-Mời cậu ngồi xuống! – Trong giọng nói của Văn Phong có hơn nửa là ra lệnh.
Hắc Vân mặt vẫn điềm đạm như thường, ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ.
Căn phòng hoàn toàn trống trải, chỉ có một lối vào, giữa phòng được kê chiếc bàn và hai chiếc ghế đối diện nhau.
Lúc này trong phòng chỉ có ba người, ngoài Hắc Vân, Văn Phong thì còn có Liên Hoa ở đó.
Ánh mắt của hai vị thanh tra chằm chằm nhìn vào Hắc Vân, không dời dù chỉ nửa giây. Nhìn gương mặt gã hai người không khỏi suy nghĩ.
Hắc Vân vừa ngồi xuống thì Văn Phong đẩy một chiếc điện thoại về phía trước mặt gã, lạnh giọng hỏi.
-Có phải của cậu không?
Nhìn thoáng qua gã lập tức nhận ra, trong lòng thầm tự trách mình sơ ý không kiểm tra lại hiện trường, nhưng cũng rất nhanh Hắc Vân trở nên trấn tĩnh lại như ban đầu.
Gã từ tốn cầm chiếc điện thoại lật qua lật lại tỏ vẻ xem xét kĩ càng, thực chất là ngấm ngầm ấn vào một nút nhỏ trên chiếc điện thoại. Hành động này không hề bị hai người kia phát giác.
Xong xuôi Hắc Vân lại từ tốn đặt chiếc điện thoại trở lại mặt bàn, nhún vai rồi lúc lắc cái đầu tỏ ra bình thản.
-Có lẽ là của tôi!
Liên Hoa từ nãy tới giờ khoanh tay đứng nhìn, giờ mới cất giọng.
-Có lẽ? Thế nào là có lẽ? Ngay tới điện thoại của mình mà cậu không nhận ra? – Trong giọng của nàng có chút bực bội.
Từ sau lần ở đạo quán thì thành kiến với Hắc Vân đã là không nhỏ, giờ lại thấy hắn bị thẩm tra mà mặt vẫn câng câng trong lòng càng trở nên khó chịu.
-Xin lỗi hai vị, thực sự là trí nhớ của tôi rất kém! – Gã nói rồi cười nhạt nhìn Liên Hoa.
Một hành động đầy tính thách thức, khiến Văn Phong và Liên Hoa không khỏi tức giận. Nhưng những loại người thế này họ gặp cũng không hề ít.
Giọng nói của Văn Phong vẫn trầm ổn như thường.
-Chúng tôi tìm thấy nó tại hiện trường một vụ án! Sau đó đã điều tra chủ số thuê bao thì biết được chính là cậu. Có phải cậu muốn nói là chiếc điện thoại này cậu mất lâu rồi, hoặc đại loại như bị đánh cắp hay rơi ở đâu đó chẳng hạn?
Những tên tội phạm chẳng bao giờ ngay lập tức tự nhận mình có tội, chúng luôn tìm đủ lí do để chối cãi. Văn Phong nắm quá rõ điều này, thay vì để đối phương mở miệng thì trực tiếp chặn đầu chẳng phải đơn giản hơn sao. Tác phong rất ra dáng một thanh tra lão luyện.
Hắc Vân khẽ nheo mắt nhìn tên tình địch trước mặt, “Thằng này ngoài khả năng nẫng tay trên hóa ra còn khả năng bịt mồm người ta, mày giỏi!” – gã nghĩ thầm.
-Thực sự là trí nhớ của tôi rất kém, cũng chẳng thể nhớ nổi là mình dùng bao nhiêu cái điện thoại nữa! – Hắc Vân thở dài, đôi mắt đảo qua lại như đang cố gắng lục lọi trí nhớ.
Liên Hoa chống hai tay xuống bàn, đôi mắt đột ngột trở lên sắc lạnh nhìn về phía Hắc Vân, giọng nói mười phần đe dọa.
-Xem ra cậu không hề có ý muốn hợp tác với chúng tôi?
-Tôi nào dám có ý không hợp tác, chỉ là nhất thời nhớ không ra! – gã nhanh chóng đáp lời, lấy tay xoa xoa trán.
-Cậu đừng bắt chúng tôi dùng biện pháp mạnh! – Văn Phong khẽ trừng mắt.
Câu nói này khiến Hắc Vân bật cười lên mấy tiếng, điều này khiến cả hai người có chút bất ngờ, “vào đây rồi mà vẫn còn cười được sao?”
Gã xếp bằng hai tay đặt lên bàn, đôi mắt lướt qua khuôn mặt từng người, nói giọng điệu như đang ở ngoài đường ngoài chợ.
-Các vị thì liệu có biện pháp mạnh gì chứ?
Đối với Hắc Vân mà nói làm gì có biện pháp mạnh nào mà hắn chưa từng thử, chỉ e những biện pháp mạnh gã biết còn nhiều hơn ở đây gấp cả vài trăm lần.
