-Anh Bee, lát nữa nhất định phải thể hiện một bài thật đỉnh đấy nhá! – Một tên sinh viên mặt choắt tai dơi, mặc dù ăn mặc rất sành điệu nhưng vẫn khiến người khác có cảm giác giống phường trộm cắp.
-Hi hi, em thích nhất là nghe những bài rap của anh đó nha! – Một cô nàng hơi mập, đầu tóc nhuộm ánh đỏ, trông rõ ăn chơi, thích thú chêm vào.
Tên sinh viên đội chiếc mũ rapper màu xanh dương, khuôn mặt cũng khá đẹp trai, quần áo và giày cũng nguyên một màu xanh dương, trông qua cực kì nổi trội, hắn lúc này đang ngồi ngay cạnh Kim Chi. Thấy mấy đứa bạn tâng bốc, thích chí ra mặt.
-Tất nhiên, mấy khi có một cuộc giao lưu lớn thế này, nhất định là anh phải tung bài tủ ra rồi. Bản rap tí nữa đây, là bản anh đầu tư nhiều công sức nhất từ trước đến nay. Chắc chắn sẽ chẳng phụ lòng mong đợi của mọi người đâu! – vừa nói tên Bee vừa khua tay múa chân diễn đạt.
-Anh nói vậy thì tụi em yên tâm rồi, lần này phải cho các trường khác thấy rapper đỉnh nhất Hàng Hải là như thế nào! He he… - Một tên sinh viên trông như thùng phi di động, the thé cất giọng.
-Thằng béo, mày chém gió thì cũng chém nhỏ nhỏ thôi, người ta nghe được lại chửi cho. Trường có vô số các rapper triển vọng, anh mày làm sao mà dám đứng hạng nhất! – tên Bee nói giọng khiên tốn, nhưng mắt hắn lại ánh lên vẻ tự đắc, như thể muốn bảo – “Anh mày đứng thứ hai, đéo ai dám đứng thứ nhất!”
-Em thấy mấy người khác rap chẳng ra gì cả, chỉ thấy mỗi giọng của anh là hay nhất! – Một cô nàng trông không có gì nổi bật, chỉ cần ném vào đám đông lập tức mất hút.
-Cũng là tại em hâm mộ anh thôi! Chứ khối người rap hay hơn anh nhiều! – tên sinh viên được thổi mũi, sướng khoái, vừa nói vừa cười.
Tên có biệt danh Bee liền quay qua phía Kim Chi, ân cần tiếp lời.
-Anh còn sáng tác riêng một bài dành cho em đấy, Chi ạ! Tí nữa anh sẽ rap bài đó tặng em nhé? – qua giọng điệu, có thể thấy hắn dành một tình cảm đặc biệt dành cho người đẹp ngồi cạnh.
Đôi mắt của Kim Chi có phần hờ hững liếc qua rồi lại nhìn xuống sân, hai tay chống cằm, nàng nhàn nhạt đáp.
-Sao cũng được!
-Sắp tới giờ khai mạc rồi, mọi người xuống sân tập trung thôi, xuống muộn không tìm được chỗ tốt đâu! – Một tên sinh viên đứng dưới sân gọi với lên khán đài, xem ra cũng là bạn của nhóm.
Đám sinh viên cười đùa rôm rả, rục rịch kéo nhau rời khỏi khán đài, riêng có Kim Chi là tỏ ra chẳng mấy hứng thú, khuôn mặt không biểu lộ chút gì phấn khởi, nàng nặng nề đứng dậy đi theo nhóm bạn, miệng xinh lẩm bẩm vài chữ mà chỉ bản thân mới nghe được – “Chán ngắt!”
--------------------------
Sau khi để xe ở bãi đỗ, Hắc Vân cùng Mai Thái thong thả tiến vào sân bóng đá trong nhà, nhưng là theo một lối khác, lối này ăn thông với hậu trường của sân khấu vừa mới được dựng lên cách đây mấy ngày.
