Chương 78:
Bắt đầu nhiệm vụ
5 giờ chiều…
Sau khi đã dọn dẹp xong phòng tập, Hắc Vân bắt một chiếc xe taxi đi tới nhà của hai chị em Kiều Nhi. Còn về lời mời mọc của thằng em, gã có nói sẽ xem xét lại, nếu đi thì sẽ trực tiếp gọi cho Văn Chí.
Quả đúng như dự đoán, Kiều Nhi chỉ mang theo một chiếc ba lô nho nhỏ khi rời khỏi nhà, trước khi đi, cô nàng xem ra vẫn còn rất nuối tiếc nơi ở cũ.
Khi ba người vào được nhà của Hắc Vân thì cũng đã tầm 6 giờ tối, Hắc Vân vừa xách chiếc ba lô của Nhi vào tới phòng khách thì đã ngửi thấy một mùi hương thơm phức, “Là món mì xào thì phải!” – gã chép miệng, lẩm bẩm.
Kiều Nhi tất nhiên cũng ngửi thấy mùi thơm, giọng nói có phần dè dặt.
-Ở đây ngoài anh ra vẫn còn người khác sống à? Chắc là chị nhà phải không ạ?
-Úi! Không không, chị nhà cái gì…là …là một người cũng thuê phòng ở nhà anh thôi. Em chưa biết chứ, nhà anh có tới năm phòng, nên vẫn cho thuê suốt đó mà! – Sợ rằng đối phương hiểu lầm quan hệ của mình và Tuyết Dung, gã phải lập tức phân trần.
-A! Ra vậy! Em xin lỗi đã làm anh khó xử! – Cô nàng ngượng ngùng, gãi đầu.
Trước lúc tới đây, Kiều Nhi cũng có chút lo lắng, một trai một gái ở chung một nhà sợ không tiện, nhưng giờ biết được còn có thêm người sống, chứ không phải riêng mình, thì gánh nặng trong lòng giảm đi rõ rệt.
-Waaaaaaaaaaa….. – Thằng Sún kêu lên rõ to.
Chẳng là lúc này nó đang đứng trước cái màn hình tivi lớn nhất từ trước tới nay nó được nhìn thấy. Mắt nó căng ra hết cỡ, mồm vẫn há ra, hai tay cứ sờ sờ vuốt vuốt cái ti vi. Đôi mắt tròn nhỏ của thằng Sún bất giác lại nhìn qua bên, rồi nó lại tiếp tục cái tiếng vừa rồi, âm điệu có phần lớn hơn nữa.
-Waaaaaaaa……
-Sún! Sao em cứ hét lên thế hả? Biết làm vậy là bất lịch sự không! – Nói rồi Kiều Nhi bước qua, gõ nhẹ lên đầu thằng nhóc mấy cái.
-Anh Vân có nhiều đồ đẹp quá chị ơi! Tivi to hơn cả người em, cái loa cao hơn cả người chị, trước giờ lần đầu em mới nhìn thấy! – Vừa nói nó vừa xoa xoa chỗ bà chị vừa cốc nó, gương mặt thì vẫn tỏ ra ngạc nhiên.
-Thế có muốn xem tivi không? – Hắc Vân hì hì cười.
Thằng Sún lập tức quay ngoắt về phía gã, đầu gật lia lịa. Gã cầm lấy chiếc điều khiển, bật qua kênh hoạt hình.
-Thích xem cái này hả? – Hắc Vân ngồi phịch xuống bộ salon.
-Vâng ạ! – nó sung sướng nhảy tót lên chiếc salon, ngồi cạnh gã, mắt dán vào màn hình.
Tiếng nói chuyện to nhỏ ngoài phòng khách, làm cho Tuyết Dung đang nấu ăn cũng phải bước ra, ra tới nơi, nàng nhìn thấy ngay hai chị em Kiều Nhi. Ăn mặc dản dị tới mức không thể dản dị hơn, gương mặt có chút lấm bẩn, xem ra là con nhà nghèo khó, chẳng lẽ là bà con của Hắc Vân? Tuyết Dung hắng giọng, vui vẻ nói.