-Cậu đang khiêu khích chúng tôi? – Liên Hoa chưa từng gặp qua đối tượng nào cứng đầu cỡ này, cũng có thể do nàng mới vào nghề nên kinh nghiệm còn chưa nhiều.
Hai ánh mắt nhìn nhau trong chốc lát, nhưng suy nghĩ hai bên thì cực kì bất đồng. Phía Liên Hoa thì đang muốn cho tên ngỗ ngược này một bài học, còn phía Hắc Vân thì đang say mê nhìn đôi mắt như ngọc của nàng.
Hắc Vân suy nghĩ vu vơ đôi chút rồi thay đổi thái độ.
-À, tôi chợt nhớ ra một chút chuyện rồi, nhưng….
-Nhưng? – Văn Phong chau mày.
-….Nhưng tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với thanh tra Hoa đây mà thôi! – môi gã khẽ cong lên đầy bí hiểm.
-Tại sao lại chỉ nói chuyện với tôi? – Liên Hoa nghi ngờ dò xét thái độ của gã.
-Có một số chuyện nói ra mà người khác nghe thấy…chỉ e thanh tra Hoa sẽ xấu hổ thôi! – Hắc Vân chẳng thèm bận tâm bốn con mắt đang đổ dồn vào mình, nói chuyện rất thản nhiên.
Liên Hoa được Văn Phong kể rõ ràng lại tình hình lúc đó, có một câu hỏi đặt ra đã khiến nàng bối rối suốt cả ngày, giờ lại nghe gã nói thế thì không khỏi đỏ mặt.
Nàng đưa mắt nhìn qua Văn Phong, anh ta hiểu ý liến xoay người bước ra khỏi phòng, trước lúc ra còn dặn dò.
-Nếu gã có gì bất thường thì nhớ gọi anh!
Cánh cửa nhanh chóng được khép lại.
Hắc Vân nghe thấy câu nói của tên tình địch thì không khỏi bật cười trong lòng.
-Giờ cậu nói được rồi chứ? – Liên Hoa trầm tư nhìn về phía gã.
-Cô ngồi xuống đi! – Hắc Vân tựa lưng ra sau, nghiêng đầu nhìn về phía người đẹp.
Liên Hoa cố gắng kiềm chế, ngồi xuống đối diện với gã. Câu nói tiếp theo làm nàng giật mình.
-Phiền cô bỏ thiết bị ghi âm trong người ra! – gã vui vẻ nói.
-Thiết bị ghi âm? – Liên Hoa tròn mắt.
-Đừng nói với tôi cô không đeo nó nhé!
-Làm sao…làm sao cậu biết được? – Nàng không khỏi kinh ngạc.
-Tôi có thể nhìn xuyên qua người cô đấy! – Vừa nói gã vừa cười một cách đầy ẩn ý.
-Cậu….! – Liên Hoa đứng phắt dậy, đôi mắt như bốc hỏa nhìn đối phương, chưa bao giờ nàng bị châm chọc đến thế.
-Ây ây, bình tĩnh nào, chỉ là đùa chút thôi, đùa thôi mà! – Thấy phản ứng tiêu cực của người đẹp gã vội vã xua xua tay, khuôn mặt lập tức không dám nửa phần đùa cợt.
Liên Hoa cố nén cơn giận, từ từ ngồi xuống, nhưng đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn gã. Nàng từ từ lấy chiếc máy ghi âm đặt lên bàn rồi tắt nó đi, điều này đủ chứng minh nàng đang rất muốn gỡ nút thắt trong lòng.
-Làm sao cậu biết!
-Thủ thuật này của cảnh sát ai chả biết rõ! – Hắc Vân lúc lắc cái đầu.
-……giờ cậu nói được rồi chứ?
-Được, cô hỏi đi!
Trầm ngâm trong chốc lát, Liên Hoa mới cất giọng.
-Cậu có mặt tại hiện trường?
-Đúng!
-Tại sao lại xuất hiện ở đó?
-Tình cờ!
-Tình cờ?
-Tình cờ nhìn thấy cô!
-Thấy tôi?
-Phải!
-Như thế nào?
-Trong một chiếc taxi màu vàng do tên đầu trọc đó lái!
-…Cậu thấy hết mọi chuyện?
-Gần như vậy!
-…Tôi đã….tên đó…
-Hắn chưa làm được gì thì tôi đã can thiệp!
Cả căn phòng trở nên im phăng phắc, Liên Hoa suy nghĩ rối bời, ánh mắt khó hiểu pha chút phức tạp nhìn Hắc Vân.
Nàng lại cất giọng hỏi tiếp.
-Chính là cậu đánh hắn?
-Có lẽ vậy! – gã nhún vai.
