Một gã đàn ông đang trầm tư ngồi trong một căn hộ nhỏ nằm tại quận trung, gương mặt có bảy phần giống tên Lương Văn Cách, kẻ mới bị cơ quan bắt giữ tối nay. Hắn chính là anh trai của tên Văn Cách – Lương Văn Tính, tuổi cũng xấp xỉ 40.
Cách đây nhiều năm, hai anh em đã phát hiện ra dị lực của bản thân, từ đó không ngừng củng cố lực lượng để tiến tới các đỉnh tầng cao hơn. Công việc mà chúng chọn chính là nhận các hợp đồng đâm thuê, chém mướn, dằn mặt, đòi nợ. Tuy nhiên hai tên cũng rất hiểu biết, hành sự cực kì kín kẽ, chưa bao giờ để lộ thân phận là một dị nhân của mình, bởi lẽ chúng đâu có muốn đặc khu Bạch Hổ sờ gáy.
Nhờ vào dị lực, bất kì hợp đồng nào qua tay chúng cũng đều trở nên êm xuôi. Hai tên này tuy là anh em nhưng từ lâu lại không hề đi chung với nhau, mỗi kẻ một nhà, Văn Tính chuyên nhận hợp đồng, sau đó bảo Văn Cách đi xử lí, xem ra cũng khá chuyên nghiệp. Thành thử cảnh sát chỉ sờ gáy được Văn Cách mà lại bỏ qua người anh của hắn.
Một tháng trở lại đây, hai tên đã góp được một số tiền, dĩ nhiên chúng muốn công việc làm ăn của mình trở nên quy mô hơn, và điều chúng hướng tới chính là trở thành một “thợ săn tiền thưởng”. Không ngại ngần lập một ID trên TheEnd.dd, chúng bắt đầu tìm kiếm những công việc trong khả năng. Nhưng có công việc thì quá khó, có vụ thì dễ ăn nhưng chúng lại chưa hề có nổi một điểm ở trên diễn đàn, vì thế dù có nhận công việc thì đối phương cũng không nhờ đến chúng.
Cuối cùng hai tên phải dùng cách tích tiểu thành đại, nhặt nhạnh những vụ làm ăn nhỏ tí như vụ của Lê Công Khúc. Đây cũng mới chỉ là nhiệm vụ thứ ba của chúng khi bước vào diễn đàn này.
Hai vụ trước thành công trót lọt thì không tính, nhưng vụ này đột ngột xảy ra biến động, khiến cho tên Văn Tính phải vò đầu bứt tóc, suy nghĩ đủ điều.
Điều đầu tiên đó là, hắn đã kí hợp đồng với lão Khúc, dưới sự chứng thực của diễn đàn. Giờ thằng em bị bắt, để không làm cho kẻ tìm kiếm bị liên lụy, một - nó tuyệt không được khai bất kì điều gì, hai - bắt buộc phải giết người diệt khẩu. Bằng không diễn đàn kia sẽ trực tiếp ra tay, lúc đó không chỉ cái mạng của tên em, mà ngay tới ông anh cũng khó tránh cái chết. Đây chính là cách mà Website này đảm bảo về độ tin cậy của mình, thành thử số người truy cập vào đây ngày một gia tăng đáng kể.
Nhưng tình cảm anh em sâu đậm, dù hắn có là sát nhân máu lạnh thì cũng chẳng thể ra tay giết hại chính em ruột mình.
Hơn thế, Văn Tính còn suy nghĩ tới một chuyện khác, làm thế nào mà một Biệt Nhân, đã tiến tới tầng 4, lực lượng cường đại như thế, lại có thể bị bắt được? Chẳng lẽ đặc khu Bạch Hổ đã ra tay? Không thể có lí này, nếu là nơi đó bắt người, thì làm gì có chuyện đăng rùm beng lên tivi như thế! Đặc khu này trực thuộc chính quyền trung ương, chuyên săn lùng các tội phạm dị nhân, sau khi bắt được đối tượng, họ sẽ lập tức đưa về đặc khu để cải huấn. Họ muốn che dấu sự thật của các dị nhân có khi còn nhiều gấp trăm lần hắn. Càng nghĩ, càng có thể khẳng đị đặc khu Bạch Hổ chưa hề động chạm tới công việc này. Vậy nguyên nhân vì đâu mà thằng em của hắn bị bắt?
Tên Văn Tính trong đầu chợt hiện lên cái khuôn mặt hắn vừa nhìn trên tivi, đôi mắt đỏ sọng. Phải chăng tên thanh tra đó có võ công tuyệt cường, có thể đánh bại một Biệt nhân – tầng 4? Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, hơn thế hắn cũng phải gấp rút tìm cách cứu tên Văn Cách ra khỏi tù càng sớm càng tốt.