-Là bà con của cậu đấy à?
Kiều Nhi cũng đang nhìn vào tivi, nghe thấy giọng nói thì vội quay ra, cất giọng lễ phép.
-Em chào chị! – Nói rồi nàng vội nhìn qua thằng Sún, có ý nhắc nó.
-Em chào chị! – thằng nhỏ dùng gương mặt tươi rói chào Tuyết Dung, rồi lại lập tức dán mắt vào tivi.
Hắc Vân lúc này mới lên tiếng.
-Bà con nào đâu! Đây là Kiều Nhi, còn thằng nhóc này là Sún. Tôi thuê em ấy tới đây để làm dọn dẹp nhà cửa, đồng thời cho hai chị em ở luôn một phòng trong nhà, như thế sẽ tiện cho cả đôi bên. Dù sao ở đây phòng trống vẫn còn nhiều. – gã khẽ nhún vai.
-Ra vậy! Thế hai chị em mau đi tắm đi, rồi vào ăn cơm luôn! Món mì xào chị nấu sắp xong rồi! – Tuyết Dung mỉm cười một cách hiền hậu, sự lạnh giá tan đi không ít, nàng lại quay trở vào bếp để tiếp tục công việc.
Việc đối phương thuê người dọn dẹp, Tuyết Dung chẳng quản làm gì, nhưng sớm không thuê, muộn không thuê, lại thuê đúng lúc nàng đang tĩnh dưỡng ở đây, phỏng chừng là lo lắng nàng đang bị thương, sợ chẳng may sơ ý lại không có ai ở bên chăm sóc. Chỉ cần nghĩ sơ qua cũng thấy gã đang rất quan tâm, lo lắng cho sức khỏe của Tuyết Dung, bất giác mĩ nhân cảm thấy có chút cảm động.
-Khi không lo lắng cho ta nhiều như vậy làm gì chứ? – nàng lẩm bẩm, trên đôi môi thoáng có nét cười.
----------------
Sau khi hai chị em Kiều Nhi tắm xong, thì bốn người cùng ngồi vào bàn ăn.
Kiều Nhi bây giờ trông khác hẳn vừa rồi, khi đầu tóc đã được chải gọn ngàng, gương mặt trở lên sạch sẽ, trông nàng rất ưa nhìn nếu không nói là xinh đẹp. Thằng Sún trông cũng sáng sủa hẳn ra, chẳng còn giống một thằng nhóc ăn mày chút nào.
Hắc Vân thấy rõ sự thay đổi thì thoáng có chút ngạc nhiên, nhưng chuyện này cũng là lẽ bình thường, trước kia chẳng phải gã cũng vậy hay sao?
Mặc Dù hôm nay có thêm hai miệng ăn, nhưng số mì xào Tuyết Dung nấu ra vẫn đủ, chứng tỏ nếu không có thêm hai chị em Kiều Nhi, thì sẽ lại có cả đống thức ăn được phi vào sọt rác. Nghĩ tới đây, gã bạch tạng hết nói nổi, đã dặn như thế rồi nhưng mĩ nhân vẫn coi như chẳng biết, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, nếu hôm nay “đại tỉ” mà khôn nấu dư thừa như vậy thì lại có kẻ ăn, kẻ nhịn.
-Không ngờ một…người như cô lại nấu ăn ngon tới vậy! – Hắc Vân tấm tắc khen, rồi lại bỏ một miếng mì xào vào miệng.
Thấy đối phương khi nói tới thân thế của mình có chút ngập ngừng, sau đó thay đổi từ ngữ, thì Tuyết Dung hiểu ngay là gã không muốn tiết lộ thân phận của nàng cho hai chị em Kiều Nhi biết.
-Đây là sở thích duy nhất của tôi sau những giờ “làm việc mệt mỏi” mà! – Nàng cười nhạt, câu nói chứa đầy ẩn ý.
Gã hiểu rõ “giờ làm việc mệt mỏi” là ý chỉ chuyện gì, gương mặt giả bộ thán phục.
-Thì ra là vậy, thì ra là vậy!