Vừa tiến vào trong hậu trường thì một cô thư kí đã nhanh chân tiến tới trước mặt Mai Thái, giọng nói có chút khẩn trương.
-Ngài chủ tịch, ngài tới trễ 10 phút rồi đấy ạ! Mọi người đang đợi ngài lên để khai mạc buổi giao lưu…
-Được rồi, được rồi, chậm vài phút càng làm mọi người thêm háo hức chứ sao. Bảo người dẫn chương trình giới thiệu đi, tôi lên bây giờ đây! – Mai thái xua tay, cười cười.
-Vâng ạ! À, đây là bản diễn văn, em đã thảo sẵn… - Cô thư kí rút trong tập hồ sơ cầm trên tay, lấy ra một tờ giấy chứa chi chít chữ, toan đưa cho vị chủ tịch của mình.
-Ôi trời! Chỉ là một buổi giao lưu do chúng ta tài trợ, cần gì phải cẩn thận như vậy chứ?
Gã liền đẩy lại tờ diễn văn, rồi quay sang Hắc Vân tiếp lời.
-Đợi ở đây chút, bạn lên nói vài ba câu rồi anh em ta cùng “xem”!
Chữ “xem” được Mai Thái nhấn mạnh, nói xong gã còn nhướn nhướn mày mấy cái, nhìn về phía thằng bạn. Hắc Vân hiểu rõ tên chiến hữu muốn cùng xem cái gì, đành bó tay trước tính cách dâm dê của thằng bạn, gã chỉ biết lắc đầu, cười gượng.
Mai Thái sau khi nghe thấy người dẫn chương trình nhắc tới tên mình thì nhanh chóng tiến lên sân khấu, cất giọng tràn đầy hứng khởi.
-Mọi người đã muốn bắt đầu chưa ạ? – gã nói lớn.
Lúc này phía dưới sân, mọi người đã tụ tập đông nghịt, cơ hồ chật kín cả, phía trên khán đàn người ngồi cũng dày đặc.
-BẮT ĐẦU ĐI! – Tất cả mọi người đồng thanh, nghe như sấm rền.
-Wa! Chỉ cần nghe thấy câu này tôi đã biết sự nóng ruột của bạn nhiều đến mức nào! Nhưng trước khi bắt đầu tôi cũng có đôi lời gửi đến mọi người…
Phía trong cánh gà sân khấu, Hắc Vân đứng tựa vào tường, nghe qua thằng bạn thân đang hết lời ca tụng tập đoàn Phú Thành của mình, ra sức kêu gọi các sinh viên rèn luyện thể chất, học tập hết sức, để sau này làm ra tiền mà…mua sản phẩm của tập đoàn. Tất nhiên Mai Thái đủ câu từ hoa mĩ nên chẳng thể nói năng lộ liễu như vậy, nhưng đó là cốt ý mà Hắc Vân nghe được từ những lời diễn thuyết kia. Nghĩ tới đây, bất giác gã phì cười, rồi quay đi nhìn xung quanh hậu trường.
Cô thư kí từ nãy tới giờ luôn để ý gã thanh niên đi cùng Mai Thái. Qua ngữ điệu của chủ tịch, thì ngài hẳn phải rất coi trọng con người này. Nếu không phải là anh em nối khố thì ắt cũng là bạn bè tri kỉ. Cô nàng cũng là mới vào làm chân thư kí được ít lâu, vị trí cũng chưa thực sự vững chắc, giờ làm thân với các bạn hữu của chủ tịch chắc chắn chỉ có lợi. Nhìn qua thì trông gã thanh niên này có vẻ ít tiền tài danh vọng, nhưng nếu có thể quen thân với chủ tịch chắc chắn không thể là hạng tầm thường.
Sau một hồi đắn đo, cô nàng thư kí trực tiếp bước tới làm quen.
