Ngồi trên chiếc Toyota caldina màu trắng sữa sang trọng, Mai Thái lái xe băng băng trên đường, tiến tới quận Tài.
Sau một hồi bị thằng bạn lắm mồm hỏi dồn, Hắc Vân do quá bực bội nên cũng chẳng muốn giấu diếm, nói hết tất cả mọi chuyện về Tuyết Dung và Kiều Nhi.
-Ai da! Mày tốt số thật đấy, khi không rước được những hai em xinh đẹp về nhà! Chà, nếu phải tay tao thì…hắc hắc… một chọi hai cũng chẳng khó tưởng tượng đâu! – Giọng nói chứa đầy dâm ý, Mai Thái cho xe lách qua một chiếc ô tô tải.
-Mày chỉ có thể nghĩ được đến thế thôi à? Tao giúp họ không phải vì muốn lợi dụng mấy chuyện tình dục đó! – Hắc Vân nhạt giọng, đôi mắt nhìn dòng xe cộ đang lướt qua.
-Cuộc đời làm gì có bữa cơm nào miễn phí đâu! Mày giúp không công như vậy, phải thấy có tội với lương tâm chứ! He he…theo tao mày vẫn nên gì gì đó, coi như gỡ vốn. Còn nếu cảm thấy không làm được thì mày có thể chuyển nhượng cho bạn. Bạn thề rằng sẽ hoàn tất sứ mệnh mày giao phó! – “Cây sào bự” nói với một chất giọng trang nghiêm, khí khái, cứ như thể đây là một chuyện quang minh lỗi lạc, chẳng có gì đáng hổ thẹn.
-Mày thử mở mồm nói thêm một câu như vậy xem? – “bạch tạng” bình thản nhìn qua thằng bạn.
-Cái gì? – Mai Thái ngơ ngác.
-Nói lại một lần nữa ấy mà! – Gương mặt của Hắc Vân bình lặng như tờ, không chút biểu cảm.
Giọng nói tuy nhẹ, gương mặt tuy chẳng hề tỏ ra giận dữ, nhưng đôi mắt lạnh như lưỡi dao đang chằm chằm nhìn vào Mai Thái, xem ra câu nói vừa rồi đã làm cho “bạch tạng” có phần bực tức.
-Thôi thôi, tao đùa một chút, làm gì mà nóng tính thế! Vậy vụ của em Tuyết Dung gì đó mày tính thế nào! – “cây sào bự” nghiêm túc trở lại, lảng qua chuyện khác.
-Tao cũng chưa biết, đấy là ân oán trong nội bộ của họ, tao chen vào làm gì? – gã lấy tay chống cằm, mắt nhìn ra chiếc đèn báo hiệu nằm ở ven đường.
-Theo tao, chúng ta nên giúp em ấy lấy lại chức vị cầm đầu. Nghe mày kể sơ qua, tao thấy bang Mèo Lửa xem ra cũng là một bang phái cũng có máu mặt đấy. Sau này dựa vào thế lực này thì công việc làm ăn cũng thuận lợi hơn nhiều. Hơn nữa, đã là người trong giang hồ, mày không xử nó, sớm muộn nó cũng thanh toán mày. Tốt nhất chúng ta cứ nên đi trước một bước là hơn, tránh đêm dài lắm mộng. – Mai Thái nhấn ga, cho chiếc xe rời khỏi ngã tư.
-Tao cũng chưa có tính toán xa như vậy, giờ tao chỉ muốn yên ổn thôi. Càng ít xích mích càng tốt. Việc của Tuyết Dung thì cứ đợi tới lúc cô ta bình phục rồi xét. – Hắc Vân khẽ thở dài.
--------------------------
19 giờ 40…
Sau tầm 30 phút, chiếc Toyota đã dừng lại tại ven đường, trong một khu phố thuộc quận Tài. Hai tên thanh niên ngồi trong xe, chăm chú nhìn vào một căn biệt thự nằm chếch chếch mé bên kia đường. Căn biệt thự này chính là nhà riêng của giám đốc sở nhà đất – Lương Quang Thọ.
-Đúng là giám đốc sở nhà đất có khác! Nhìn cái nhà thôi cũng đã thấy rõ làm chức gì! – Hắc Vân cảm thán nói.
