Theo đuổi em, khổ quá cơ!
Tác giả: Đan Phi Tuyết
Edit: Ishtar
Trên đời này có rất nhiều tác giả, có thể thành danh được mấy người. Tổ Dĩnh vẫn cảm thấy, nghề nghiệp sáng tác là tà môn ngoại đạo, dù có cố gắng cũng chưa chắc đã thành công, thành công cũng chưa chắc có thể dựa vào sáng tác. Ngoài ra, đây không phải là nghề có thể nối nghiệp được.
Cô đã tiếp xúc qua vô số các tác giả, phát hiện hầu hết các tác giả đều có thần kinh yếu ớt, cá tính nhạy cảm, khiến cho tác giả dễ dàng cảm thấy bi thương so với người bình thường, nếu gặp phải người đã thành danh, lại phải cầu xin sự hảo tâm thiết yếu của họ. Bây giờ biên tập viên không chỉ ngồi không ở nhà xuất bản chờ tác giả đến nộp bản thảo, còn phải sắm vai Trương lão sư để còn trấn an tâm tình tác giả.
Nhưng, cái vị Khương Lục Tú này thật quá khoa trương.
Cô ấy là tác giả của series trinh thám nổi tiếng mà nhà xuất bản Lam Kình phát hành, một quyển sách có thể tái bản ba lần trở lên, như vậy cái người bị chú thích bên dưới chính là tác giả, được rất nhiều độc giả quan tâm nên cũng sẽ có những nhận xét châm chọc, yêu cầu tính hoàn mỹ của tác phẩm, kết quả quá sợ những bình luận ác ý, ba năm rồi vẫn chưa ra sách mới.
Cứ ba tháng một lần, Tổ Dĩnh lại tới thăm, thúc giục hàng kỳ. Mà kết quả mỗi lần, đều triệt tiêu ý tưởng của cô hàng kỳ.
Hôm nay cô lại tới nhà họ Khương. Cô nàng Tú Tú này, cân nặng chưa đầy bốn mươi kg, da trắng nõn, nét mặt tinh tế, để cô đứng ngoài cửa gần năm phút mới chịu ra mở cửa.
Tổ Dĩnh nhếch môi thành nụ cười, theo bệnh nghề nghiệp mà nhiệt tình chào hỏi: “Chào đại văn nhân, tiểu nhân đến tìm nàng đây.” Cầm túi quà đi theo vào trong. Sặc! Tổ Dĩnh sửng sờ đứng trước cửa.
Phòng trống không, chỉ có vài chiếc ghế để ngồi. Trên mặt đất trải đầy tạp chí sách báo, góc tường kê một chiếc bàn đựng sách. Cửa sổ đóng kín. Không khí có mùi nấm mốc. Trên mặt đất chồng chất một lớp tro bụi dày cộm, mũi Tổ Dĩnh bị dị ứng, nhanh chóng hắt xì mấy cái liền.
“ Đồ đạc nhà cô đâu hết rồi???”
“Đem cho hết rồi, dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.” Khương tác giả vừa nói, vừa trở lại trước bàn ngồi xuống.
“Đúng, nhưng, cái kia… Hmm tôi tới lấy ~~ bản thảo… Vẫn chưa có sao?” Chuyên mục số mười lăm tháng này sắp phải nộp a.
“Không thấy sao? Tôi đang viết.” Đại tác giả chuyên viết truyện trinh thám nhanh chóng chấp bút.
“Vậy… Cô có thể nộp trước một phần cho tôi không?”
“Cô tới vừa đúng lúc.”
Có hàng! Tổ Dĩnh vui mừng. “Là sao? Có thể giao chương thứ mấy? Tôi mang về trước để duyệt.”
Khương đại tác giả quay đầu lại nhìn nàng, cười lạnh nói: “Trong mắt mấy người lúc nào cũng chỉ có bản thảo.”
Haiz… Lại thế rồi, đại tác gia lại bắt đầu hận đời, Tổ Dĩnh lúng túng nói: “Tại sao lại nói như thế?”
“Đúng lúc tôi đang khát, giúp tôi rót một chén trà, ngoài ra…!” Khương Lục Tú nói: “Tôi vừa mới chia tay bạn trai, không có ai giúp tôi quét nhà, tôi vừa muốn viết bản thảo, vừa bẩn như vậy, không biết phải làm như thế nào nữa?”
Thái dương Tổ Dĩnh hiện lên mấy vạch đen. Có thể không làm sao? Tiểu biên tập không thể làm gì khác hơn là vén tay áo lên.”Vậy… Để tôi giúp cô quét nhà.”
“Ừ, tôi nghĩ tôi cần đồ uống.”
