Hắc Vân chẳng hề hay biết có một ánh mắt tóe lửa đang nhìn mình, ẩn chứa sự căm tức mãnh liệt. Khuôn mặt hồn nhiên của Kim Chi trong lúc giận dữ vẫn rất xinh đẹp, nhưng giờ đây có thêm vài phần sắc lạnh.
Đám bạn của nàng không chú ý, vẫn nhiệt tình hò hét, cổ vũ cho các đội đang thi đấu trên sân khấu.
Khi một người đã có mong muốn trả thù, rất nhanh họ sẽ nghĩ ra những mưu kế thâm hiểm mà lúc bình thường bản thân chẳng thể nghĩ qua.
Kim Chi kéo tay áo của tên Bee, theo phản xạ, hắn nhìn qua người đẹp đang đứng cạnh mình.
-Gì thế Chi? – Giọng nói đầy trìu mến.
Người đẹp ghé sát đôi môi hồng của mình lại gần tai đối phương, thì thầm to nhỏ hồi lâu, đôi mắt thoáng có nét cười hiểm.
Tên sinh viên chưa bao giờ được Kim Chi đứng sát gần như vậy, hắn ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể người đẹp, cảm thấy đôi môi ngọt ngào đang mấp máy ngay cạnh tai hắn, hắn thấy thích thú.
Sau khi nghe xong “kế hoạch” của cô nàng tiểu thư, đôi mắt tên Bee có chút băn khoăn nhìn đối phương, sau đó hướng mắt về phía Kim Chi chỉ tay, cách đó vài bước chân là cùng.
Hắn thấy một gã thanh niên tóc để mái lệch, gương mặt non choẹt, mặc chiếc áo dài tay màu xám, đặc biệt nhất là nước da trắng hồng của đối tượng khiến hắn có cảm giác tên thanh niên kia rất yếu ớt.
-Nhìn rõ rồi chứ? – Kim Chi cũng liếc nhìn “phế vật”.
-Thấy, thấy rồi…Nhưng tại sao phải “chơi” nó như vậy? Làm thế chỉ sợ sau này nó chẳng dám vác mặt ra đường. – Tên Bee đưa tay vuốt vuốt cái mũ.
-Thằng đó làm mình khó chịu, mấy lần nó còn chêu mình tới phát khóc nữa… - người đẹp nói giọng buồn bã, gương mặt xị ra như nhớ lại một kỉ niệm đau buồn.
Nói dối và làm bộ, hai thứ này xem ra Kim Chi thể hiện rất khá, tên sinh viên lập tức tin sái cổ, đôi mắt hắn long lên sòng sọc, giận giữ như muốn khạc lửa, nếu không phải nhịp nhạc đang vang lên, chắc chắn sẽ nghe được tiếng nghiến răng “ken két” của hắn.
Kim Chi chính là nàng thơ của tên Bee, ngay khi gặp nàng lần đầu tiên thì hắn đã say như điếu đổ, hắn phải mất rất nhiều công sức mới làm thân được với nàng. Hắn coi nàng như nữ thần, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, dùng hết khả năng để ân cần chiều chuộng, tới nói chuyện cũng cực kì nhẹ nhàng, đủ hiểu mức độ quan trọng của Kim Chi trong tim hắn. Giờ đây, nghe thấy chính miệng người con gái mình thương nói lại, bản tính đàn ông trỗi dậy, tự ái và phẫn nộ, hắn muốn một nhát lập tức đập chết đối tượng. Nhưng nghĩ lại, làm theo cách của người đẹp tuy không tấn công thể xác, nhưng lại tấn công vào thể diện, vào tinh thần, khiến cho kẻ đó bẽ mặt, mọi người dè bỉu, xem ra còn hiểm hơn nhiều.
Sau khi các trận đấu Breakdance kết thúc, trong lúc chờ đợi ban giám khảo hội ý chấm điểm, cũng như cho thời gian để các đội nghỉ ngơi lấy sức để vào vòng sau, một số tiết mục biểu diễn sẽ được xen vào giữa. Người thanh niên dẫn chương trình bước lên, hứng khởi cất giọng.