-Từ cổng vào tới căn biệt thự phía trong là 60 mét, trong sân lúc nào cũng có hai thằng cha bảo vệ đi tuần. Hàng rào có thiết bị chống trộm, trong nhà thì đặt tất cả 5 cái máy quay camera…Tóm lại nhiệm vụ này xương phết đấy! – Mai Thái gãi gãi cằm.
-Mày thôi liệt kê đi! Kế hoạch thế nào, nói nhanh xem! – vừa nói gã vừa quan sát kĩ căn biệt thự.
Mai Thái mở ngăn kéo trước mặt thằng bạn, lấy ra một tấm bản đồ chi tiết.
-Chà! Bản đồ chi tiết căn nhà của lão Thọ mà mày cũng có nữa sao? – “bạch tạng” lập tức đoán ra ngay.
-Tao đánh cắp từ máy tính của tên kiến trúc sư làm cái công trình này đấy! Cũng tốn chút ít thời gian! – Mai Thái chép miệng.
-Mà này, nếu mày đột nhập được vào máy tính qua hệ thống mạng, vậy tại sao mày không đột nhập thẳng vào máy tính của lão Thọ, rồi lấy dữ liệu luôn cho lành? Mất công bảo tao đi làm cả đống chuyện làm gì?
Thằng bạn thở dài một hơi, lắc lắc cái đầu tỏ vẻ hết cách.
-Nếu lão ta kết nối mạng thì đã chả thành vấn đề, đằng này hắn lại không hề sử dụng bất kì loại mạng nào. Chiếc máy tính của lão gần như chỉ là nơi để tài liệu, nội bất xuất ngoại bất nhập. Con cáo già có tinh thần cảnh giác cao lắm chứ mày tưởng à.
-Hiểu rồi! Vậy giờ tiến hành sao đây! – Hắc Vân hối thúc.
-Hôm nay lão Thọ đi ăn liên hoan ở nhà cha giám đốc sở giáo dục, theo tính toán thì phải tầm 9 giờ tối mới về nhà. Bây giờ là gần 8 giờ, như vậy mày có một tiếng để hành động…Ở đây có máy nghe lén và camera mini, hai cái này mày sẽ gắn vào phòng khách, đặt thế nào thì tùy, miễn đừng lộ ra là được……Còn đây là chiếc USB kết nối, sau khi mày cắm chiếc USB này vào máy tính nằm trong phòng ngủ của lão ta, thì tao có thể dùng chiếc laptop trực tiếp truy cập vào máy của lão, chiếc USB gần giống như một loại hình kết nối không dây giữa hai máy. Sau khi tao sao chép dữ liệu xong xuôi, thì mày rút chiếc USB ra rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài. Kế hoạch là như vậy! – Mai thái vừa nói vừa chỉ chỏ vào tấm bản đồ trước mặt.
“Bạch tạng” lặng yên, mặt cứ đơ ra nhìn thằng bạn, xem chừng kế hoạch mà “cây sào bự” trình bày, khiến gã choáng váng.
-Sao? Có chỗ nào chưa hiểu à? – Mai Thái gãi gãi cằm, chau mày nhìn lại.
-Kế hoạch của mày đó hả?
-Ừ đúng rồi! Hoàn chỉnh thế còn gì!
-Làm sao để tao vượt qua cái hàng rào chống trộm kia?
-Tao biết sao được!
-……Vậy làm sao để đột nhập được vào trong căn biệt thự đó mà không bị hai tên bảo vệ phát hiện?
-Tự nghĩ cách đi!
-…Vậy còn mấy cái camera trong căn biệt thự, làm thế nào để vô hiệu hóa chúng, hay đơn giản hơn là qua mặt được hệ thống camera đó?
-Dựa vào khả năng của mày thôi!
Hai gương mặt trơ ra nhìn nhau, chẳng hề biểu lộ chút cảm xúc gì, không gian trở nên yên ắng khác thường.
Sau một hồi đối mặt, Hắc Vân mới chậm chạp nói nhỏ và rõ ràng từng chữ, chân mày từ từ nhướn lên.
-Mày trêu tao à!