--------------------------
Một ngày mới lại đến, như thường lệ Hắc Vân lại dậy sớm để ăn sáng, rồi chuẩn bị đi làm, gã cũng không quên nhắc nhở Tuyết Dung nấu ít đồ ăn đi chút xíu, tuy nhiên giờ nàng đang say giấc nồng, thành thử gã lại phải viết ra giấy.
Ra khỏi nhà, Hắc Vân gặp tới tận ba tên đàn em, gã Chí hôm qua phải đi học ở trường không thể đi tập, hôm nay là thứ bảy, nên Văn Chí được nghỉ tiết buổi sáng, nhưng gã xin nghỉ luôn cả buổi chiều để đi tập cùng đại ca.
-Đại ca, tối nay anh có rảnh không vậy? – Văn Chí hồ hởi.
-Tao cũng chưa rõ, nhưng sao? – “bạch tạng” gãi đầu, chân rảo bước, giọng nói nhàn nhạt.
-Tối nay có mở một cuộc thi đấu HipHop tại trường em, quy mô rất lớn, các trường khác cũng tới tham dự nữa, hay lắm đấy, đại ca đi cùng cho vui. – Chí “chấy” hì hì cười.
Hắc Vân cũng khá hứng thú với HipHop, bởi lẽ đọc Rap cũng là một bộ môn nằm trong đó, nhưng gã lại không thích tới chỗ đông người. Chật chội, chen lấn, ngột ngạt, chả có gì hay ho.
-Đi mệt lắm, thôi khỏi! – gã phỏng chừng tiếc lời như vàng.
Ngoài miệng từ chối, có điều trong lòng lại thấy khá hào hứng, tới đó xem xem trình độ Rap của bọn sinh viên các trường tới đâu cũng có vài phần lí thú. Không sao, từ giờ tới tối còn khối thời gian để quyết định có nên đi hay thôi.
Hai thằng Hùng, Mạnh nghe thấy có tổ chức HipHop thì cũng nhao nhao. Hai tên thực tình chẳng phải hứng thú với dòng nghệ thuật này, mà chúng quan tâm tới mấy em sinh viên trẻ trung, tươi đẹp ở các trường kìa, bởi lẽ hiện nay HipHop là môn được giới trẻ cực kì yêu thích, say mê, số con gái tập nhiều không kém cánh con trai là mấy. Đi xem biết đâu lại khua khoắng được em nào thì còn gì bằng.
-Bọn tao đi với, bọn tao đi với… - Hai tên đồng thanh, gương mặt lộ rõ vẻ hưng phấn.
-Các anh đi? – Văn Chí nheo mắt, chậm rãi nhìn qua.
-Mày rủ đại ca, sao không rủ tụi anh? Như thế là coi thường bọn anh có phải không? – Hùng “đinh” hất cằm.
-……
-Thôi mà thằng em, cho tụi anh đi cùng với, chỗ hay ho như thế mà không được đến thì tiếc lắm! – Mạnh “nồi” nói giọng ngọt xớt.
-Các anh đi thì không phải không được, có điều……phải mua vé! – gã Chí cười một cách bí hiểm.
-Mua vé? Thế đại ca mà đi thì cũng phải mua à? – Hai tên lại đồng thanh.
-Nếu đại ca đi thì em bao tiền vé! Còn hai ông anh đi thì tự túc đê nhá!
-Thôi được rồi…mày làm khó bọn anh quá, thế bao nhiêu một vé? – Mạnh “nồi” ủ rũ.
-Rẻ như bèo, 300 ngàn! – Văn chí dửng dưng.
-300 ngàn! – Hùng “đinh” trợn mắt.
-Đi xem ca sĩ hát cũng mất có 290 ngàn thôi đó thằng em! Tính cướp à? – Mạnh “nồi” nhướn mày.
-Hai ông anh chả hiểu chuyện, ca sĩ thì xem làm quái gì? Đây là đi xem Hiphop, các em sinh viên chân dài ở các trường nhiều thì vô đối, mà còn chưa kể nhiều em tập dance, ăn mặc cháy bỏng, hở hang, nhìn các em ấy tập lại chả rạo rực cả người ấy chứ. So với đi nghe mấy thằng ca sĩ cùi cùi hát lại chả hay hơn gấp vạn. – Hoàng Văn Chí bĩu môi đáp.