-Mọi người thấy trận đấu của các đội thế nào ạ? – Nói rồi anh ta chĩa mic về phía khán giả.
-TUYỆT VỜI! – Tất cả mọi người đồng thanh.
-Vâng, rất tuyệt vời phải không! Giờ để tiếp nối chương trình, chúng ta sẽ đến với một rapper rất triển vọng của thành phố cũng như trường Hàng Hải, Hiển Bee. Anh sẽ gửi tới mọi người bản rap mới nhất của mình, “Con đường cũ”. Mời các bạn lắng nghe.
Tiếng hò reo vang lên không dứt, nếu để ý sẽ thấy đa phần là tiếng hò reo của phái nữ, xem ra cái tên Hiển Bee cũng được rất nhiều người biết đến.
Người dẫn chương trình vừa bước xuống, từ trong cánh gà một sinh viên mặc cả “cây” xanh dương rảo bước đi ra. Mũ, áo, quần và giày nguyên một màu xanh dương, bình thường đứng dưới đám người đã nổi bật, giờ đứng trên sân khấu, ánh đèn chiếu vào, lại càng tăng sự nổi trội lên mấy phần.
Tiếng nhạc nổi lên, thoáng có chút u buồn, âm trầm và sâu lắng, Hiển Bee bắt đầu cất giọng, thể hiện tài năng của mình. Âm độ cùng nhịp điệu khá hay, chất giọng cũng có phần chuyên nghiệp, những vần rap ăn nhập với nhạc một cách hài hòa, chẳng trách sao hắn lại được nhiều em sinh viên hâm mộ đến vậy.
Chỉ có điều, rap là một thể loại văn hóa của đường phố của dân ghetto, những tầng lớp thấp hèn, vì thế lời rap chú trọng chính là chân thực và xuất phát từ nội tâm. Không câu từ hoa mĩ, không chỉnh sửa thêm bớt, trực tiếp nói thẳng ra cái suy nghĩ nội tại, nơi sâu nhất của tâm hồn.
Nhưng cái mà tên Hiển Bee đang biểu diễn kia lại hoàn toàn khác, quá hoa mĩ, hào nhoáng, câu từ bóng bẩy chẳng chút thực tế, nó mang quá nặng âm hưởng của Pop. Có vẻ như hắn đang đọc thơ chứ không phải là đọc rap.
Hắc Vân biết tới rap từ cách đây khá lâu, lúc đó rap thực sự là rap, chẳng chút pha tạp. Còn giờ đây, do cách nghĩ của lớp trẻ sau này mang nặng âm hưởng của Pop, của tính thị trường, muốn ai cũng có thể nghe những lời rap của họ, nên đã biến rap trở thành R.A.P( (R)ead (A) (P)oem : đọc thơ).
Gã nhăn mặt, đưa tay gãi gãi thái dương, đôi mắt tỏ ra kì quặc nhìn tên rapper đang diễn trên sân khấu.
-Cái quái gì vậy? – Hắc Vân buột miệng.
Văn Chí đứng gần đại ca nhất, hắn liền trả lời một cách nhanh nhảu.
-Là đọc rap đó đại ca! – Chí “chấy” tưởng rằng “bạch tạng” không biết gì.
-Rap??? – gã nhướn mày nhìn qua thằng đàn em, đôi mắt đầy vẻ nghi ngờ.
-Cái này mà gọi là rap á? – Hắc Vân tiếp lời.
-Vâng! – Văn Chí tỏ ra khó khiểu, sự hiểu biết của hắn đối với bộ môn này không quá sâu sắc.
-Từ bao giờ rap lại biến thành thế này vậy? – gã lắc đầu chán nản.
-Thì…lúc nào nó chả thế, đại ca nói khó hiểu quá! – tới lượt Chí “chấy” gãi đầu.