-Ài…chẳng lẽ mày còn bắt tao viết chi tiết từng đường đi nước bước chắc? Rồi phương án a, b,c, d gì gì đó nữa à? Mà dù cho tao làm như thế thật thì mày sẽ nghĩ sao? Tao biết rõ khả năng của mày, và cũng hiểu rõ mày có thể làm được những gì! Nếu cái vụ nhỏ như mắt muỗi thế này mà mày còn làm không được, thì những thứ mày học được trên cái đảo chết tiệt đó vứt đi cả chắc? Thôi hành động đi, đừng lắm chuyện nữa. Chính mày mới là đang trêu tao thì có. – Mai Thái lấy tay đẩy nhẹ gọng kính.
-Làm cho mày đúng là lỗ vốn, sau vụ này nếu không có thù lao thỏa đáng thì lần sau đừng có nhờ tao! – “bạch tạng” gãi gãi đầu, đẩy cửa bước ra.
-Khoan đã…cầm lấy cái bộ đàm mini!
Mai Thái tung cho gã một vật hình tròn nhỏ, màu trắng, trông giống một chiếc tai nghe. Chiếc bộ đàm mini được Hắc Vân nhét vào tai một cách nhanh chóng.
Toan xoay người bước đi, thì thằng bạn lại gọi với theo rồi tung cho gã một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, bắt lấy cái mũ, gã khó hiểu nhìn lại.
-Gì đây?
-Đi làm chuyện mờ ám thì cũng nên có thứ mà che cái mặt đi chứ sao! – “cây sào bự” nhún vai.
Hắc Vân lúc lắc cái đầu, thở dài một hơi rồi đội cái mũ lên đầu.
Rảo bước đi sang bên kia đường, đứng cạnh một gốc cây lớn nằm ở vỉa hè, Hắc Vân chăm chú quan sát từng chi tiết. Đầu tiên là dãy hàng rào khá cao, sau đó là tới một khoảng sân rộng có trồng rất nhiều cây cối, rồi mới tới được căn biệt thự.
Chẳng biết có phải giới thượng lưu không có thói quen tản bộ ngoài đường hay không, mà lúc này chỉ có lác đác vài bóng người đi lại trên vỉa hè, ngay đến lòng đường cũng thỉnh thoảng mới có vài chiếc ô tô chạy qua. Chọn được một nơi yên tĩnh thế này, hẳn là lão Thọ đã phải dùng cả tiền và quyền mới có được, nhưng ngày hôm nay, chính nhờ cái sự yên bình, tĩnh lặng mà căn biệt thự của lão sẽ dễ dàng bị đột nhập.
Hắc Vân để ý tới một chiếc cột bê tông được sơn quét đẹp đẽ, cao chừng hơn 2 mét, cứ một khoảng hàng rào sắt lại được chèn vào giữa chiếc cột bê tông, phỏng chừng là để gia cố hàng rào, cũng như làm đẹp. Hệ thống chống trộm chỉ có thể thiết đặt trên hàng rào sắt, chứ làm sao có thể cài lên chiếc cột bê tông này.
Sau khi đã tính toán xong xuôi, căn kĩ thời gian hai tên bảo vệ rời mắt khỏi khu vực hàng rào và không có ai ở ngoài đường để ý, gã lập tức hành động. Một bóng đen phóng đi với tốc độ cực nhanh, nhưng tuyệt nhiên không hề gây ra bất kì tiếng động nào.
Lao tới chiếc cột bê tông đã được ke sẵn trước đó, gần tới nơi Hắc Vân bật mạnh người lên trên không, cơ thể của gã đã nhanh chóng rướn qua cả chiếc cột. Khi thân hình vẫn còn đang trên không trung, gã lại tiếp tục đạp mạnh chân vào chiếc cột bê tông, tạo đà lao qua hàng rào sắt.
“Bụp”
Tiếng động được gã hạn chế tới mức nhỏ nhất có thể, dù có đứng ngay gần đó cũng chưa chắc nghe thấy.
Nhẹ nhàng lộn người trên đám cỏ êm ái, Hắc Vân nép sát mình vào một gốc cây gần nhất, đôi mắt lập tức chiếu ra bốn phía, đánh giá tình hình.
Mọi thứ vẫn rất yên ắng, bước đầu đột nhập đã thành công, trở ngại đầu tiên đã được loại bỏ, tiếp theo là làm thế nào để chui vào căn biệt thự phía xa xa kia.