“Cô muốn uống gì?”
Đại tác giả chống cằm suy tư nói. “Có nên uống hồng trà không nhỉ? Không, trà Ô Long ngon hơn, a, trà Phổ Nhị thì sao nhỉ, ừ, Phổ Nhị. ” Nói xong cúi đầu tiếp tục viết. “Nhanh pha đi.”
Tổ Dĩnh vội vàng chạy vào bếp, một giây sau, thét chói tai lao ra.”A ~~” chạy tới bên cạnh đại tác giả kêu lớn.
“Sặc, sao thế?” Đại tác giả ném bút trợn mắt nhìn cô.
“Hic… Con gián.” Trời ạ ~~ nhà cửa bẩn kinh khủng, chén đĩa cáu bẩn lại còn nước canh thừa đã bốc mùi .
“Rốt cuộc là cô không muốn giúp tôi pha trà phải không?”
“Tôi sợ gián.”
“Không lấy được bản thảo với con gián, cái nào đáng sợ hơn?”
Không lấy được bản thảo!
Tổ Dĩnh ủ rũ, lại đi vào bếp. Một giây sau, lại nghe thấy một thét chói tai và một bóng người lao ra, ôm chầm lấy đại tác giả. “Chuột… Con chuột! Rất to ~~ “
Khương Lục Tú ném bút lần thứ hai. “Nửa giờ nữa nếu không có trà Phổ Nhị để uống, thì hôm nay không viết tiếp nữa.” Lại còn lạnh lùng tung thêm đòn quyết định: “Ai da, vốn định hôm nay đưa tiếp ba chương cho cô.”
“Chờ tôi. Phổ Nhị đúng không?” Tổ Dĩnh rời đi ngay lập tức, đi ra bên ngoài gọi điện thoại.
AJ rất đắc ý, ngồi vào bên ghế lái xe, đưa chủ nhân trở về nhà.
“Sao rồi, rất có hiệu quả đúng không? Đã hẹn cậu chủ đi uống trà .”
Sài Trọng Sâm nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ thầm. “Haiz, nếu cô ấy đồng ý lấy tôi, thì tốt quá.”
“Cậu chủ, tôi vẫn không hiểu, tại sao cậu chủ lại thích Tiết tiểu thư như vậy? Tôi cảm thấy cô ấy rất bình thường.” AJ thắc mắc.
“Lúc ở cạnh cô ấy, có cảm giác rất ấm áp.” Sài Trọng Sâm nghĩ đến Tổ Dĩnh giúp hắn nấu cháo, đã cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào.
“Cậu chủ, có phải cậu thích kiểu tình yêu mẫu tử?” AJ liếc chủ nhân một cái.
“Hừ~~” Sài Trọng Sâm cười lạnh.
“Tôi cảm thấy cậu chắc chắn có cảm giác đó.” AJ khăng khăng giữ vững quan điểm của mình, đó là chuyện rất bình thường a, cậu chủ mất mẹ từ nhỏ, lại không được sống gần cha, sâu thẳm nội tâm nhất định rất khát khao tình thương của mẹ, cho nên…
Điện thoại vừa vang, Sài Trọng Sâm nhìn số gọi tới ——
“Tổ Dĩnh?” Quái, chiêu đó của AJ hữu hiệu vậy sao?
Tổ Dĩnh hỏi: “Anh vẫn đang ở Tinh Tinh à?”
“Không, đang về nhà.”
“Được rồi, không có gì, chào nha.”
“Đợi một chút, sao thế?”
“Định nhờ anh mua hộ trà Phổ Nhị, nhà văn của tôi muốn uống, nhưng anh đã về rồi thì thôi vậy.”
“Không sao, anh mới vừa ra khỏi một đoạn thôi.”
Mới vừa ra khỏi một đoạn? Đã đi bao lâu rồi chứ? AJ nhìn chủ nhân nói dối mà không biến sắc mặt.
“Được rồi, em chờ một chút rồi anh mang qua cho.”
Sài Trọng Sâm ngắt máy, ra lệnh cho AJ: “Mau quay xe lại, nhanh lên!”
“Không nên vội vã như vậy, đang trên đường cao tốc làm sao quay lại nhanh được chứ!” AJ quặt tay lái, giận đến phát run.
~oOo~ “Tại sao lại khóc?” Ở bên ngoài nhà Khương Lục Tú, Sài Trọng Sâm quan sát Tổ Dĩnh. Cô đang đeo găng tay cao su, ánh mắt lẫn khuôn mặt đều đỏ ửng.
“Tôi đâu có khóc…” Nhận ly trà trong tay anh, cô nói: “Tôi đang bị dị ứng… Hmm! Cám ơn… Anh về đi, Hmm ~~ tôi đang rất bận.”
