Chương 88:
Theo Dõi
Liên tiếp bốn cú đấm nữa được tên Tính phát ra nhằm thẳng bụng và ngực của Hắc Vân mà bổ tới, đòn nào cũng cực hiểm cực ác, đã đánh là dồn đủ mười phần sức mạnh.
“Hự”
Hắc Vân mặc dù đã tụ lực vào trong thân thể nhằm giảm hết cỡ sức sát thương của những quyền công phá mình, nhưng cũng không tránh khỏi tổn thương, miệng lập tức phun ra một búng máu.
Đôi mắt của Hắc Vân lúc này bừng bừng lửa giận, sát khí kinh thiên, bởi lẽ chưa bao giờ gã rơi vào tình cảnh như hiện nay. Ánh mắt của gã nhìn thẳng vào gương mặt đã biến dị của Văn Tính như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Cũng chính bởi ánh mắt này mà tên Tính lại càng tấn công điên cuồng hơn bao giờ hết, hắn coi đây chính là một sự khiêu khích.
-Thằng ranh lại còn dám nhìn tao bằng ánh mắt đó? – Tên Tính rít lên từng chữ.
Văn Tính lập tức tung thêm 5 cước vào hai bắp đùi của Hắc Vân , khiến gã phải chau mày nghiến răng mà tiếp nhận cơn đau. Hắc Vân có cảm tưởng chân mình như sắp gãy làm hai, đau buốt tới thấu xương tủy, đôi chân không còn đứng vững được nữa, gã nhanh chóng khụy xuống, toàn thân như mất lực.
“BỐP”
Thấy địch thủ đã không còn sức phản kháng, Văn Tính liền buông tay rồi bồi vào giữa ngực Hắc Vân một cú đá như trời giáng, dồn tất cả sức mạnh mà hắn có được.
“RẦM”
Một cú đá cực mạnh, cực nhanh, thêm vào đó là cơ thể của tên Tính lúc này đã ở dạng hóa đá nên khả năng công kích của đòn này ngang ngửa với một khẩu thần công, đủ sức phá sập cả một bức tường bê tông kiên cố chứ đừng nói là cơ thể con người. Hắc Vân cứ như không trọng lượng, bắn tuốt ra xa, đập mạnh vào cánh cửa rỉ sét của xí nghiệp bỏ hoang, khiến nó lõm sâu vào.
Yên lặng, một không khí im ắng bao trùm nơi này trong chốc lát, bộ ngực được ráp bằng những khối đá màu nâu nhạt của Văn Tính căng lên, hạ xuống liên hồi, phỏng chừng trận đấu cũng khiến hắn thấm mệt.
-Ha ha ha….con mẹ nó, dám làm hỏng chuyện tốt của tao thì chỉ có kết cục đó…ha ha ha…. – tên Tính vừa nói vừa cười như điên dại, hắn thỏa mãn với chiến thắng của bản thân.
Sau khi đã nhìn chán chê cái cơ thể bất động kia, ánh mắt của tên Tính lại nhanh chóng dán vào Liên Hoa, đây chính là thứ hắn muốn tiếp theo.
-Người đẹp à người đẹp, ta đến với nàng bây giờ đây… hắc … hắc… - Văn Tính lẩm bẩm.
-Chuyện của tao với mày vẫn chưa xong mà!
Giọng nói tuy nhỏ nhưng cũng khiến cho tên sắc ma bất giác rùng mình.
-Thế chó….nào…mà mày vẫn đứng dậy được vậy hả? – Đôi mắt của tên Tính trợn ngược lên, như thể sắp rớt ra ngoài.
Hắc Vân chậm chạp đứng dậy, xem ra gã đang rất cố gắng để không ngã xuống. Khi đã đứng thẳng người, đối mặt với Văn Tính, Hắc Vân khẽ lúc lắc cái cổ như một thói quen, khiến nó kêu lên răng rắc.
-Mày làm tao khó chịu rồi đấy! – Nói rồi gã thở hắt một hơi.
-Con mẹ nó…. Lần này tao sẽ vặn đầu mày! – Văn Tính gằn giọng, chiến thắng không dễ dàng như hắn nghĩ.
Hắc Vân làm một hành động khá kì lạ, gã thả lỏng hai cánh tay rồi lắc nhẹ một chút cứ như thể đang đứng chỗ không người mà tập thể dục, sau đó từng ngón tay một cuộn lại vào trong lòng bàn tay, hai nắm đấm nhanh chóng siết chặt lại, bắt đầu từ giây phút này bỗng chốc hai nắm tay của Hắc Vân trở nên mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn rõ.
Do cơn giận đã bốc lên đến đỉnh đầu, thì mấy chuyện tiểu tiết nào có làm cho Văn Tính để ý, hắn không hề nhận ra thay đổi nhỏ nhặt kia.