-Anh là bạn của chủ tịch Mai phải không ạ? – lời nói được nàng kèm theo một nụ cười quyến rũ.
Hắc Vân thấy đối phương chủ động bắt chuyện thì cũng cởi mở trả lời.
-Ừ tôi với nó…à quên với anh ta quen nhau cũng khá lâu rồi. – Gã chậm rãi đút hai tay vào túi quần.
-A, thì ra là vậy. Em là Thanh Hà, thư kí mới của chủ tịch! – cô nàng cúi người, lễ phép nói.
Hắc Vân cười thầm – “Nó trước kia làm gì có thư kí, mà mới với chả cũ!”
-Còn tôi tên Hắc Vân, rất vui được làm quen! – gã hì hì cười.
-Chẳng biết anh…
Đang nói dở câu, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô nàng liền dừng lời. Nhìn qua màn hình điện thoại, nàng cáo lỗi với đối phương rồi đi ra một góc, nghe cuộc gọi.
Cùng lúc, phía ngoài sân bóng những tiếng reo hò vang lên như muốn làm toàn bộ nơi này nổ tung, phỏng chừng buổi giao lưu đã chính thức bắt đầu. Hắc Vân đứng phía trong nghe thấy mà có cảm giác màng nhĩ sắp rách đến nơi.
Mai Thái rảo bước trở vào trong cánh gà, vừa thấy thằng bạn, gã đã thích chí quàng vai bá cổ, hí hửng tâm sự.
-He he, bạn vừa tia được mấy đối tượng xuất sắc lắm, khuôn mặt hút hồn như Jessica Alba, có bộ ngực nóng bỏng của Angelina Jolie, mà cặp giò lại là của Megan Fox mới chết chứ. Bạn mới nhìn qua thôi mà đã phải nuốt nước bọt ừng ực rồi. Chà chà… không thể ngờ được thiếu nữ Việt Nam còn đẹp hơn cả siêu sao màn bạc Hollywood. – Mai Thái thủ thỉ.
-Mày để cho mấy em nó yên ổn học nốt thời sinh viên đi, tốt nhất nên biết tích đức một chút, không thì về già khổ đấy em ạ! – “bạch tạng” vươn tay xoa xoa đầu thằng bạn tỏ ra châm chọc.
-Ái, đừng có mà sờ đầu tao, rối tóc khó chải lại lắm! – gã nhanh chóng tách mình ra khỏi tên chiến hữu. Cái đầu buộc đuôi ngựa, được chải gọn gàng của Mai Thái rất được gã chăm chút, đây được coi là một phần tạo nên sự lãng tử của gã.
-Mịe, có mỗi cái đầu mà làm cứ như vàng không bằng! – Hắc Vân bĩu môi, dè bỉu.
-Quý gấp vạn! – Mai Thái nhanh chóng vuốt vuốt lại đám tóc.
Lúc này, cô nàng thư kí mới rảo bước quay trở lại trước mặt hai người.
-Ngài chủ tịch, hiệu trưởng trường Hàng Hải vừa gọi cho em, bảo muốn gặp mặt ngài để bàn về vấn đề hợp tác lâu dài.
-Ngay bây giờ à? – “cây sào bự” nhíu mày.
-Vâng ạ!
Mai Thái có chút khó xử nhìn qua gã chiến hữu.
Thấy ánh mắt của thằng bạn, Hắc Vân lập tức hiểu ngay, gã vỗ mạnh vào cái lưng to bản của Mai Thái.
-Thôi đi đi, công việc vẫn trên hết, còn đi chơi thì thiếu gì dịp. Mà mấy thằng em chắc nó cũng tới đây rồi, bạn đi với tụi nó cũng được.
-Giờ đi gặp cha hiệu trưởng, kiểu gì cũng phải đi ăn uống…hay là đi cùng bạn cho vui? – Mai Thái đề nghị.
