Chương 89:
Tao nói biến
Một người đàn ông độ ngoài 30, mặc một chiếc áo gi-lê màu nâu đậm, khuôn mặt hơi xương, mắt đeo kính cận trông khá trí thức, nhìn giống như một nhà báo.
Người này trên miệng vẫn còn ngậm một điếu thuốc, đôi mắt không chút rối loạn, bình tĩnh như không, phỏng chừng đã dạn dày kinh nghiệm.
Bầu không khí yên lặng giât lát, người trung niên thoáng cười nhạt rồi phá tan bầu không khí tĩnh mịch xung quanh.
-Không ngờ để cậu phát hiện, có lẽ tôi già thật rồi! – Câu nói chầm chậm, như nói với mình mà cũng như nói với đối phương.
Hắc Vân thực chất không thực sự xác định được có người đi theo mình hay không, cái hắn thấy chỉ là một cảm giác bất an. Kĩ nghệ sát thủ sớm đã tôi luyện cho gã một trực giác đáng sợ, có thể cảm nhận thay đổi xung quanh mình dù là nhỏ nhất.
Khi còn trên đảo, nhờ vào trực giác nhạy bén này mà gã đã vô số lần thoát chết, bình thường trong một quyết định của hắn trực giác thường chỉ chiếm từ 5 đến 10 phần trăm. Đừng nghĩ đó là con số nhỏ, một khi kề cận sinh tử, đối địch cường nhân, chỉ cần dựa vào chút ít trực giác này mà cũng có thể thay đổi toàn bộ chiến cuộc, quyết định sinh tử. Nhất là khi đã qua hàng trăm lần tử chiến thì sự tin tưởng vào trực giác của gã cũng tự nhiên trở thành tín niệm.
Khi vừa rồi gã chỉ có một cảm giác rất nhỏ nhặt, nhưng từng đó cũng đủ khiến cho lòng Hắc Vân dấn lên nghi vấn. Một khi đã đặt ra nghi vấn, thì phải có giải đáp.
Hắn đột ngột hô lớn chính là một cách tìm ra lời giải. Trực giác của gã vẫn còn rất sắc bén.
“Quả nhiên có kẻ theo dõi.” – Hắc Vân chậm rãi liếc nhìn đối phương.
Thấy câu nói mở lời của mình không được đối phương hồi đáp, lại chìm vào tĩnh mịch thêm lần nữa.
Trong lòng người trung niên thoáng có chút nan giải, lại một lần nữa mở lời.
-Tôi thực sự không có ác ý, chẳng qua chỉ muốn cùng cậu nói chuyện một….
-Biến!
Trung niên nói chưa hết lời đã bị tạt ngay một gáo nước lạnh vào mặt, chân mày khẽ động.
Hắc Vân cất giọng cực kì tẻ nhạt tự hồ không có một tí gì bận tâm. Gã vừa trải qua một cuộc kịch chiến, cái hắn cần bây giờ là nghỉ ngơi, nghỉ ngơi triệt để.
Thằng nào cũng mặc, chuyện đếch gì cũng mặc, cái ông mày cần bây giờ là nằm xuống và ngủ.
Đối phương cất giọng chỉ nói một từ, gương mặt cũng vạn phần chẳng lưu tâm, lững thững toan xoay người bỏ đi. Điều này có chút nằm ngoài dự đoán.
-Chuyện này đối với cậu chỉ có lợi, tuyệt không có một hại nhỏ nào. Chỉ cần chịu lắng nghe một chút….- giọng người trung niên vẫn từ tốn, đầy vẻ thuyết phục.
-Tao nói là “Biến”! – Hắc Vân nhấn mạnh từ cuối cùng, đầy vẻ chán ghét.
Tiếp tục bị dội gáo nước lạnh thứ hai, tâm tình của người trung niên có ôn nhã đến mấy thì lúc này cũng phải chuyển biến. Nói chuyện ngữ khí ngông cuồng, nhìn qua cũng thấy gã kém người trung niên đến cả chục tuổi vậy mà nói năng chẳng chút lễ độ.