-Ông giếttttttttt!
Tên Tính gào lên rồi hùng hổ lao bổ về phía hắc vân như một con hổ đói, sẵn sàng cắn xé bất kì thứ gì cản đường. Trong tích tắc hai bên đã đối diện với nhau, cánh tay gồ ghề lởm chởm của tên tính nhanh như cắt vươn ra hòng chụp lấy vai của Hắc Vân.
Chỉ thấy Hắc Vân chợt tiến thêm một bước vào trong lòng của Văn Tính, vừa thoát khỏi cánh tay hộ pháp, vừa áp sát đối thủ, phỏng chừng gã không muốn phải tốn thêm nhiều sức lực hơn nữa.
Văn Tính không nghĩ đối phương dám làm trò liều mạng như vậy nên có chút bất ngờ, hắn vừa nhìn xuống thì đã bắt gặp ngay ánh mắt âm trầm lặng lẽ nhưng lại ẩn chứa phía sau một bức lực khó tả. Thấy Hắc Vân chẳng hề sợ hãi mà lại còn ẩn ý thách thức, khiến cho huyết quản tên Tính sôi lên ùng ục. Hắn nghiến răng nghiến lợi, dùng tốc độ nhanh nhất có thể lấy hai cánh tay vồ lấy Hắc Vân, thiết nghĩ ở cự li này đối phương có cánh cũng khó tránh khỏi. Chỉ cần bắt được địch thủ, khi đó hắn sẽ từ từ mà bẻ gãy từng chi một.
Nhưng Hắc Vân vốn dĩ không hề có ý tránh né, gã mất công tiến lại gần thì đâu tốn hơi mà nhảy ra. Chỉ thấy đôi tay của Hắc Vân giờ đây như cuồng long loạn vũ, múa loạn xung quanh người, đôi tay của gã giờ đây hoạt động với tốc độ kinh hồn, nhìn như Hắc Vân có tới sáu cánh tay thi nhau nhảy múa.
“CHÁT, CHÁT, CHÁT, CHÁT………….”
Những cánh tay cuồng loạn đột ngột tập trung về một điểm, chính là giữa ức của Văn Tính. Một cảnh tượng mà cả đời tên Tính có lẽ sẽ chỉ được nhìn thấy một lần đang diễn ra ngay trước mặt hắn, hàng loạt những cánh tay công phá vào một điểm, sau đó những cánh tay khác không biết từ đâu sinh ra tiếp tục công phá , cứ thế diễn ra, như sóng chen sóng, nước đẩy nước, liên miên bất tận không có điểm dừng.
Bất chợt đợt sóng tạo ra bởi những cánh tay của Hắc Vân dừng lại, mất tăm vào không trung, chỉ thấy gã kéo nắm đấm lại về phía sau lấy đà, dồn lực vào trong đòn quyết định này. Trong tích tắc này mới nhìn rõ hai nắm đấm của hắc Vân, chỗ xương ngón tay, da đã lột hết ra, máu chảy ròng ròng, trông rất đáng sợ.
“CHÁT”
Một quyền cuối cùng trong chuỗi cuồng quyền, như kết thúc, cũng như khóa toàn bộ lực công phá từ nãy tới giờ vào trong người Văn Tính, khiến hắn ộc máu, bắn ngã về sau.
“Hự”
Cơ thể đồ sộ của tên Tính lết dài trên đất, vừa dừng lại thì rung lên bần bật, chính là do dư lực của cuồng quyền đang tàn phá khắp cơ thể. Hắn giẫy lên từng chập, máu từ miệng và mũi cứ thế trào ra, cái cơ thể hóa đá cũng nhanh chóng co rút về hình hài con người.
Sau chốc lát, Văn Tính đã nằm yên bất động, in hằn trên ngực hắn là hình một nắm đấm màu tím thẫm, nhìn trông thảm hại vô cùng.
Hắc Vân vẫn đứng lặng lẽ nhìn địch thủ mà mình hạ gục, hơi thở đứt đoạn, xem chừng đã kiệt sức.
Trong Hắc Tán Bạo, nếu Ẩn Bạo thuộc về âm nhu, giết người không dấu vết thì Nộ Bạo lại là chí cương chí dương, chuyên dùng để công phá trực diện. Dùng quyền tiếp quyền, sức tiếp sức, mỗi chiêu số lại dồn một lực vào cơ thể đối phương, đến cuối cùng làm cho cơ thể địch thủ không thể tiếp nhận thêm cuồng lực, sẽ bạo trướng mà thiệt mạng. Điểm mấu chốt để làm nên chiêu này chính là lực và tốc, lực phải là cực mạnh, tốc phải là cực nhanh, cực chuẩn, khi đó nộ cũng sẽ từ hai điều này mà tán phát. Nhưng do chiêu này phải dẫn lực và tốc tới chí cực cho nên sẽ tiêu hao sức lực một cách đáng sợ, nếu không phải lúc nguy nan thì Hắc Vân tuyệt không dùng tới.
