Trích:
Nguyên văn bởi fantom1210
Vẫn đang chờ đợi từng chap hàng ngày, sáng nay lên fr, thấy chữ drop mà buồn.
Biết là truyện đang nhạt, biết là dài dòng mất trọng tâm, biết là Trảm Phong cũng thấy không thoải mái khi dịch, biết là fan cũng kêu gào....
Nhưng mà tin rằng để nó drop một cách vô duyên thế này thì chắc không fan nào muốn?!!!
Chả nhẽ anh em không còn hứng thú muốn biết kết cục sẽ đi đến đâu, những chuyện quá khứ của từng nhân vật nó ra làm sao?
Có thể bây giờ thì chưa, nhưng mà biết đâu lão Tà sẽ triển khai ở một giai đoạn nào đó những gì mà chúng ta muốn biết và muốn đọc.
Thực ra có lẽ cái mà fan anti là đoạn hiện tại đây này, chứ không phải là toàn bộ câu chuyện này, tuyệt phẩm sắc hiệp của fr một thời. Thế nên fan anti thì cũng không có nghĩa là anh em muốn truyện ngừng...
Đọc VP cũng ok, nhưng nếu thế thì khác gì cưỡi ngựa xem hoa, đọc lấy ý. Cái chính là phong cách truyện: lưu manh nhưng không tục tĩu, vừa hài vừa sướng, cái đó thì liệu VP có truyền tải nổi???
Thế nên hết sức hi vọng anh em bình tĩnh, để không lên tiếng trách dịch giả, cũng như không hài lòng một cách dễ dãi với VP. Không có gì đáng cay cú ở đây cả, và cũng không ai là người có lỗi.
Về dịch giả, trân thành cảm ơn công sức Trảm Phong đã bỏ ra trong suốt thời gian qua, và cũng xin nói là bản thân hoàn toàn tôn trọng quyết định của anh, không một lời oán thán.
Nhưng trên hết, nếu có thể thì hãy tiếp tục, còn không thì liệu anh có thể giới thiệu đến một ai đó quen biết, đủ tài năng, tâm huyết và độ tin cậy( như anh có) để tiếp tục dịch nốt bộ truyện này cho tròn trách nhiệm. Đưa nó vào box sưu tầm một cách dễ dàng như vậy, thì khác nào đem con bỏ chợ?
Cuối cũng, hi vọng ĐCLM sẽ có những chuyển biến tích cực, nếu như được tiếp tục...
|
Cảm ơn những lời này của bạn! Mình cũng là fan của bộ này. Nhưng mình chán nản nhất ở việc độc giả rất nhiều nhưng người bình luận toàn lên để nói nhảm, dùng lời không đâu, thỉnh thoảng còn dùng lời lẽ rất khiếm nhã. Đã gọi là bàn luận thì chỉ bàn về truyện, tình tiết xảy ra hay nhân vật trong đó. Hay chăng thì bàn xét xem những thiếu sót trong bản dịch hay bản CV cũng như trong văn phong.
Mình đi làm về là mở máy, chỉ để ngóng chờ những cm tâm huyết nhất, trước kia vẫn có nhưng càng ngày càng thưa thớt. Rốt cuộc chẳng còn ai, họa chăng cũng chỉ có những người lên hỏi khi mình bận chậm chương vào buổi tối.
Comment của độc giả càng lúc càng thái quá! Lúc đầu chỉ là than phiền chậm trễ, sau đó thì tình tiết nhat. Cái này chấp nhận được. Nhưng cuối cùng là phê phán, tác giả chẳng biết viết gì mà như nước lã.
Đã là nước lã thì đun sôi mới uống được, đã là câu từ phải trau chuốt mới thành văn. Con người có lúc này lúc khác, tâm trạng có khi vui khi buồn. Tác giả đã viết là gia đình có việc, cụ thể là ông bị ốm. Người ta đã có lí do thì dù không tin hay không vẫn phải hiểu, họ bận gì đó, hay họ chưa sẵn sàng để tiếp tục.
Nhưng mấy ai hiểu được? May mắn khi tác giả không ngừng viết, vẫn đều đặn mỗi ngày 1 chương coi như niềm an ủi với độc giả. Người ta đã hứa 1 ngày 10c trong tương lai là để níu kéo, lời hứa tạo ra là cái cớ để chờ mong. Nhưng các bạn càng được voi thì lại thích đòi tiên, có để đọc rồi thì phàn nàn ít quá. Không biết thỏa mãn với những gì vốn có là tật xấu của khá nhiều người!
Giọt nước tràn li, cái gì cũng có giới hạn. Giới hạn mà mình chấp nhận đã đến. Điểm dừng đã xác định. Chỉ khi nào thực sự cảm thấy nên trở lại mình sẽ làm. Mình không đem con bỏ chợ, chỉ là thu niềm đam mê của mình lại ở mức cá nhân thôi. Mong các bạn thông cảm!ì