Khi chiếc mic rời khỏi miệng của Hắc Vân, trong nhịp nhạc DJ mọi người chết lặng. Lặng lẽ bởi họ quá bất ngờ, yên ắng vì họ chẳng dám tin những gì mình vừa nghe được, bản rap này trên cả những gì họ mong đợi. Bao nhiêu thù hằn, đả kích vừa rồi còn khắc sâu trong lòng đám sinh viên thì giờ đây lập tức tan biến như mây khói.
-Ôi trời, thật không tin được…
-Holy Shit….quá chất…
-Đẳng cấp, quá đẳng cấp…
-Mày vừa nghe không…chuyên nghiệp đéo chịu được…
-Tiếp đi anh ơi… I LOVE YOU…
…
Sự cuồng nhiệt trở nên sôi sục hơn bao giờ hết. Khi sự cuồng nhiệt bắt đầu cũng là lúc kế hoạch trả thù của Hắc Vân triển khai, nụ cười gian trá thoáng xuất hiện trên môi của gã rồi biệt tích. Một đứa trẻ con vắt mũi chưa sạch cũng có thể nghĩ ra âm mưu ám hại người khác, thì chẳng cớ gì con quái vật này nghĩ không ra.
“Xem ông vỗ mặt mấy đứa ranh chúng mày thế nào!”
----oOo----
-Đại ca, đại ca, đại đại ca……
-Em van đại ca, em xin đại ca, em lậy đại ca, xin hãy dạy cho em đi…
-Có chút nghề này sợ gì không cua được gái chứ…đại ca đừng giữ làm của riêng như vậy, hãy truyền cho em đi, một tẹo tèo teo cũng được.
Giờ đã là 11 rưỡi tối, lòng đường xe cộ đã vãn bớt, các bóng đèn đường thắp sáng khắp nơi, những ánh điện tại các dãy nhà ngày một thưa dần, trên vỉa hè thi thoảng chỉ có đôi ba người qua lại. Đây không phải khu phố ăn chơi, nên hầu hết vào tầm này mọi người dân đều đã say giấc nồng.
Tuy nhiên lúc này, trên vỉa hè có ba tên thanh niên, không ngừng gây huyên náo, khiến cho không gian tĩnh mịch bị phá vỡ. Hẳn là người dân ở đây phải rất khó chịu với những kẻ vô ý thức này, nửa đêm nửa hôm còn om sòm, khiến mọi người phải tỉnh giấc, nhưng họ cũng chẳng hơi đâu mà lo mấy chuyện ngoài đường, dù sao chúng cũng chỉ đi ngang qua.
Hắc Vân đi đằng trước, ba thằng đàn em rảo bước theo sau, thằng thì xoa xoa tay, thằng thì gãi đầu, Chí “chấy” còn kéo tay áo của gã.
-Bọn mày phiền phức quá, cái này tao không biết dạy, hơn nữa dạy cũng rất mất thời gian. Chúng mày muốn học thì đến mấy trung tâm đào tạo ấy, thiếu gì mà cứ phải đi nhờ tao chứ? – Hắc Vân giật tay khỏi Văn Chí.
-Mấy cái lò luyện rapper đấy toàn loại cùi bắp, nó mở ra rút tiền lũ thanh thiếu niên là chính, làm sao có thể so sánh được với đại ca chứ! – thằng Chí biện minh ngay tức thì.
-Lâu cũng không sao đại ca, chẳng phải đại ca nói cái gì cũng phải có sự quyết tâm và thời gian dài rèn luyện mới thành cơ mà, thôi đại ca dạy bọn em là tốt nhất rồi. – Hùng “đinh” vừa nói vừa xoa xoa hai lòng bàn tay, tỏ ra khúm núm như gặp phải ông to bà lớn, nhìn hết sức tức cười.
-Đại ca xem xem, em 26 cái tuổi xuân rồi thế mà chưa có mảnh tình vắt vai, đêm đêm ngồi khóc một mình vì tủi thân, tội nghiệp lắm đại ca ơi. Giờ em mà có chút tài rap như đại ca thì chuyện cua được một em da trắng, chân dài không còn là mộng tưởng nữa rồi. Em cũng biết là dạy mất thời gian, thôi thì đại ca cứ dạy trước một mình em, hai thằng này để sau hãy dạy. – Mạnh “nồi” thiết tha bày tỏ.
-Ặc, mày nói thế mà nghe được à, mày nghĩ tao không cần tái gái chắc? – Hùng “đinh” quay ngoắt sáng, trợn mắt nói.
-Anh nói khôn như người ấy, sao không dạy em mà lại dạy anh trước, mấy anh lớn rồi phải nhường thằng em chứ? – Chí “chấy” không chịu kém cạnh, gân cổ lên cự lại.
-Thằng chấy thì vẫn còn đi học, tiếp xúc với nữ sinh nhiều vô số, chuyện mày kiếm “hàng” là điều dễ như trở bàn tay…Còn thằng đinh thì có cái mã trông cũng ưa nhìn…à mà mới tuần trước mày đi với con bé Chanh nhà bà Quất xong, còn tán tiếc đéo gì nữa. Nói chung có mỗi tao là cần học nhất…
-Còn lâu… - Hai tên còn lại rít lên.
