
18-07-2008, 04:54 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Hà Lội
Bài gởi: 3,077
Thời gian online: 2623300
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Một anh người da trắng bỗng nhận ra toàn bộ cơ thể mình rám nắng trừ mỗi cái ấy không rám nắng. Anh ta liền ra bãi biển, vùi mình xuống cát, chỉ thòi mỗi cái kia lên hy vọng nó rám đồng bộ. Ðúng lúc đó hai bà già đi đến, nhìn thấy cái ấy thòi ra khỏi cát, bà lụ khụ hơn mỏm mẻm nói với bà kia:
- Chẳng có tí công bằng nào trên thế gian này cả.
- Bà nói thế là có ý gì?
- Vâng, là thế này,
khi tôi 20 tôi tò mò về nó.
Khi tôi 30 tôi được thưởng thức và thoả mãn nó.
Khi tôi 40 tôi yêu cầu để có được nó.
Khi tôi 50 tôi cầu nguyện vì nó.
Khi tôi 60 tôi trả tiền vì nó.
Khi tôi 70 tôi phải quên nó đi.
Và bây giờ khi tôi 80 cái chết tiệt đó lại mọc hoang và tôi đã quá già để ngồi xổm.
|