Ôn nhã không được, có lẽ phải cương bạo mới xong.
-Tại sao cậu lại tỏ ra khó chịu như vậy…..
Trung niên dừng lời trong giây lát rồi lại tiếp.
-….Chẳng lẽ chúng ta không nói chuyện được bằng lời?
Câu nói tuy đơn giản, nhưng ngữ khí thì mười phần rõ ràng, Hắc Vân sao lại không hiểu cái câu ẩn dụ thô thiển này. Vừa trải qua một màn kịch chiến, nộ tâm chưa hạ, đã gặp thêm kẻ có ý muốn cưỡng chế giải đi, tâm tình của gã trở nên không tốt, thực sự không tốt chút nào.
Chỉ thấy mắt Hắc Vân hơi nheo lại, sát khí theo đó đại tăng, bước chân đột ngột dồn dập đổ về phía trung niên trước mặt.
Người trung niên thấy đối phương không chút kiêng kị, lập tức phát động sát ý, nhằm hướng mình mà nhào tới thì trong lòng bất giác kinh hô “Vượt ngoài dự liệu!”.
Chỉ thấy hắn cắn chặt điếu thuốc, khẽ rùng mình rồi phát ra một lực lượng bao quanh thân thể, đôi mắt khẽ nheo lại chăm chú nhìn nhất cử của Hắc Vân.
Hắc Vân bây giờ thực sự mệt mỏi, hắn chả có hơi sức đâu mà nghe chuyện bao đồng, chi bằng giải quyết nhanh gọn. Tên này đã có lòng thì bản thân không thể không có dạ.
Tuy nhiên tên cận thị này cũng không phải loại trói gà không chặt.
Hắc Vân nhanh chóng tiến gần, nhưng khi vừa bước vào phạm vi 3 mét xung quanh tên trung niên thì lập tức phát hiện có biến.
“Là dị nhân!” – Gã thầm nghĩ.
Chỉ thấy khi bước vào phạm vi 3 mét xung quanh tên này, Hắc Vân lập tức cảm nhận như toàn bộ cơ thể đeo chì, không những thế mà còn là nguyên một khối chì to tướng.
Cử động của gã lập tức khựng lại.
Tên trung niên thoáng có chút đắc ý, vừa rồi bị tạt hai gáo nước lạnh, giờ không đáp lễ e là có lỗi với bản thân.
Nhìn diễn biến khuôn mặt của đối phương, Hắc Vân cảm thấy đầu bốc khói. Vừa rồi làm hắn bẽ mặt, giờ lại thành ra thế này thực tình không còn chỗ mà chui xuống.
“Không được! Tuyệt đối không thể! Cứ thế này còn gì là sĩ diện bản thân! Mẹ mày, nghĩ có chút dị lực là lên mặt sao?”
Vừa nghĩ, nộ hỏa như núi lửa phun trào cuồn cuộn dâng lên.
-Khi tao nói biến….
Hắc Vân nhấn mạnh từng từ một, đồng thời đôi chân tiếp tục di chuyển về phía trước với tốc độ khá chậm, một bước.
Tuy chỉ với một bước nhưng cũng đủ làm khuôn mặt tên trung niên lay động.
Con mắt của hắn liền trừng lên, không giấu nổi ý muốn đối địch, hắn đang gia tăng áp lực.
-….Thì có nghĩa….
Hắc Vân chậm chạp tiến bước thứ hai, phỏng chừng khó khăn hơn bước vừa rồi.
Khuôn mặt tên trung niên trở nên cực khó coi, đôi mắt phía sau cái kính cận trợn lên hết cỡ. “Sao có thể?”, điếu thuốc rơi từ lúc nào không hay.
Nghiến răng nghiến lợi, tên trung niên lại tiếp tục đề thăng dị lực, hắn tinh tưởng đối phương tuyệt không thể tiến thêm bước nữa.