-IM NGAY! – Hắc Vân chịu không nổi quát lên.
-Dạ, chúng em im ngay…! – Ba tên lập tức đồng thanh, thái độ hiền còn hơn cún con.
Hắc Vân đảo mắt nhìn qua từng đứa, gãi gãi trán tỏ ra hết cách, gã hít một hơi rồi nói chắc như đinh đóng cột.
-Tao nhắc lại, tao không dạy thằng nào hết, trước nhận bọn mày để dạy võ chứ không phải để dạy rap. Từ nay thằng nào còn mở mồm nói lại chuyện này, coi như không phải đàn em của tao nữa. Nói thế chúng mày rõ rồi chứ? – Hắc Vân biết rõ, mấy thằng này không nói cứng chắc chắn không xong.
-Nhưng mà…
-Nhưng?
-Dạ, dạ…chúng em hiểu rồi ạ! – Ba tên đàn em khổ sở gật đầu, trong lòng buồn thàm, giờ thì chúng hiểu cái gì gọi là vỡ mộng.
Hắc Vân cùng ba tên đàn em lại tiếp tục rảo bước đi trên vỉa hè, thấy mấy đứa không đả động gì tới chuyện dạy dỗ, trong lòng Hắc Vân cũng thấy thoải mái hơn. Thứ gã ghét cay ghét đắng chính là lắm mồm, nói nhiều.
Thấy không khí có phần yên lặng, Văn Chí mở lời trước tiên.
-A, đúng rồi, lúc nãy, cái vụ thằng Hiển Bee bảo đại ca không rap là thế nào? Em nghe không hiểu!
-Ài chài, có gì mà không hiểu. Thằng đó có cá cược với đại ca, nội trong ngày hôm nay, nếu đại ca không rap thì nó sẽ mất tiền với đại ca và ngược lại. Chắc nó tính trước tối nay muốn chơi đại ca một vố nên mới làm thế. – Hùng “đinh” giải thích.
-Lúc đầu đại ca cố gắng tỏ ra không biết rap để thắng vụ cá cược đó, nhưng không ngờ phản ứng của khán giả lại gay gắt như vậy, càng không ngờ thằng chó kia lại độc địa như thế, nên đại ca mới vạch trần sự thật, chịu mất số tiền cược. – Mạnh “nồi” chêm vào.
Hai thằng đàn em đâu biết rằng đó hoàn toàn là do Hắc Vân bịa ra mà nói, không có tới một phần sự thật. Nếu lúc bình thường khi nghe câu chuyện này, chắc chắn sẽ thấy rất nhiều điểm sơ hở, đơn giản nhất chính là gã và tên Hiển chưa từng gặp nhau, chỉ cần hỏi vặn lại một chút chắc chắn Hắc Vân sẽ bị bể mánh. Nhưng đây lại là lúc khán giả đang tôn sùng gã, nhìn nhận gã bằng một ánh mắt tốt đẹp nhất có thể, còn mấy đứa ranh con vừa hí hửng thì chắc chắn sẽ bị chấn động tinh thần, nói còn không nổi thì làm sao mà vặn lại cho được. Nắm bắt được điều này, nên Hắc Vân mới dám bạo miệng mà nói như vậy.
Gã cảm thấy hả hê khi đám người dè bỉu tên Hiển, thậm chí còn có vài lời chửi rủa dành cho hắn, khiến cái gương mặt điểm trai trở nên đỏ ửng như gấc chín, rồi lại tím tái, xanh đen trông thật là tội nghiệp. Còn Kim Chi cũng không nằm ngoài phạm vi trả thù, cô nàng bị Hắc Vân xoáy cho mấy câu, mắt rưng rưng lệ, dậm chân vung tay rời khỏi đám người. Càng nghĩ gã càng cảm thấy thích thú, vui vẻ, xem ra dạy dỗ trẻ con cũng là một thú vui “tao nhã”.
-Thì ra là vậy, giờ thì em hiểu rồi. Cũng may cho thằng Hiển, chẳng qua nhà nó có chút quyền thế, nếu không vừa rồi chắc chắn mọi người sẽ chẳng chửi xuông thôi đâu. – Văn Chí gật gù đáp lại.
-Quyền thế gì? – Mạnh “nồi” tò mò.
-Em cũng mới chuyển đến nên không rõ lắm, nhưng mà nghe đâu bố với anh trai nó là dân xã hội đen, có máu mặt ra phết. Ở trường đứa nào nhìn thấy nó hay tụi bạn của nó là phải tránh xa ba mét, mắt nhìn qua chỗ khác…
-Mẹ, xã hội đen là cái thá gì, gặp phải đại ca thì cũng ra bã hết. – Hùng “đinh” vênh vênh nói, như thể đang khen thưởng chính bản thân.
