi như lũ cảnh sát nhanh chóng điều tra ra là do nghiệp vụ của chúng nó cao, nhưng bắt được thằng em của tôi lại là vấn đề khác. Tôi đang nghi ngờ có ẩn tình bên trong. – Giọng đầu dây bên kia có phần khẩn trương.
-Tôi bất biết là anh nghi ngờ cái gì, nhưng hợp đồng đã kí rồi, trong lúc hành sự mà xảy ra sơ sót, có nguy cơ khiến tôi bị dính líu, thì anh phải tự tay đi mà bịt đầu mối và phải hoàn trả lại gấp 3 lần số tiền tôi đặt cọc. Nói cho anh biết, nếu không dàn xếp ổn thỏa vụ này, thì không xong với tôi đâu.
Nói xong lão lập tức cúp máy, ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ gần đó, gương mặt chảy xệ của lão cực kì lo sợ.
Lê Công Khúc thực chất khi xưa cũng chỉ là một tên nhân viên quèn, trong một công ti ít tiếng tăm, số phận đẩy đưa gặp được Trương Thị Ánh – con của một cự phú quản lí sòng bạc. Lão là kẻ thức thời, đâu dễ mà bỏ lỡ cái dinh cơ đồ sộ kia, cuộc hôn nhân của Khúc – Ánh diễn ra nhanh chóng. Sau khi cha của Trương Thị Ánh mất đã để lại toàn bộ gia sản cho hai vợ chồng. Cũng nhờ thế họ Lê từ một tên nhân viên mạt hạng, thoáng chốc đã trở thành một ông chủ giàu có.
Những năm tháng đầu sống với nhau thì đôi bên còn mặn nồng, nhưng dần dần qua thời gian lại trở nên phai nhạt. Lão Khúc hết lên sàn, rồi lại gái gú, bồ bịch, bà Trương Thị Ánh thì nai lưng ra quản lí sòng bạc Văn Cô. Những tưởng chuyện chơi bời, trác táng về già thì sẽ hết, nhưng các cụ nói cấm có sai “gừng càng già càng cay”, họ Lê tuy tuổi đã suýt soát lục tuần, nhưng máu dâm vẫn còn rất phồn thịnh.
Nửa năm trở lại đây còn cặp bồ với một em chân dài, chỉ đáng tuổi cháu chắt mình. Như thể giọt nước tràn li, bà Ánh đã có một cuộc cãi vã kịch liệt với chồng, rồi tuyên bố, nếu lão còn bồ bịch thì lập tức li dị. Tài sản mà người cha di chúc lại đứng tên bà Ánh, vì vậy nếu li dị, tuyệt nhiên lão Khúc chẳng có nổi một xu dính túi. Lão cáo già đâu có điên mà để gia tài bay mất, nên vâng vâng dạ dạ nghe lời bà vợ, chỉ có điều trong lòng lại căm tức ngút ngàn.
Vừa không muốn chia chác tài sản, vừa không muốn ngày ngày ôm một cục thịt xấu xí, lão mơ hồ nghĩ tới chuyện…giết người.
Qua một số thông tin lưu truyền trong tầng lớp thượng lưu, có một trang web có thể giải quyết mọi vấn đề được đăng lên, chỉ cần có tiền, thật nhiều tiền là cái gì cũng trở nên đơn giản cực kì.
Nhưng riêng chi phí để tạo lập một ID trong diễn đàn này thôi, nghe qua cũng đã khiến cho người ta lăn đùng ngã ngửa, 100 ngàn USD – tương đương 2 tỷ Việt Nam đồng.
Tạo chơi chơi một cái ID mà cũng phải bỏ ra 100 ngàn đô la? Họa có mà điên chăng? Thực ra điên cũng không bỏ ra từng ấy tiền để làm chuyện như vậy, trang web này đích thị nhắm vào tầng lớp thượng lưu, tiền nhiều như thác.
Lão Khúc vốn là cáo già thành tinh, xuy xét sự việc cực kì cặn kẽ. Bỏ ra cả núi tiền chỉ để thuê giết một mụ vợ với vài thằng vệ sĩ tạp nham, liệu có đáng? Nhưng bây giờ không quen một tên sát thủ nào ra hồn, lại đi dùng mấy thằng du côn, lưu manh mà hành sự, chỉ e sự việc chẳng thể qua mắt được cơ quan điều tra. Nếu vì tiếc 2 tỷ để rồi bỏ đi gần 100 tỷ VN thì đúng thật là ngu xuẩn. Cái trang Web này, giới thượng lưu có nói rằng, độ tin cậy có thể coi là tuyệt đối, bất kì công việc gì khi được treo lên cũng thành công mĩ mãn.
Thực tình lão cáo già vẫn có chút hoài nghi, nhưng cái viễn cảnh ôm trong tay cả đống gia tài, không người thao túng, trái ôm phải ấp toàn em người mẫu chân dài, thực lòng làm cho lão sướng khoái bất tận. Nên Lê Công Khúc đã tiến tới quyết định phải sát hại bằng được mụ vợ già nua của mình.
Lão tìm tới trang web có tên TheEnd.dd