“Bận cái gì?” Anh ngăn cô lại.
Cô ghé vào tai anh nói: “Tôi đang giúp nhà văn dọn nhà.”
Sài Trọng Sâm gật đầu, hiểu: “Chắc vị nhà văn đó bị gãy tay.”
Tổ Dĩnh bật cười, người này không hổ danh là đệ nhất ghê gớm. “Anh đừng lo, về đi nhé, bye bye.” Cô đẩy anh về.
“Đã như vậy, để anh cùng em quét dọn.” Anh ôm cô, cùng cô đi vào nhà.
“Anh điên à?” Tổ Dĩnh chặn cửa lại. Nhìn anh từ trên xuống dưới, một thân âu phục đắt tiền lại muốn cùng cô quét dọn? Vị tiên sinh này bình thường còn có người hầu hầu hạ kia mà, Tổ Dĩnh lắc đầu, cười muốn đẩy anh ra.
“Đừng đùa nữa, một mình tôi làm là đủ rồi. Để anh làm sẽ khiến tôi áy náy.” Nếu lại để anh giúp, ân tình sẽ ngày càng nhiều.
“Em bị dị ứng, làm sao quét dọn được chứ?” Sài Trọng Sâm cứ đứng ở cửa, mặc cho cô cố sức đẩy thế nào vẫn không nhúc nhích. Đàn ông có khác, lồng ngực anh cứng như đá vậy.
Tổ Dĩnh nói: “Haiz, là do bây giờ có nhiều bụi, đợi chút nữa sẽ sạch sẽ hơn.”
Hắn nhíu mày, không vui nói.”Tổ Dĩnh, có biên tập viên nào giống em không vậy? Em là bạn của nhà văn, chứ không phải là người hầu của nhà văn, anh nghĩ em nên xem lại phong cách làm việc, để cho các tác giả…” Mỗi lần thấy cô bị các tác giả sai chạy đông chạy tay, anh rất giận.
“Nhưng ở đây rất bẩn, tác giả lại không đủ điều kiện để viết bản thảo, hôm nay tôi cần gấp ba chương tiếp theo, không nhanh sẽ không kịp mất…” Vì muốn có được bản thảo, tình nguyện làm trâu làm ngựa. Điều kiện tiên quyết là bản thảo phải thật xuất sắc!
Sài Trọng Sâm thở dài, nhìn cô bằng ánh mắt “em hết thuốc chữa rồi”, rồi lôi điện thoại ra nhấn một dãy số.
“Alo? AJ, vào giúp tôi chút.” Anh cất điện thoại, nhìn Tổ Dĩnh. “Được rồi, còn có thời gian nói chuyện sao, để anh giúp em.”
“Không có… Không có chuyện gì.” Tổ Dĩnh ngây người, “Anh vừa gọi cho ai? Người giúp việc nhà anh à?”
“Ừ.” Anh giữ tay cô, rút đôi găng tay.”Nhìn em làm mấy chuyện này thật khiến anh muốn nổi giận, nếu em chịu chia bớt cảm tình đối với các tác giả cho anh một nửa thì tốt.”
Cô cười ha ha. “Tôi cho rằng kiếp trước nhất định anh nợ tôi rất nhiều tiền.” Cô là cam tâm vì tác giả làm trâu làm ngựa, anh lại cam tâm vì cô mà làm trâu làm ngựa.
Anh dịu dàng nhìn cô chăm chú, cười nói: “Đúng, cho nên đời này anh tới trả hết nợ cho em.” Ném đôi găng tay xuống, anh cởi tạp dề trên người cô, hai tay anh vòng ra phía sau lưng cô để cởi nút thắt, mặt cô chợt hồng lên, cảm nhận được hơi thở của anh, tâm trạng rất dễ chịu nha.
Anh ghé sát vào tai cô, cố tình trêu chọc, khàn khàn hỏi: “Đến bao giờ mới chịu nghĩ cho bản thân? Làm nhiều như vậy được gì cơ chứ? Quan tâm đến bản thân một chút không tốt hơn sao?”
Cô cúi đầu cười cười, cô biết, anh thật sự rất quan tâm cô.
Lúc này, mặc dù trên trời không có trăng sáng, bốn phía cũng không hoa, bên tai dĩ nhiên cũng không có tiếng sóng biển, bọn họ lại càng không phải đang ở bờ biển, nhưng trong lòng cô cảm giác huyền ảo, lãng mạn… Nàng cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
Lúc Tổ Dĩnh đang đắm mình trong cảm giác lãng mạn đó, thì Khương Lục Tú từ bên trong đi ra hét to ——
“Tổ Dĩnh, trà Phổ Nhị của tôi!”
