Chương 87:
Cuồng Nộ
Trong một khu xưởng hoang phế, máy móc chất ngổn ngang, đầy bụi bặm và rêu mốc. Một gã đàn ông đầu trọc, đôi mắt nhỏ hấp háy liên hồi chứa đầy sự gian trá, hai gò má nhô cao, đôi hàng ria mép khiến hắn nhìn khá ngầu, kẻ này chẳng ai khách ngoài Lương Văn Tính, anh trai của tên Cách.
Tên tội phạm chẳng hề ở đây một mình, dựa vào chiếc cột sắt đã han rỉ, xỉn màu là cơ thể một người phụ nữ, nàng đã bị ngất – Liên Hoa.
Tên Tính ngắm nhìn cơ thể quyến rũ trước mặt, đôi mắt chứa đầy vẻ ham muốn. Chậm rãi rút chiếc điện thoại ra khỏi túi quần, hắn bấm máy gọi cho một người, một nụ cười nhạt ẩn dấu một âm mưu chợt xuất hiện trên đôi môi dày và thâm đen của Văn Tính.
“Tít….tít….”
-Có việc gì vậy Hoa? – Một giọng nói trầm ấm từ đầu dây kia truyền lại.
-Rất tiếc…mày gọi nhầm tên tao rồi! – Văn Tính cất giọng mỉa mai.
-……Ai vậy? Sao lại dùng số của Liên Hoa??? – Giọng nói của người thanh niên lập tức khẩn trương.
-Tao là ai? Hắc, tao có nói cũng không chắc là mày biết được. Nhưng có một số chuyện còn quan trọng hơn việc biết tên của tao nhiều. Chẳng hay mày có hứng thú hay ko? – Văn Tính dùng giọng nói chậm rãi đáp lời.
-Là chuyện gì? – Sự lo âu lộ rõ trong lời nói của Văn Phong.
-Là một cuộc trao đổi nho nhỏ!
-Trao đổi? Trao đổi thứ gì?
-Người yêu mày đổi lấy chiến hữu của tao! – Tên Tính đanh giọng.
-Chiến hữu?
-Chính là người mới bị chúng mày bắt giam – Lương Văn Cách!
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, rồi một giọng nói hoài nghi lại cất lên.
-Làm sao tôi biết chắc là Liên Hoa vẫn còn sống và an toàn? – Văn Phong sử dụng tới khả năng nghiệp vụ của mình.
-Lời nói của tao là bằng chứng và mày cũng không có lựa chọn khác! Trong vòng 1 tiếng nữa mày phải đem được chiến hữu của tao tới khu xưởng bỏ hoang ở phía tây quận Trung! Và mày cũng cần nhớ rõ, tao chỉ cần thấy xuất hiện bất kì một thằng cớm nào ngoài mày thì coi như mày tự tay giết con “hàng” của mày rồi đấy! Bao giờ tới nơi thì gọi cho tao!
Không cần đợi đối phương trả lời Văn Tính lập tức cúp máy, Hắn đút chiếc điện thoại của Liên Hoa trở lại túi quần rồi đánh mắt nhìn người đẹp đang bất tỉnh. Những bước chân chậm rãi bước gần, giờ tên Văn Tính đã đứng ngay trước mặt Liên Hoa, hắn chăm chú nhìn vào từng đường nét trên cơ thể mĩ miều kia.
-Chà chà, có lẽ trước khi trả về với thằng người yêu của em thì em cũng nên qua tay anh một chút! Khà …. Khà….
Một mĩ nhân nằm ngay trước mặt, lại không hề có khả năng phản kháng bảo sao hắn không nổi máu dâm dục cho được. Đôi bàn tay thô ráp chầm chậm thưởng thức hương vị chạm vào làn da mềm mại của Liên Hoa, vuốt nhẹ đôi má, sờ xuống cổ, đưa tay thưởng thức cặp tuyết lê được ngăn cách bởi lớp áo.
“Xoạt”
Tới đây, tên sắc ma không còn kìm nén được cảm xúc, lập tức đưa tay kéo phanh chiếc áo sơ mi sang hai bên, hàng cúc lập tức bật ra, lồ lộ trước mắt Văn Tính bây giờ là một cơ thể của một thiên thần, làn da trắng mịn, cặp ngực căng đẫy vẫn được bảo hộ bởi chiếc áo lót màu đen, thực sự khiêu khích tới kinh người.