-Ừ…dù sao cũng 5 năm rồi, nhiều thứ thay đổi là đương nhiên! – Gã tiếp tục hướng mắt lên sân khấu, nhìn về tên rapper “xanh dương”.
-5 năm gì thế đại ca? – Hùng “đinh” chen miệng.
------------------
Sau khi biểu diễn xong, Hiển Bee đứng lại trên sân khấu giao lưu với khán giả phía dưới, như thể hắn là một ngôi sao thực thụ.
Đám Hắc Vân thì chẳng mảy may để ý đến điều này, hồn nhiên xăm xoi mấy em sinh viên tươi đẹp, chân dài. Khởi đầu cho hành động dê cụ chính là Hùng và Mạnh, hai thằng tuy thực lực chẳng bằng ai nhưng máu dâm thì có thừa mấy chậu.
-Bài rap vừa rồi có vừa lòng mọi người không? – Tên Bee nói dõng dạc.
Phía dưới, hàng ngàn cái miệng cùng mở một lúc, đa phần là phái nữ, mấy tên con trai cũng có nhưng không nhiều.
-Rất Hay!
-Anh Bee là số 1…
-Em yêu anh…
…
-Rất cám ơn mọi người đã nhiệt tình cổ vũ cho mình. Bây giờ mọi người có muốn nghe một rapper tới từ Mĩ rap không ạ? – Hiển Bee cười nói, nhưng ẩn sâu trong nụ cười đó là sự xảo trá.
Những sinh viên có mặt trong sân bóng khi nghe thấy câu nói này, lập tức như phát cuồng, reo hò nhưng sấm, như thể muốn dùng tiếng hét để phá nát nơi họ đang đứng.
-Ôi trời, thật không thể tin được…
-Rapper tới từ Mĩ hẳn hoi nhé…
-Đéo ngờ hôm nay lại được nghe chất rap của Mĩ…
-Hôm nay không đi đúng là hối hận một đời…
…
Hầu hết những người có mặt ở đây là những người có niềm đam mê với Hiphop, rap là một phần trong đó. Nếu nói break dance, popping là dùng hành động, khả năng để thể hiện bản thân, thì rap lại dùng chính câu từ, lời nói để thể hiện cái tôi, cũng như sự tồn tại của mình. Bạn biết đến Hiphop nhưng chưa biết đến rap, điều này là khó lòng xảy ra.
Mọi người ở đây, rất nhiều là fan cuồng của rap, họ say mê nó, coi nó như máu thịt, đó là lí do vì sao họ muốn nghe một rapper đến từ Mĩ rap, đơn giản vì Mĩ là cái nôi của nền Hiphop toàn thế giới. Cũng có những người không say mê cuồng nhiệt như vậy, nhưng họ lại hiếu kì, họ muốn xem xem giữa một rapper Mĩ và một rapper Việt Nam có sai khác thế nào.
Khi thấy đám đông trở nên cuồng nhiệt, hối thúc, trong lòng tên Hiển càng cảm thấy hưng phấn gấp nhiều lần.
-Vâng, anh ấy là một người Việt sống ở Mĩ, là rapper khá nổi ở California, nhưng rất ít khi biểu diễn cũng như xuất hiện trên truyền hình, nên có lẽ mọi người sẽ không biết. Nhưng sự thành công của anh ấy, giới rapper ở California chẳng ai có thể phủ nhận. Hôm nay anh ấy đã xuất hiện ở đây, với tư cách một người khán giả, theo các bạn có nên mời anh ấy lên đây? – Câu hỏi cuối cùng được Hiển Bee hét thật to, sau đó chĩa mic xuống dưới sân khấu.
Cái gì mà người Việt sống ở Mĩ, lại còn rapper nổi tiếng ở thành phố California, thực tình toàn là bịa đặt, là do chính Kim Chi tự nghĩ bừa ra. Với cách nói vừa rồi, thì việc chẳng ai có mặt ở đây nhận ra đối tượng sắp được đề cập là hoàn toàn bình thường.