~oOo~ AJ mặc tạp dề quét sân, làm xong, theo lệnh của Khương Lục Tú xắn tay áo lên giúp cô massage .
AJ rất muốn khóc, số ông thật khổ mà, ông phải hầu hạ cái vị nhà văn này, để cậu chủ có thể cùng Tiết tiểu thư tâm tình chuyện yêu thương. Ông rất uất ức hỏi đại tác giả: “Lực như vậy đã đủ chưa?”
Đại tác giả tâm tình rất tốt, tay viết lia lịa trên giấy.”Bên phải một chút. Ừ… Phía dưới một chút… Xuống dưới một chút.”
Bên kia, Sài Trọng Sâm ngồi cạnh Tổ Dĩnh, Tổ Dĩnh đang duyệt lại bản thảo mà tác giả mới nộp, nắm chắc thời gian công việc, một khắc cũng không lãng phí.
Sài Trọng Sâm ngẩng mặt, dựa vào ghế, duỗi cặp chân dài, thanh thản ngắm nhìn người con gái mình yêu mến đang đắm chìm trong công việc, ngồi cạnh Tổ Dĩnh như thế này, giống như người một nhà vậy.
Tổ Dĩnh đang cầm bài viết đọc. “Haiz, thật có tài hoa, viết rất hay. Vì loại bản thảo này, muốn tôi làm người giúp việc, tôi cũng cam tâm.”
“Anh viết còn hay hơn cô ta.” Anh hừ một tiếng.
“Hứ ~~ nhỏ giọng một chút.” Tổ Dĩnh nhỏ giọng cảnh cáo anh.
“Tổ Dĩnh, kết hôn với anh đi, em sẽ không phải chịu khổ như vậy nữa.”
Cô cười cười. “Anh lại thế nữa rồi.” Cái người này cứ như trẻ con, mãi không dừng lại.
Sài Trọng Sâm khoanh tay sau đầu, lười biếng hỏi: “Em định cả đời này cũng không kết hôn?”
Lười đấu võ mồm với anh, Tổ Dĩnh không muốn dây dưa nhiều, nhìn vào bài viết. “Có chứ, đến lúc thích hợp sẽ kết hôn thôi.”
Cô chịu kết hôn? ! Anh vui vẻ hỏi.”Xin hỏi, bao giờ cho đến lúc đó?”
“À, còn phải đợi xem ý cha thế nào.”
Đợi ý kiến của cha cô? Lời này thật kỳ quái. Sài Trọng Sâm lại hỏi: “Tại sao lại còn phải đợi ý kiến của cha em?”
“Đúng, bởi vì tôi đã hứa với ông.”
“Hứa cái gì?” Anh có dự cảm bất thường, quả nhiên là có chuyện!
“Đã hứa với cha tôi, ông muốn tôi lấy ai thì tôi sẽ lấy người ấy.”
Anh xụ mặt.”Anh nghĩ anh nghe nhầm, ý em là, nếu cha em muốn em kết hôn thì em mới kết hôn phải không?”
“Anh hiểu sai rồi.” Tổ Dĩnh bận rộn duyệt bản thảo, đầu óc cũng không hồ đồ. “Không nên hiểu sai ý tôi như vậy, vừa rồi không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Cha tôi muốn gả tôi cho ai thì tôi sẽ lấy người đó, tôi đã đồng ý, còn viết cam kết nữa.”
Anh hét lớn: “Đùa gì kỳ vậy?!”
“Đừng làm ồn!” Khương Lục Tú rống.
“Nhỏ giọng một chút.” Tổ Dĩnh mắng Sài Trọng Sâm.
Bởi vì quá hoang đường, anh cắn răng rất thận trọng hỏi lại lần nữa: “Cha em muốn gả em cho ai thì em sẽ lấy người đó?” Anh ép bản thân phải kiềm chế lại, sắc mặt hết sức khó coi.
“Tôi đã hứa với cha rồi, sẽ không thay đổi.” Tổ Dĩnh cúi đầu thấp hơn, không dám nhìn ánh mắt của anh.
“Em nói rằng cha em gả em cho người qua đường Giáp, thì em sẽ lấy người qua đường Giáp; muốn em lấy người qua đường Ât, em cũng sẽ lấy người qua đường Ất?” Giọng anh tràn ngập phẫn nộ.
“Hmm… Đoạn này dường như không xuôi cho lắm…” Cô cố ý nói sang chuyện khác, giả bộ rất chăm chú duyệt bản thảo. Tổ Dĩnh dùng bút đánh dấu vào bài viết.
|