Nghe thằng em nói, hai tên Hùng, Mạnh nuốt nước miếng ừng ực, nếu đúng như vậy, 300 ngàn cũng vẫn còn rẻ chán. Quyết định đầu tư, Mạnh “nồi” lập tức rút tiền đưa cho Văn Chí.
-Đây! 600 ngàn, hai vé! Mịe, tiền ăn sáng nửa tháng của anh mày đấy!
Hùng, Mạnh vốn là đôi bạn cùng tiến, thành thử đi đâu cũng rủ nhau, chuyện tiền nong cũng rất phóng khoáng.
-He he…hai anh đúng là hiểu chuyện đó. Rồi rồi, tối nay em gọi đi!
Trong lúc ba tên mải buôn dưa lên, Hắc Vân đã đi được cách xa chúng cả trăm mét. Ba tên thấy đại ca sắp khuất dạng đến nơi, vội vã vừa gọi vừa chạy theo.
-Đại ca, đại ca chờ chút đã…
-Chờ bọn em cái….
----------------------------
Sự xuất hiện của Hoàng Văn Chí ở phòng tập không hề làm cho lão Trần ngạc nhiên, bởi lẽ đầu đuôi câu chuyện đã được Kiên “đô” thuật lại từ trước đó. Hơn thế, khi biết được tên sinh viên này là một cao thủ quyền Thái, thì Trần Văn Cảnh lại càng thích thú. Văn Chí vốn dĩ đã có căn cơ luyện võ, giờ mà tập quyền anh thì chắc hẳn sẽ có những bước phát triển vượt trội.
Chỉ trong chưa đầy 15 phút xuất hiện tại câu lạc bộ, Chí “chấy” đã buộc phải kí tên để làm thành viên của CLB Nắm Đấm Sắt.
Lão Trần cũng không quên đá đưa chuyện mời Hắc Vân tham gia, trở thành tuyển thủ chính thức, mấy lần bị từ chối, chẳng hề làm cho lão nản lòng. Nhưng “bạch tạng” cũng chẳng phải loại người cả nể, gã tiếp tục từ chối thẳng thừng.
-Làm tuyển thủ có gì không tốt mà cậu cứ chối đây đẩy thế nhỉ? – Trần cục trưởng đan hai tay, đôi mắt híp lại.
-Đơn giản vì không muốn, hai thằng đực rựa đứng trên sàn đấu đấm nhau, phía dưới khán giả hò hét, mới nghĩ qua thôi mà cháu nổi cả da gà. – Hắc Vân làm bộ rùng mình.
-Đó là thể thao, là nghệ thuật chiến đấu, tại sao cậu có thể coi thường nó như vậy! Thế bây giờ phải làm sao cậu mới đồng ý tham gia? Cậu cứ ra giá đi, nếu trong phạm vi của tôi làm được, tôi lập tức đồng ý. – lão Trần trầm giọng.
-Hừm, hừm….thực sự là cháu đưa điều kiện trong khả năng của bác thì bác sẽ đồng ý phải không? – đôi mắt của “bạch tạng” đầy vẻ tinh quái.
-Tôi chấp nhận điều kiện của cậu, cậu đồng ý gia nhập làm tuyển thủ của câu lạc bộ! – Một câu nói chắc như đinh đóng cột được phát ra.
-Vậy bác gả em Kim Chi cho cháu đi! – Hắc Vân nói rồi cười khanh khách.
-Cái gì? Nó mới có 18, năm nay mới học đại học năm nhất, thì chồng con làm sao được? Cậu tính chêu tôi đấy à? – lão Trần có chút bực bội, gắt lên.
-Ơ kìa, cháu đưa điều kiện, bác chấp nhận được hay không là quyền ở bác mà. Đồng ý thì cháu tham gia, không thì cháu tiếp tục làm chân quét dọn, đơn giản! – “bạch tạng” nhún vai, giọng nói bình thản, phỏng chừng muốn chêu tức đối phương.
Trần cục trưởng bị chêu tức đến nỗi chẳng nói thêm được từ nào, lão xoay người hằm hằm bỏ đi.
Hắc Vân thì tỏ ra khoái chí ra mặt, như vậy từ nay gã đỡ bị mấy lời mời mọc của ông già đó làm phiền. Nhưng kể ra nếu lão Trần có đồng ý gả, thì gã cũng chẳng thèm, cậy có chút nhan sắc, mông má rồi kiêu kì, coi người khác chẳng ra sao. “Sau này nếu còn gặp lại cô công chúa của bác, cháu nhất định sẽ dậy dỗ ra trò!” – “bạch tạng” lẩm bẩm.