Viên Tự Lập tìm một khách sạn nhỏ để ở lại, chuyện đầu tiên hắn cần làm là tìm một cái gương để quan sát dung mạo của mình. Người thanh niên trong gương cũng không có gì thay đổi, nếu so sánh với sau này thì tóc đen hơn, dài hơn, trên mặt không có nếp nhăn, nhưng lại có vẻ thanh cao, kiêu ngạo khó chịu. Viên Tự Lập cố gắng dùng gương để điều chỉnh những biểu cảm của mình.
Viên Tự Lập đã rất quen thuộc với huyện Tuyên Thi, hắn đi ra ngoài cắt tóc, nhìn thấy không ít "người quen". Hắn chuẩn bị chào hỏi bọn họ theo thói quen nhưng nhanh chóng nhớ ra bây giờ là năm 1991, người ta còn chưa biết hắn là ai. Hắn đã có kế hoạch sơ bộ, hắn đã rèn luyện nhiều năm trong quan trường, thần kinh đã đủ cứng cỏi, nếu bây giờ được quay về quá khứ, hắn phải nghĩ nên ứng phó thế nào, nên bắt đầu lại ra sao. Hắn nghĩ đến vấn đề đầu tiên, đó là đi cắt bỏ mái tóc dài, làm cho mình chất phác và có vẻ tinh thần hơn, đồng thời cũng tìm những chiếc áo sơ mi trắng tốt nhất thời sinh viên, giặt sạch sẽ, chuẩn bị mặc khi báo danh. Hắn luôn khắc ghi đây là chi tiết quyết định thầnh bại.
Ngày hôm sau Viên Tự Lập đến phòng nhân sự huyện Tuyên Thi để báo danh, hắn cố ý mua hai gói thuốc Hồng Tháp Sơn*, khi vào phòng nhân sự thì trên mặt hắn luôn có nụ cười, thái độ khiêm nhường, giọng điệu nhu hòa.
(*: Một loại thuốc lá của Trung Quốc, còn có tên là Hongtashan)
Xử lý giấy tờ là một người thanh niên họ Thôi, tên là Thôi Minh Huy, Viên Tự Lập biết người này. Người thanh niên này về sau phát triển bình thường, hai mươi năm sau là trưởng phòng nhân sự. Viên Tự Lập đưa cho Thôi Minh Huy một bao thuốc Hồng Tháp Sơn, sau đó cung kính đưa hồ sơ đến.
Thôi Minh Huy chăm chú nhìn hồ sơ của Viên Tự Lập, vẻ mặt có chút biến đổi, vị cán bộ trước mặt này có tướng mạo rất tốt, tinh thần phấn chấn, cử khí khéo léo, lời nói không nhiều. Hơn nữa người này còn là sinh viên điển hình, còn là đảng viên, huyện thành của huyện Tuyên Thi rất nhỏ, trước nay chưa từng được điều phối về sinh viên tốt, xem ra người này có năng lực không tồi, chẳng lẽ phạm phải sai lầm gì đó mới bị ném đến đây? Thôi Minh Huy nhét gói thuốc vào túi quần, để Viên Tự Lập đứng ở văn phòng, chính mình đi báo cáo với trưởng phòng.
Viên Tự Lập biết trưởng phòng nhân sự, là Dư Nguyên Đông, người thành phố Tây Lâm tỉnh Tây Sơn, bây giờ có lẽ đã hơn năm mươi, sau này về hưu được đưa lên tỉnh thành.
Dư Nguyên Đông nghe xong báo cáo của Thôi Minh Huy, lại nhìn hồ sơ của Viên Tự Lập, cũng rất ngạc nhiên. Một sinh viên điển hình và là đảng viên mà trực tiếp phân phối đến huyện Tuyên Thi sao? Dư Nguyên Đông nhìn phần sơ lược về lý lịch cha mẹ Viên Tự Lập, cha của Viên Tự Lập là một cán bộ phòng tổ chức huyện Lạc Nghi, là một cán bộ bình thường.
- Tiểu Thôi, Viên Tự Lập này bây giờ đang còn ở phòng cậu sao?
- Trưởng phòng Dư, đúng vậy, tôi đang để anh ấy chờ bên ngoài.
- Ừ, cậu đưa cậu ấy đến phòng làm việc của tôi.
Thôi Minh Huy lại đi ra gặp Viên Tự Lập, vẻ mặt hắn có chút khoe khoang.
- Tiểu Viên, tôi đã đều cử cậu với trưởng phòng Dư, bây giờ trưởng phòng Dư muốn gặp cậu.
- Cám ơn chủ nhiệm Thôi, sau này tôi nhất định sẽ không quên.
Viên Tự Lập thầm buồn cười, kinh nghiệm phong phú đã trợ giúp hắn, hắn biết đây là điều mà Thôi Minh Huy muốn bộc lộ với mình.
- Ủa, sao cậu biết tôi họ Thôi?