Nhưng chỉ sau đó một nhịp thở, sự tin tưởng của hắn sụp đổ tức thì, không chút dấu vết. Hắc Vân đã tiến sát gần hắn, bước thứ ba.
Trái tim của tên trung niên như có một bàn tay vô hình bóp lấy, hô hấp lập tức rối loạn.
Chưa hết, bàn tay trắng trẻo của Hắc Vân chậm chạp đưa lên, dọc cánh tay nổi đầy gân guốc, đủ thấy gã đang phải dồn sức để nhấc cánh tay lên, chỗ bị tróc da ở mu bàn tay lại rỉ máu. Gương mặt của gã thì hoàn toàn ngược lại, không chút biểu tình, thái độ coi khinh.
Tới khi cánh tay của Hắc Vân chầm chậm siết vào cổ tên trung niên nhưng hắn vẫn đứng ngây ra như phỗng, mắt thì trợn tròn nhìn kẻ trước mặt, đôi môi mấp máy bất giác nói ra hai chữ.
-Cách…nào….
Hắc Vân chậm chạp gằn giọng nói nốt câu nói của mình.
-….LÀ CÚT KHỎI MẮT TAO!!!
Sát khí bao trùm, áp bách một cách khủng bố, tên trung niên giờ như cá nằm trên thớt, vô phương thoái lui.
Sắc mặt trắng bệch, gương mặt ngàn vạn lần không dám tin, kẻ đối diện vừa trải qua một trận khổ chiến, đảm bảo sức lực đã tiêu hao quá nửa, nội thương không nhẹ, vậy mà còn sinh ra sức mạnh cỡ này, thực lòng chỉ có thể dùng hai từ mà tán thán – “Khủng bố”.
Ngón tay của Hắc Vân khẽ siết, lập tức hô hấp của tên trung niên trở nên ngưng trệ.
Trong cái đầu nhỏ bé của hắn điên cuồng tìm cách thoát ra, tên trung niên so ra dáng người còn có phần nhỉn hơn Hắc Vân chút ít, nhưng giờ đây chỉ cảm thấy đối phương như quái vật khổng lồ, áp lực kinh người.
Hắn siết mạnh hai tay, quyết định tung ra sát chiêu, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi sự kiềm tỏa.
Nhưng đúng lúc then chốt, đột nhiên sát ý tiêu tán không thấy, Hắc Vân nới lỏng khớp tay.
Tên trung niên như đang bị đày dưới mười tám tầng địa ngục, tự nhiên lao thẳng lên thiên đường.
Hắn tham lam nuốt lấy từng ngụm không khí, thở hổn hển, rồi ho lên mấy tiếng.
Dị lực của hắn lập tức mất tăm.
Hắc Vân trở lại sự trầm mặc ban đầu, chậm rãi xoay người bỏ đi, không nói thêm lời nào.
Trung niên từ từ ổn định hô hấp, bất lực nhìn gã thanh niên li khai.
Khi bóng người đi khất phía ngã tư cũng là lúc trung niên trở dáng vẻ ban đầu, nhưng giờ đây khuôn mặt vạn phần ưu tư, hắn cũng không dám theo dõi.
Lúc này, cách hắn chừng 15 mét, một gã đàn ông cũng trạc tuổi hắn mới xuất hiện, tiến lại gần.
Không đầu không cuối, tên này ồm ồm hỏi một câu.
-Vừa rồi điều khiển lực hút lên đến bao nhiêu?
-Tương đương 400 cân! – tên áo nâu không tin tưởng đáp lời.
-Thật sự?
-Nghĩ tôi đùa?
-……
-Hẳn là hắn đã tiến nhập Tử Khí(*)!
-…không phải tiến nhập, mà là đỉnh tầng!
-Rất có khả năng. Hắn chỉ cỡ tầm 20 tuổi vậy mà đã tiến tới đỉnh tầng Tử Khí, thử hỏi ở chỗ chúng ta độ tuổi tương tự liệu mấy nhân tài được như vậy…..Ngay cả chúng ta cũng mới chạm tầng 6…- tiếng thở dài ngao ngán khẽ vang lên.