Thằng Sún từ nãy tới giờ ăn như bị bỏ đói lâu ngày, xem chừng từ trước tới giờ nó chưa bao giờ được ăn mì xào.
-Chị Dung nấu ngon thật! Sau này chị nhớ nấu nhiều món cho em ăn nữa nhé! – Nó vừa nhai vừa nói một cách hồn nhiên.
-Sún! Không được đòi hỏi! – Kiều Nhi lườm lườm nhìn qua.
-Không sao đâu! Chị thích nấu ăn mà, có người thích ăn món chị nấu là chị vui lắm! – “đại tỉ” ôn nhu đáp.
-Trẻ con không nên nuông chiều chị à! Dễ sinh hư lắm! – Nhi vừa nói vừa cau mày nhìn qua thằng em.
Sún thấy chị mình có chút giận giữ thì im thin thít, mắt đảo đi chỗ khác, chẳng dám nhìn qua.
Bốn người đang ăn uống, nói chuyện rôm rả, thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên mấy hồi. Hắc Vân đặt bát xuống, rảo bước đi ra cửa.
-Mọi người cứ ăn đi, để tôi ra mở cửa được rồi. – gã nói với lại.
Cánh cửa vừa mở ra, kẻ vừa bấm chuông không ai xa lạ mà chính là thằng bạn nối khố của Hắc Vân.
-Dạo này mày cũng thích ăn mì xào cơ à? Sao bảo ghét ăn mì! – Vừa thấy mặt thằng bạn, Mai thái bĩu môi, nói luôn một tràng.
-Đâu phải tao nấu đâu, là… - Đang nói Hắc Vân chợt dừng lời, gã chẳng biết nói tiếp ra sao.
-Là là là …ai ? – thằng bạn nheo mắt thăm dò.
-À …ừm… là một người con gái! – gã chép miệng, tỏ ra ngại ngùng.
-Con gái sao? – giờ thì Mai Thái lại nhướn mày, lấy tay đẩy nhẹ gọng kính, đôi mắt đầy vẻ mờ ám.
-Ừ là con gái, tao…tình cờ gặp được! – bạch tạng gãi gãi đầu.
-Lại còn tình cờ gặp được? – giờ thì khuôn mặt của thằng bạn đã lộ rõ vẻ dâm tà, hắn lấy tay xoa xoa cái cằm theo thói quen.
-Thôi thôi, mày hỏi đíu gì nhiều thế! Cuối cùng là có chuyện gì, nói mau đi! – gã đánh trống lảng.
-Mày…không tính mời tao vào nhà à? – Mai Thái cười một cách nham hiểm.
-Có chuyện gì! – Hắc Vân thở dài, lặp lại.
-Thôi được rồi, kiểu gì tí nữa tao chả moi móc được thông tin. Hắc…hắc…Tao tới đón mày đi làm “nhiệm vụ” đây! - thằng bạn nhún vai.
-Nhiệm vụ? Chẳng phải là mai mới làm sao? – gã hiểu rõ, nhiệm vụ ở đây là làm gì, chuyện lần trước Mai Thái nhờ, gã vẫn nhớ rõ.
-Người tính không bằng trời tính, hôm nay mới là ngày lành, mai tao sợ khó là thực hiện được kế hoạch! – Mai Thái trầm ngâm.
-Rồi, đợi tao chút!
Hắc Vân nhanh chóng trở lại phòng ăn, dặn dò ba người cứ tiếp tục tâm sự, nếu mệt thì có thể ngủ trước, hai chị em Kiều Nhi tùy ý chọn lấy một phòng trống mà làm chỗ nghỉ ngơi. Nói rồi, chẳng cần nghe ba người chào hỏi gã đã nhanh chóng rời khỏi nhà.
-Anh ấy lúc nào cũng vội vã thế hả chị? – Kiều Nhi nói nhỏ nhẹ.
-Chị cũng không biết nữa! – Tuyết Dung mỉm cười, khẽ lắc đầu.
-Anh ấy là “bụt” phải không ạ? – Thằng Sún nói rõ to.
http://4vn.eu/forum/showthread.php?81094-Do-thi-Cuc-do-toi-pham
|