Hai mắt của tên Tính giờ đây long lên sòng sọc, hắn nuốt nước miếng ừng ực, có lẽ trong đời hắn chưa bao giờ được thưởng thức qua hàng cực phẩm thế này, sự thèm khát đang thúc động từng thớ thịt của hắn.
-Khà khà, hôm nay quả thực là một ngày may mắn đối với mình, cơ hội thế này sao có thể bỏ lỡ được… - Sự dâm dật của Văn Tính được hiển thị rõ ràng qua từng câu chữ.
Bàn tay của tên sắc ma thoăn thoắt lột hết những thứ mà Liên Hoa vận trên người, chỉ trong thoáng chốc cơ thể ngọc ngà của nàng đã không còn một manh vải, hoàn toàn lõa lộ trước cặp mắt điên dại và đầy thèm khát sắc dục.
-Cưng đợi anh chút xíu, anh tới bây giờ… hắc…. hắc…. – Văn Tính vừa nói vừa cười lên mấy tiếng man dại.
Hắn nhanh chóng lột phăng chiếc áo phông đang vận trên người rồi đưa tay xuống chuẩn bị tuột nốt cái quần đầy vướng víu.
-Đừng vội vã như thế! Cứ từ từ thôi thằng em!
Một giọng nó đột ngột cất lên phía sau lưng Văn Tính, khiến hắn đang chìm trong u mê phải giật nảy mình, ngoái đầu nhìn lại.
Là một tên thanh niên trắng trẻo trông vạn phần yếu ớt, khuôn mặt thì non choẹt, cùng lắm thì chỉ độ tầm 19, 20 tuổi. Điều kì lạ là hắn không hề phát giác ra tên thanh niên này xuất hiện sau lưng hắn từ bao giờ.
-Mày….? – Nhất thời luống cuống Văn Tính cũng chưa biết nên nói câu gì.
Hắc Vân chậm rãi đi lướt qua tên sắc ma, gã nhặt lấy chiếc ao sơ mi trắng vừa bị vất qua một bên rồi đắp lại lên người của Liên Hoa, bất giác gã thở dài một hơi.
-Mày là ai! – Lúc này tên Tính mới trấn tĩnh lại mà rít lên được một câu.
“CHÁT”
Bạo cước xuất ra hề có nửa phần báo trước, cũng không chút lưu tình, gót giày của Hắc Vân bổ thẳng vào lồng ngực của Văn Tính như thể muốn xuyên thủng người hắn.
“RẦM”
Cơ thể đô con trúng phải trọng chiêu lập tức ngã bắn về sau, dài tới 7, 8 mét. Tên Tính lập tức lồm cồm bò dậy, khóe miệng rỉ máu, mắt thì trợn ngược, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ bặm trợn giờ đây còn đáng sợ gấp mấy lần.
-Phá hỏng chuyện tốt của bố mày lại còn ra tay đánh lén, hôm nay tao không vặn được xương thằng ranh con nhà mày thì thề không làm người! – Hắn gầm lên như con thú bị chọc tiết.
Hắc Vân qua phán đoán thì chắc đến 9 phần 10 tên này với tên bữa trước bị gã hạ gục là anh em với nhau, hơn nữa qua một cước vừa rồi phỏng chừng tên này cũng thuộc hệ cường hóa, nếu không chỉ cần với một cước vừa rồi đủ để hắn chết giấc. Là hai anh em, lại cùng hệ cường hóa, như vậy sử dụng lại Ẩn Bạo chắc chắn có tác dụng.
Lúc này Hắc Vân muốn tốc chiến tốc thắng, không hề muốn dây dưa lâu thêm để còn có thời gian chăm sóc cho Liên Hoa.
Hắc Vân chủ động lao tới, tấn công Văn Tính, tiên hạ thủ vi cường.
Tiếp tục một cước nữa xuất ra như một con mãnh long quật thẳng xuống đầu tên Tính. Sau khi bị dính một đòn vừa rồi, Văn Tính biết rõ kẻ mà hắn đang đối phó tuyệt không thể coi thường. Hai chân hắn lập tức trùng xuống lấy thế, một cánh tay đưa lên cản đỡ cường chiêu.
“BỐP”
Cước thứ nhất vừa dứt, Hắc Vân lập tức nương theo dư lực để thực hiện cước thứ hai. Gã lộn ngược người lại, một chân vừa chạm đất làm trụ, chân kia tức thì tung ra một đá ngay mạng sườn. Tên Văn Tính cũng không phải là hạng xoàng, liền thu người, đưa một cánh tay ra che chắn ngang thân.