-Thôi cho bạn xin, giờ ở đây đang vui thế này, bạn còn chưa kịp xem được tiết mục nào, chả lẽ lại đi luôn? – Hắc Vân ý tứ, nói khó.
Mai Thái đành bỏ dở cuộc vui, cùng cô nàng thư kí đi gặp vị hiệu trưởng trường Hàng Hải, gã cũng nói nhất định lần sau cùng với Hắc Vân phải đi quậy một trận ra trò.
Sau khi tên chiếu hữu đi khỏi, Hắc Vân cũng rời khỏi cánh gà, đi vào lại sân bóng bằng lối cửa chính, sau một hồi chen chân trong đám đông, gã cũng tìm được một chỗ tàm tạm để nhìn lên sân khấu. Ít có khi nào Hắc Vân lại đi đến một nơi đông vui nhộn nhịp đến nhường này.
Buổi giao lưu thực chất là những cuộc battle giữa các nhóm nhảy Breakdance, Popping, Dancing, được chấm điểm bởi các trọng tài là những lão làng trong môn Hiphop. Giữa những phút nghỉ giải lao là những màn biểu diễn đọc rap, beat box, hay vẽ graffiti. Dù là battle hay biểu diễn cũng đều khiến cho khán giả trở nên cuồng nhiệt là những tiết tấu DJ sôi động, trầm bổng, các đoạn ngẫu hứng “di đĩa” khó ai cưỡng lại được.
-Á! Đại ca, đại ca...
Câu nói kèm theo những cái vỗ vai mạnh bạo, trong tiếng nhạc sôi nổi, Hắc Vân khó lòng phân biệt được là tiếng của ai, nhưng chắc chắn chỉ có thể là ba tên đàn em của gã.
Vừa quay đầu nhìn lại, gã lập tức nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc đứng ngay phía sau.
-Đại ca gớm thật! Bảo là suy nghĩ, rồi nếu đi thì sẽ gọi cho em, thế mà giờ đã thấy xuất hiện ở đây rồi! – Văn Chí nói như hét, nhưng vẫn không thể át được tiếng nhạc.
-Làm sao đại ca lùng được ra chỗ này? – Hùng “đinh” hớn hở.
-Có người lai tao tới! – Hắc Vân cười nhạt.
-Dạ? – Mạnh “nồi” hỏi lại, phỏng chừng tiếng nhạc khiến hắn nghe không rõ.
-Có người lai tao tới! – gã hét vào tai thằng Mạnh.
Ở cách đó tầm chục bước chân, Kim Chi cũng đã phát hiện ra sự xuất hiện của tên “phế vật” bữa trước. Hôm đó, gã thanh niên “bóng mượt” nàng dẫn về nhanh chóng bị Kiên “đô” làm thịt, khóc như chết cha chết mẹ chạy đi, làm nàng bẽ mặt vô cùng. Đã thế bố nàng còn lấy tên “phế vật” kia ra mà tâng bốc, nói đó mới là Rồng Đen chân chính, bảo nàng chẳng biết nhìn người, còn kêu lần sau đừng quá tin kẻ khác. Có điều, với tính cách ương bướng, bảo thủ của Kim Chi thì nàng nào có chịu nghe lời, nàng dám đảm bảo gã thanh niên đó chỉ khỏe hơn con gà chết chút xíu, chứ làm gì có chuyện là cao thủ. Vì cái tên “phế vật” kia mà Kim Chi đã xấu hổ lại còn thêm uất ức, hơn tuần trời chẳng dám gặp lão Cảnh. Hôm nay may mắn gặp được, quả đúng là ông trời giúp đỡ, nếu không trả thù, dằn mặt, để tên “phế vật” đó lộ rõ vẻ yếu hèn thì thật là có tội với sự uất ức bấy lâu. “Rồng đen gì chứ! Lần này tiểu thư sẽ cho ngươi thành giun xám!”