- À, vừa rồi khi đến báo danh, sau khi phòng chuyên môn nghe xong thì nói tôi đến tìm chủ nhiệm Thôi.
- Cậu rất cẩn thận đấy.
Viên Tự Lập nhìn Thôi Minh Huy, trên mặt lộ ra nụ cười, cũng không nói thêm điều gì, ứng phó với cục diện trước mắt, hắn tin mình sẽ thuận buồn xuôi gió. Lúc này thần kinh của hắn đã căng thẳng cao độ, lần này đi gặp Dư Nguyên Đông là một cơ hội rất tốt, rõ ràng là lên lầu cao vạn trượng. Nếu hắn có thể mở ra một lỗ hổng trên người Dư Nguyên Đông, như vậy tất cả sẽ thay đổi, vì bây giờ hắn đã quay lại quá khứ, cũng không nên có suy nghĩ như xưa, nên làm tốt từng việc sẽ hay hơn.
Viên Tự Lập tiến vào văn phòng của Dư Nguyên Đông, hắn dùng dư quang khóe mắt quan sát phòng làm việc, một cái tủ gỗ, một bàn công tác kiểu cũ, một bộ sa lông.
- Cậu là Viên Tự Lập à? Ngồi đi!
- Trưởng phòng Dư, chào anh, hôm nay tôi đến phòng nhân sự báo danh, anh có thể bớt chút thời gian gặp tôi, tôi rất cảm kích. Anh là trưởng bối, tôi là vãn bối, trước mặt anh tôi chỉ có thể đứng nói chuyện.
Dư Nguyên Đông thấy Viên Tự Lập nói chuyện sành sỏi như vậy thì rất ngạc nhiên, vẻ mặt vẫn không chút biến đổi, hắn nhìn hồ sơ của Viên Tự Lập, suy xét người này ăn nói tốt như vậy, sao lại đưa đến huyện Tuyên Thi.
- Tiểu Viên, cậu tốt nghiệp đại học Trung Nam, lại là đảng viên, cậu có ý kiến gì với công tác này không?
- Trưởng phòng Dư, tôi vừa mới tốt nghiệp, cũng chưa quá quen thuộc mọi thứ, hy vọng có thể được rèn luyện ở công tác thực tế, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ mong được phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Dư Nguyên Đông càng thêm ngạc nhiên, Viên Tự Lập quá khéo ăn khéo nói, vì hắn đã từng gặp nhiều sinh viên vừa tốt nghiệp được phân phối xuống, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nghe một sinh viên nói hay như vậy. Lúc này hắn cũng muốn hỏi thêm vài điều.
- Tiểu Viên, cậu là sinh viên điển hình nhưng lại bị phân phối đến huyện Tuyên Thi, điều này có ý nghĩa gì khác không?
- Trưởng phòng dư, khi còn đi học thì giảng viên đã báo cho chúng tôi biết, khi tham gia công tác thì chủ yếu phải thích ứng cục diện, tôi rất nhớ rõ những lời này, vì vậy cũng không có ý kiến gì với sự sắp xếp và phân phối của nhà trường.
Viên Tự Lập tất nhiên nhớ câu gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhưng Dư Nguyên Đông lại có ý nghĩ khác biệt, Viên Tự Lập này nhất định không đơn giản, chỉ cần xem xét vẻ trầm ổn của đối phương thì sẽ thấy tương lai vô hạn.
- Rất tốt, Tiểu Viên, vàng vứt vào đâu cũng sáng, làm rất tốt.
Sau khi rời khỏi phòng nhân sự, Viên Tự Lập biết rõ bước đầu tiên của mình đã thành công, nhưng thế đạo hôm nay nếu chỉ dùng miệng là không được. Năm xưa vì vấn đề phân phối mà hắn nhớ rõ các lãnh đạo có tranh chấp, khi đó cũng vì bí thư huyện ủy Triệu Thiên Nhiên kiên trì nên mình mới bị điều đến văn phòng hội đồng nhân dân. Hắn mang theo không nhiều tiền, nhưng hắn biết thái độ của Dư Nguyên Đông cực kỳ quan trọng, bây giờ hắn đã để lại ấn tượng tốt cho đối phương, vì vậy lập tức rèn sắt khi còn nóng. Viên Tự Lập cắn răng mua hai gói Hồng Tháp Sơn rồi đi đến nhà Dư Nguyên Đông, hắn biết rõ người yêu của Dư Nguyên Đông công tác ở bệnh viện nhân dân huyện, nhà ở gần bệnh viện.
Buổi tối Viên Tự Lập mang theo hai gói thuốc lá và những món quà khác đến nhà Dư Nguyên Đông.
Khi thấy Viên Tự Lập tay xách nách mang thì trong mắt Dư Nguyên Đông lóe lên cái nhìn nghiền nghẫm, ban ngày gặp mặt Viên Tự Lập trong phòng làm việc, hai bên trò chuyện, Dư Nguyên Đông rất tán thưởng Viên Tự Lập. Hắn thầm suy xét đây là sinh viên điển hình, lại là đảng viên, cũng không thể xếp về thôn xóm, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt. Lúc này văn phòng huyện ủy đang thiếu người, Dư Nguyên Đông đang suy xét có nên đề cử Viên Tự Lập vào công tác ở văn phòng huyện ủy hay không?