“CHÁT”
Đây chính là thời điểm mà Hắc Vân muốn nhắm tới, toàn bộ phần bụng và ngực của Văn Tính đã lộ sơ hở, không chút chần chừ gã lập tức triển khai Ẩn Bạo. Chân trụ rướn lên tiến sát về phía tên Tính, chân kia đang phát động thế công thì nương theo phản chấn mà bật lại, dẫm mạnh xuống đất. Một quyền áp mạnh vào ức của tên Tính - Ẩn Bạo đã triển khai. Với một đòn này chắc chắn đối phương sẽ gục ngay tại chỗ.
“PẶC”
Bàn tay thô ráp của Văn Tính tức thì nắm lấy cổ tay của Hắc Vân.
-Làm trò gì vậy thằng ranh con? – tên Tính trợn mắt nhìn đối thủ, cười hiểm.
Hắc Vân kinh ngạc nhìn cơ thể đứng trước mặt gã, rõ ràng gã đã phát động Ẩn Bạo, không lí nào đối phương vẫn không hề hấn gì? Phải chăng do Ẩn Bạo đã mất linh hay do Hắc Vân đã tính toán sai điều gì, hoặc khả năng của kẻ thù còn cao hơn gã tưởng nhiều?
Và câu trả lời nhanh chóng xuất hiện, khiến cho kẻ có kinh nghiệm thực chiến như Hắc Vân cũng phải thất thần trong thoáng chốc. Gã đã đoán nhầm, tên này thực chất không thuộc hệ cường hóa.
“Rắc, rắc, rắc”
Cơ thể Văn Tính biến dạng nhanh chóng, Hắc Vân đứng ngay sát nên có thể nhìn rõ từng chút một. Nơi nắm đấm của Hắc Vân chạm vào đang chuyển sang màu nâm đậm, sau đó từ từ lan ra toàn cơ thể tên Tính, tiếp sau đó là da thịt hắn bỗng chốc nứt toác, nhô lên lõm xuống trông cực kì quỷ dị. Chỉ trong phút chốc cả người hắn bỗng biến đổi, trông cứ như những khối đất đá được ghép lại với nhau để tạo nên một hình hài con người, từ khuôn mặt, cho tới tay chân, cơ thể của hắn đều biến dị không sót chỗ nào.
[IMG]http://***********.com/forum/images/statusicon/wol_error.gif[/IMG]Click this bar to view the full image.
Hình ảnh mang tính chất minh họa!
Thì ra Văn Tính là một dị nhân thuộc hệ chuyển hóa, biến cơ thể thành đá, đồng nghĩa với viện ngũ tạng của hắn cũng đồng thời hóa đá, đó chính là lí do Ẩn Bạo không thể có tác dụng lên hắn.
Vừa rồi trong lúc Hắc Vân tiếp quyền vào người tên Tính, chợt có linh cảm bất an, hắn không dám chậm trễ phát động dị năng, không ngờ lại là mấu chốt để lật ngược thế cờ.
Bàn tay hóa đá siết chặt cổ tay của Hắc Vân khiến gã đau đớn khó tả, như một phản xạ của cơ thể khi bi uy hiếp, hàng loạt các đòn tấn công được phát ra.
“CHÁT, CHÁT, CHÁT”
Liên tiếp các cú đá được tung ra, những cú đấm tống vào ngực đối phương nhưng chỉ khiến cho chân tay của Hắc Vân ê ẩm, cơ thể trước mặt giờ đây đã hóa đá, tấn công xem ra vô dụng.
“BỐP”
Văn Tính thụi mạnh một quyền như trời giáng giữa ngực Hắc Vân.
“Hự”
Gã lập tức ói máu, một quyền này y như một khối bê tông nặng mấy trăm cân phóng thẳng vào ngực, dù là quái vật như Hắc Vân cũng phải nội thương.
Qua những chiêu vừa rồi tên Tính có thể thấy rõ đối phương cực kì nhanh nhẹn, ra chiêu xuất thần nhập hóa, nếu đánh công bằng khó lòng nắm chắc phần thắng. Nhưng nay hắn đã tóm chặt được tay của Hắc Vân, mặc kệ là vùng vẫy thế nào nhưng giờ cũng không thể tránh né các đòn hắn phát ra. Dù tên ranh con có ba đầu sáu tay thì lần này cũng không thể tránh khỏi tan xương nát thịt.
|