-Nhưng thế lực xem ra cũng không nhỏ đâu, em nghe nói anh trai nó phải có hơn trăm thủ hạ…
-Chắc chú chưa biết, đại ca đã từng hạ gục cả một võ đường có tới hơn 50 cao thủ! – Mạnh “nồi” vỗ vai thằng em, trầm ngâm bảo.
-HẢ… - Văn Chí bị chấn động.
-Là võ đường Tiệt Quyền Đạo, lúc đó anh mày ở đó chứng kiến mà cũng phải rùng mình kinh sợ…Hây, bên này một cú…Ha, bên kia một đá…Toàn những thằng tập võ lâu năm, nhưng không ai chịu được quá một đòn. – Hùng “đinh” khua tay múa chân, tâng bốc tận trời.
-Cái…gì… - Văn Chí nghệt mặt.
-Giá mà chú được chứng kiến cảnh đại ca một mình đứng giữa 50 cơ thể quằn quại trên đất, khí thế khủng bố như hung thần, đánh cho tên sư phụ ở võ quán đó bị liệt tứ chi…ài, đáng tiếc chú không được xem qua. – Mạnh “nồi” ra chiều tiếc nuối thay cho Văn Chí.
-Thật….sao… - Văn Chí cảm thấy sock.
-Mà theo nhận định khách quan của anh, lúc đó đại ca còn chưa dùng quá hai phần thực lực, chứ nếu không…chắc anh cũng chẳng dám nghĩ tới. – Hùng “đinh” lắc đầu.
Hắc Vân thấy hai thằng Hùng, Mạnh đang thi nhau tâng bốc mình thì cũng có phần cảm thấy khoái trá, nói nhiều thì gã ghét, nhưng nếu ca tụng nhiều cũng chẳng phải là việc xấu xa gì, vẫn miễn cưỡng chấp nhận được.
-Đại ca…mấy lời hai ông anh nói…là thật…sao? – Văn Chí lắp bắp.
Gã liền hắng giọng, tỏ ra thần thần bí bí, thực chất là muốn đề cao bản thân thêm một bậc nữa, dù sao gã vẫn là con người.
-À, chắc là vậy.
Văn Chí ngây người, hắn vốn tin tưởng Hắc Vân là một cao thủ, xứng đáng để hắn học hỏi, tôn làm sư phụ, lấy đó làm mốc để phát triển vượt qua. Nhưng nếu tất cả câu chuyện vừa rồi là thật thì suy nghĩ của hắn sẽ trở nên sai lầm, sai lầm tuyệt đối. Đại ca không phải là cao thủ mà là quái vật, hắn có thể học hỏi nhưng chỉ e sẽ chẳng bao giờ vượt qua được con người đang đi trước mặt kia.
Hắc Vân chẳng hề hay biết lại có thêm một tên tôn sùng gã làm thần tượng, đôi mắt sắc bén của gã vẫn thờ ơ nhìn trời nhìn đất. Cũng nhờ cái kiểu nhìn trời nhìn đất này, mà Hắc Vân đã vô tình nhìn ra lòng đường.
Một chiếc xe ô tô con màu vàng chạy vụt qua với tốc độ khá cao, nhưng chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, hay là do màu của chiếc xe đó khá bắt mắt mà Hắc Vân lại tập trung nhãn lực nhìn vào nó.
Khi nhìn thấy kẻ đang cầm lái, Hắc Vân có chút kinh ngạc, kia chẳng phải là tên dị nhân bữa trước bị hắn đánh cho hôn mê rồi bị công an bắt sao? Tại sao giờ lại xuất hiện ngoài đường mà lái xe được? Chẳng lẽ trốn trại? Cũng có thể chỉ là có gương mặt hao hao giống nhau, dù sao chuyện ngoài cuộc sống nhiều người nhìn na ná nhau cũng là thường tình.
Tuy nhiên khi nhìn ra phía sau xe thì sự kinh ngạc được thay bằng kinh hãi và lo lắng, xem ra sự tình rất là nghiêm trọng.
Do chiếc xe chạy ngược lại với hướng của Hắc Vân nên khiến cho gã phải lập tức quay đầu.
-Bọn mày cứ về trước đi, tao đi có việc.
Câu nói vừa dứt đã thấy bóng dáng của Hắc Vân ở tít phía xa xa, đủ thấy tốc độ ghê gớm thế nào.
Ba thằng đàn em đang bàn tán to nhỏ về thực lực của đại ca thì trơ mắt ếch nhìn theo, ngơ ngác không hiểu. Mãi tới một lúc sau, Văn Chí mới buột miệng mở lời.
-Đại ca làm sao có thể chạy nhanh như vậy?
-Chắc chắn là Phi Long Ảnh, tuyệt học nhiều năm đã tuyệt tích trên giang hồ! – Mạnh “nồi” vẫn đơ mặt nhìn theo.
“Cốp”
-Ái!
-Nhiễm kiếm hiệp hả mày! Về đốt ngay đống truyện đi! – Hùng “đinh” thở hắt.