-Cóoooooooo….
-Mau mời lên đi…
…
Nhưng tiếng reo hò, la hét liên tục được phát ra, khán giả bị sự hấp dẫn trước mắt làm cho phát cuồng.
-Vâng, vậy thì mình sẽ mời anh ấy lên đây!
Tên Bee nói rồi trực tiếp rời khỏi sân khấu, bước xuống đám đông đang reo hò nhiệt liệt, hắn bước tới đâu mọi người lập tức tản ra tới đó, như sợ làm chậm bước chân của hắn.
Hắc Vân vẫn đang hồ hởi nhận xét này nọ cùng ba thằng đàn em, thì đột nhiên thấy một cánh tay vỗ nhẹ lên vai mình. Gã theo phản xạ bèn quay đầu lại, một cảnh tượng xuất hiện trước mắt làm cho gã phải nín thở, trợn mắt.
Tất cả đám người sau lưng Hắc Vân đang nhìn chằm chằm vào gã, đặc biệt còn có tên mặc nguyên cả cây quần áo màu xanh dương đang đứng trước mặt. Đám người này nhìn Hắc Vân như thể gã là một ngôi sao màn bạc, đôi mắt lộ rõ vẻ hâm mộ cùng phấn khích.
Ngay lập tức, những ánh mắt đổ dồn lên người Hắc Vân tăng theo cấp số nhân, phải trái, trước sau, trên dưới, tất cả đều nhìn chằm chằm vào gã “bạch tạng” này.
Tới lúc này ba thằng đàn em đang dùng ánh mắt để sục xạo trên cơ thể mấy nữ sinh viên mới cảm thấy có điều kì lạ.
-Sao…mọi người lạ nhìn chúng ta nhỉ? – Hùng “đinh” thì thào.
-Tao không biết… - Mạnh “nồi” ngơ ngác.
-Hình như không phải nhìn chúng ta… - Văn Chí quay đầu nhìn lại.
Tên Bee mỉm cười một cách vui vẻ, chậm rãi nói vào mic.
-Anh có thể lên trên sân khấu được không?
Đối diện với tên rapper “nửa mùa”, chính xác hơn là Hắc Vân nghĩ hắn là một tên rapper nửa mùa, gã quay đầu nhìn bốn xung quanh, sau đó mới chỉ tay vào mũi.
-Tôi sao?
-Đúng vậy! – Tên Bee vẫn giữ nụ cười trên miệng.
-Làm gì? – Hắc Vân khẽ nghiêng đầu.
-Mọi người muốn anh rap cho họ nghe một bài! Phải không mọi người? – Tên Bee tinh quái, đánh động quần chúng.
Lập tứng một cơn sóng thần ầm ầm vang lên, được cấu thành từ vô vàn những giọng nói.
-Đúng thế…
-Mau lên đi…
-Rap rap rap ….
Hắc Vân thấy sự tình trước mắt, nhất thời cảm thấy choáng váng, gã chẳng hiểu đầu đuôi sự việc.
-Xin lỗi… có lẽ anh nhầm người! – Hắc Vân nhún vai đáp.
-Mọi người mau giúp tôi, đẩy anh ấy lên sân khấu đi ạ, có lẽ anh ấy chưa cảm nhận hết được sự nhiệt tình của chúng ta!
Tên Hiển vừa nói dứt câu, ngay lập tức một làn sóng người ùa về phía Hắc Vân, nhấn chìm ba tên đàn em đang đứng cạnh. Những cánh tay thi nhau vươn ra đẩy Hắc Vân lên phía trước, kèm theo những tiếng reo, những khẩu ngữ, nghe mà đinh tai nhức óc.
Trước sự nhiệt tình của đám sinh viên, Hắc Vân nhanh chóng bị tống lên sân khấu, không có lấy một cơ hội quay đầu. Mà gã vẫn chẳng hề biết là cuối cùng đang diễn ra chuyện gì.