Xem ra tên Văn Tính cũng không phải là kẻ vắn số, do hắn đã hóa hình thành đá nên lực sát thương của Nộ Bạo đã sút giảm đáng kể, chính vì vậy mà đã giúp hắn đến thời điểm hiện tại vẫn còn thoi thóp.
Hắc Vân chẳng thèm đếm xỉa đến thương tích của bản thân, loạng choạng tiến về phía Liên Hoa. Gã nặng nề khụy gối.
-Liên Hoa, Liên Hoa…cô không sao chứ….
Hắc Vân khẽ lay người nàng, khiến Liên Hoa nửa tỉnh nửa mê mà cất lên vài tiếng.
-Văn Phong….anh đâu rồi….Phong…..
Đôi mắt vẫn nhắm chặt, chỉ có đôi môi ngọc ngà kia là khẽ vén lên, nhưng những từ ngữ mà đôi môi đó thốt ra khiến cho Hắc Vân cảm thấy khó chịu và bực bội.
-Tôi có gì không bằng hắn ta chứ…- Xem ra gã “Bạch tạng” này đang nghen.
Đang tính đưa Liên Hoa rời khỏi thì bất chợt từ ngoài vọng vào một tiếng gọi của một người thanh niên.
-Liên Hoa, em ở đâu, Liên Hoa, anh tới rồi đây…..
Thì ra là Hoàng Văn Phong, sau khi nhận được điện thoại của Văn Tính đã gấp rút thu xếp để tới đây. Nhưng khi đến nơi, mặc dù gọi bao nhiêu lần cũng không thấy co người nghe máy, nên anh buộc phải gọi lớn xem có ai đáp lời hay không.
Hắc Vân lúc lắc cái đầu, thở dài ngao ngán, ngoái nhìn ra phía cửa sắt rồi lại nhìn khuôn mặt Liên Hoa lần nữa.
-Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, cái thằng công tử này xem ra cũng rất biết ke giờ mà tới hưởng lợi đấy chứ! Liên Hoa à, bạch mã hoàng tử của cô tới rồi kìa.
-----------o0o-----------
Trong vô thức nàng cảm thấy có người kêu tên mình, một giọng nói nàng quen biết, tiếng gọi ngày càng rõ, đôi mắt mơ màng mở ra nhìn mọi vật xung quanh. Khi thấy rõ Văn Phong đang ngồi ngay trước mặt mình thì Liên Hoa lập tức ôm choàng lấy anh, chẳng hiểu sao lúc này nàng muốn khóc.
-Em biết là anh sẽ tới! – Trong câu nói chứa đầy sự mãn nguyện.
-Không sao nữa đâu, mọi chuyện ổn rồi! – Văn Phong khẽ ôm Liên Hoa, rồi lấy tay vỗ nhẹ lưng nàng.
Trong khi hai người đang tình cảm thì một sĩ quan cảnh sát từ sau chạy tới, giọng nói có phần vội vã.
-Thanh tra Phong, chúng tôi vừa tìm được một chiếc điện thoại nằm cạnh chiếc cửa sắt han rỉ, mà không hiểu cánh cửa này bị ngoại lực tác động thế nào mà lõm vào trông rất quái lạ.
-Liệu có phải là của tên nằm ở hiện trường không? – Văn Phong đáp lời.
-Điện thoại của thanh tra Hoa và của hắn đều nằm trong túi quần của hắn, đây là một cái khác.
-------------------o0o----------------------
Hắc Vân chậm rãi đi từng bước một trên vỉa hè, không phải vì gã muốn tản bộ mà do gã không còn sức lực để đi nhanh hơn và cũng một phần do thương thế trên cơ thể buộc gã phải nặng nề mà lê bước. Tuy rằng như thế, nhưng chẳng có vẻ gì là Hắc Vân quan tâm tới mấy chuyện đó.
-Khỉ thật, ốc mò cò xơi, lần quái nào cũng ốc mò cò xơi. Thật là ức chế đếch tưởng được. – “Bạch tạng” vừa đi vừa lẩm bẩm một mình.
Vỉa hè lúc này ngoài Hắc Vân thì chẳng còn một bóng người do giờ đã khuya, có chăng cũng chỉ là lác đác những chiếc ô tô qua lại dưới lòng đường.
Bước chân đột ngột dừng lại, gã chợt đứng yên trong giây lát rồi cất giọng trầm ổn.
-Lộ liễu như vậy mà cũng đòi bám theo tao sao?
Tiếp sau là một bầu không khí im lặng, và rồi dưới ánh đèn đường leo lét, phía sau gốc cây lớn, một bóng người từ tốn bước ra. Tên này sao lại theo dõi Hắc Vân?
|