Liên Hoa chợt nhớ tới vết quyền giữa ngực tên Tính, vết thương nặng như thế ngay đến bác sĩ giám định cũng không thể tin là do con người tạo ra đc, nhưng bằng chứng rành rành không thể có lí do khác. Lại nhớ tới việc sư huynh ở đạo quán dù mặc giáp cũng bị đánh cho mê man, nàng bất giác lạnh sống lưng, kẻ ngồi trước mặt nàng thực sự có khả năng gì? Gương mặt non nớt, thân thể gầy yếu, làm thế nào lôi ra được lực lượng như vậy.
Nhưng những chuyện đó cũng không thực sự phải là vấn đề nàng quá quan tâm, dù sao khúc mắc trong lòng cũng được giải đáp, tảng đá trong lòng đã được vứt xuống, Liên Hoa có vài phần biết ơn gã ngồi trước mặt. Nghĩ ngợt giây lát rồi nàng chợt nói.
-Sao cậu lại chú tâm tới tôi?
-Vì tôi thích cô! – Hắc Vân trả lời ngọt xớt, như thể đó là chuyệt thường tình không thể thường tình hơn.
-Thích….tôi? – Liên Hoa ấp úng, mắt tròn mắt dẹt không tin nổi, chẳng ngờ có kẻ tỏ tình trực tiếp như thế, lại còn là ở trong phòng thẩm tra.
-Có gì không ổn sao? – Hắc Vân nói rồi đan hai tay đặt lên bàn, nhìn đối phương.
-Rõ ràng là cậu bịa chuyện! – Liên Hoa chỉ có thể nghĩ ra được lí do đó, hơn nữa là cách duy nhất để nàng chống cháy lúc này. Ngay lúc này nàng lại tự hỏi tên Văn Tính đó không làm gì nhưng liệu kẻ này có thừa nước đục thả câu?
-Vì sao tôi phải làm vậy?
Vừa nói dứt câu thì cánh cửa phòng liền mở ra, Văn Phong nhanh chóng bước vào.
-Liên Hoa em ra ngoài một chút! – giọng nói của Phong có phần vội vã.
Bước ra ngoài hành lang Liên Hoa liền nhìn thấy một người thanh niên mười phần anh tuấn, ngoại hình tuyệt không thể chê, mặc nguyên một bộ vét màu xám, nhìn cái là biết ngay là kẻ có tiền.
-Chuyện gì vậy? – Liên Hoa quay sang phía Văn Phong.
-Chúng ta phải thả người! – Phong trầm ngâm.
-Thả? Chúng ta còn chưa thu được tin tức gì từ gã! – Nàng không khỏi ngạc nhiên.
-Ngài Thái đây muốn bảo lãnh cho cậu ta! Hơn nữa chúng ta cũng chưa hề có lệnh bắt người! – Văn Phong chỉ tay sang bên Mai Thái.
Mai Thái vừa dẫn Hắc Vân rời khỏi sở cảnh sát, mọi chuyện còn đang rối tung lên thì một điều bất ngờ nữa lại ập đến.
-Hai vị là….- Văn Phong cất lời.
-Chúng tôi là đặc vụ của cục phòng chống tội phạm đặc biệt nguy hiểm.
Nói rồi một trong hai người liền đưa ra một huy hiệu màu vàng óng, xung quanh viền là dòng chữ “Cục Phòng chống tội phạm quốc gia”, chính giữa huy hiệu là hình đầu hổ.
Nhìn kĩ thì hai người này chính là hai người tối qua đã muốn “nói chuyện” với Hắc Vân.
-Sao? Ngừng toàn bộ các điều tra về Lương Văn Cách và Lương Văn Tính? – Liên Hoa kinh ngạc.
-Không chỉ vậy, hai người đó giờ sẽ do chúng tôi trực tiếp áp tải về cục chỉ huy. – Người trung niên đeo kính trầm giọng.
-Hai kẻ đó đã gây án mạng trên địa bàn thành phố. Hơn nữa….
Không để cho Văn Phong nói hết câu, người đàn ông còn lại đã ngắt lời.
-Tất cả trách nhiệm đều do cục chúng tôi đứng ra xử lí, công tác của sở các cậu trong vụ án này tới đây chấm dứt!
Nói xong, cũng không cần nghe câu trả lời, hai người trực tiếp bỏ đi.
-Giờ làm sao đây? – Liên Hoa mím môi nói.
-Dừng lại thôi, họ có quyền hạn lớn hơn chúng ta nhiều! – Văn Phong bất đắc dĩ trả lời.
Người trung niên đeo kính bước ra khỏi sở công an liền gọi cho một người.
-Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, còn gã thanh niên kia thì tính sao ?......bỏ qua ư? Nhưng…...tôi hiểu rồi!
Vừa cúp máy thì người bên cạnh cất giọng hỏi ngay.
-Sao?
-Không cần, trở về thôi! Trưởng phòng nói nếu hắn không muốn thì chúng ta không cần phải ép.