- Tiểu Viên, cậu làm gì vậy?
- Trưởng phòng Dư, tôi đến thăm hỏi anh, quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi, anh công tác bận rộn, lúc làm việc tôi không dám nói nhiều, anh đặc biệt tiếp kiến làm tôi rất cảm kích, đây có chút đặc sản, xin anh nhận cho.
- Tiểu Viên, vào nhà ngồi chơi.
- Không được, trưởng phòng Dư, anh cần nghỉ ngơi, tôi cũng không quấy rầy anh.
Viên Tự Lập đặt túi nhựa ở cửa ra vào rồi bỏ đi, hắn biết bây giờ có vào cũng chẳng nói được gì, nếu Dư Nguyên Đông suy xét thì sẽ có chất xúc tác, nếu không thì thôi.
Tối hôm đó Viên Tự Lập và Dư Nguyên Đông đều mất ngủ.
Trên người Viên Tự Lập còn một gói thuốc Hồng Tháp Sơn, khi ở trường hắn không nỡ hút loại thuốc tốt thế này, bây giờ hắn mở bao đốt một điếu, sau đó lại liên tục hút điếu này đến điếu khác. Tuy hắn đã quay về quá khứ nhưng sự thật tàn khốc, cái gì mà sinh viên điển hình, đảng viên, trong cơ cấu cơ quan thì đó chẳng là gì cả. Rất nhiều sinh viên vì thanh cao tự khen mèo dài đuôi mà cuối cùng gặp nạn đầu rơi máu chảy, hắn sẽ không để mình đi vào con đường như vậy.
Dư Nguyên Đông cũng mất ngủ, Viên Tự Lập xách đến vài món chẳng đáng là gì, nhưng một sinh viên vừa tốt nghiệp mà có nhận thức như vậy, có thể chủ động thích ứng với xã hội, điều này là không đơn giản. Nếu đối phương thật sự là nhân tài thì cho cơ hội thích hợp sẽ bay cao bay xa. Dư Nguyên Đông hắn và Viên Tự Lập không thân không thiết, hắn công tác ở phòng nhân sự nhiều năm, sức quan sát thuộc hạng nhất. Vì vậy sau khi hút xong một điếu thuốc thì hắn hạ quyết tâm, mình lớn tuổi rồi, coi như làm một chuyện tốt, trợ giúp tên Viên Tự Lập này tiến vào công tác ở văn phòng huyện ủy.
Sáng ngày hôm sau Dư Nguyên Đông đến phòng làm việc và điện thoại cho chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Liêu Cảnh Lâm.
- Chủ nhiệm Liêu, chào anh, tôi là Dư Nguyên Đông. Là thế này, chúng tôi vừa nhận được một đồng chí vừa tốt nghiệp đại học Trung Nam, đã vào đảng từ khi còn là sinh viên, tên là Viên Tự Lập. Tôi thấy đồng chí này rất tốt, lúc này văn phòng huyện ủy lại đang thiếu người, tôi muốn đề cử với chủ nhiệm Liêu.
Viên Tự Lập rất may mắn, Liêu Cảnh Lâm đúng lúc đang ở cùng một chỗ với bí thư Triệu Thiên Nhiên, vì vậy lập tức báo cáo cho bí thư những lời nói của Dư Nguyên Đông.
- À, anh Dư đề cử sao? Anh ấy chưa từng đề cử một sinh viên vừa tốt nghiệp, xem ra Viên Tự Lập này cũng có năng lực. Tốt nghiệp đại học Trung Nam, là đảng viên, cũng không tệ. Anh cứ dựa theo ý của anh Dư, vấn đề sắp xếp cụ thể thế nào anh cứ phụ trách.
Vận mệnh của Viên Tự Lập đã chính thức thay đổi vào thời điểm này.
Chiều ngày hôm sau Viên Tự Lập lại đến phòng nhân sự.
Thôi Minh Huy đưa ra những tài liệu liên quan đến công tác, tiền lương để Viên Tự Lập xem qua, điều này làm hắn cảm thấy khó tin, một sinh viên vừa tốt nghiệp mà may mắn vậy sao, được phân bổ trực tiếp vào văn phòng huyện ủy à?
Viên Tự Lập cầm những tài liệu này mà cảm thấy khó thể tin, vì chỉ vài biến đổi thế này cũng làm cho quỹ tích nhân sinh của hắn biến đổi. Trong tối tăm hắn thấy có lẽ là ông trời giúp mình, vì vậy hắn lại đến phòng làm việc của Dư Nguyên Đông để nói lời cảm tạ.
Sau khi đi ra khỏi phòng nhân sự, Viên Tự Lập xiết chặt nắm đấm, hắn thầm thề, nhất định phải làm ăn ra trò.