-Độ tuổi như vậy, thực lực như vậy, thực quá đủ để tự ngạo! – tên này tán thán.
Im lặng trong chốc lát rồi một người lên tiếng.
-Trở về thôi! Báo cáo lại tình hình, đợi chỉ thị tiếp theo!
Hắc Vân vừa đi miệng vừa lẩm bẩm “ Đen, đen mù mắt. Nhất định phải đi giải hạn, nhất định phải đi giản hạn!”
Gã thực ra cũng không còn sức để phát động thế công, nến đối chiến thì tuyệt đối là bất lợi, chỉ nắm trong tay 50% cơ hội thắng.
Cũng nhìn ra đối phương muốn liều chiến nên gã buộc phải nhượng bộ. “Anh hùng phải biết tiến lùi, dọa nó tè ra quần cũng là thỏa mãn rồi! he he…” – Gã thầm an ủi.
Hắc Vân về đến nhà thì mọi người đều đã ngủ say, hắn tự băng bó lại vết thương trên tay, rồi nằm vật ra giường ngủ thiếp đi, còn chẳng thèm thay quần áo.
Tới trưa hôm sau, bước vào phòng nhìn thấy thì Tuyết Dung bèn dựng gã dậy, không ngớt lời chê bai ăn ở bẩn thỉu, nhưng nhìn xuống đôi tay thì lập tức hiểu là có chuyện.
“Chắc chắn là đi ẩu đả về!” Tuyết Dung từng làm đại tỉ, nhìn cái bộ dạng này, cái cánh tay này làm sao mà không nhận ra.
Kiều Nhi lật đật chạy đi lấy băng gạc thay cho gã, Tuyết Dung đứng cạnh nhìn cũng có chút nghĩ ngợi, câu nói tới bảy phần giễu cợt.
-Nhìn cái mặt thư sinh của cậu, không ngờ cũng tham gia mấy chuyện đánh đấm. Lần sau gặp thì tránh đi, không thì tấm thân ẻo lả của cậu lại càng thêm cực khổ đó.
Tuyết Dung chẳng thèm động tâm tới lí do, nàng chẳng hơi đâu mà quản.
“Chị hai à chị hai, chị mà biết em gặp phải cái gì thì chắc chị ngã lăn ra đất đó chứ chẳng bình tĩnh vậy được đâu!” – Hắc Vân thầm kêu khổ.
-------o0o--------
Nghỉ nửa buổi sáng là đủ, chiều cũng nên qua chỗ lão Cảnh làm việc không bị coi là chây lười thì cũng khổ.
Tuy nhiên hôm nay có lẽ không phải là ngày gã có thể đi làm, vận đen hôm qua phỏng chừng chưa dứt.
Vừa đi ra khỏi cửa, bất chợt có hai người thanh niên đứng chắn mặt Hắc Vân, sau đó giơ ra một tấm huy hiệu, nhanh chóng nói.
-Mời anh theo chúng tôi về sở!
-Có chuyện gì?
-Anh bị tình nghi liên quan tới một vụ trọng án! – Người bên cạnh kiên quyết đáp.
(*)
Tầng 1-Sơ Khai Dị Lực
Tầng 2-Tiếp Nhận Công Năng
Tầng 3-Rèn Thân Luyện Khí
Tầng 4-Lực Khí Kết Tinh
Tầng 5-Tiến Tạo Thần Công
Tầng 6-Địa Ngục Mở Lối
Tầng 7-Tử Khí Tám Phương
Tầng 8-Quỷ Thần Rú Động
Tầng 9-Sét Phá Không Gian
Tầng 10-Chín Rồng Quy Tụ
Tầng 11-Đuổi Mây Khiển Gió
Tầng 12-Đảo Lộn Đất Trời
Tầng 13-Khống Chế Tâm Trí
Tầng 14-Ngưng Tụ Thời Gian
Tầng 15-Nhập Thiền Đắc Đạo
Tầng 16-Hồn Bay Phách Tán
Tầng 17-Hư Vô
|