Tên truyện: Món Nợ Tình
Tác giả: Lưu Tình
Thể loại: tình cảm, ân oán tình yêu, kỳ ảo liêu trai
Tình trạng: đang sáng tác
Nguồn: luutinhblog.wordpress.com
Chương 1: Sầu Quán- Sầu Thiên Thu
Một năm kể từ sau “thời khắc định mệnh” ấy.
Có rất, có rất nhiều chuyện đã xảy ra khiến ngay cả người trong cuộc cũng không còn muốn nhớ.
-o-
Trong quán nhỏ.
Một cái bàn cũ, một đĩa cá khô, một con người say, một chai rượu cạn, nhiều lời khinh khi.
“Há há, tên chủ quán này thật đặc biệt đó nha. Tôi có vẻ kết hắn, kết luôn cả tên và nhất là cái chuyện: lập ra quán rượu nhưng thực chất để trở thành đệ nhất thần men.” một tên nói.
Cũng tại bàn năm người đó, tên khác hỏi: “tôi thấy lão nói cũng đúng, nhưng có điều tôi vẫn không rõ lắm tại sao hắn lại bảo nếu có gọi cứ phải gọi là Vô Tình? Một năm trước đây hắn là người ở đâu đến? Hắn từ độ ấy cứ say xỉn cả ngày thực chất là để quên lấy chuyện gì? Chứ tôi thấy người này tướng mạo rất phi phàm hoàn toàn không giống phường bần dân hạ tiện một chút nào.”
“Nếu muốn biết, sao không qua bển hỏi hắn?” Thêm ý kiến này đươc nêu lên, thế là bọn họ trố mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt hướng về phía con ma men đang nằm gục dáng cực thảm hại trên chiếc bàn mục đó, bởi vì việc lân la tiếp cận đã có một người khác chịu đảm nhiệm.
“Chào anh bạn, anh vẫn còn tỉnh chứ?” Người trai trẻ hỏi, nhưng vẫn không hề có hồi âm. Điều này buộc anh ta phải nhắc lại lần nữa: “chào anh bạn, tôi có thể ngồi xuống chứ?”
“Ta không say, ngồi hay không vấn đề ở ngươi?” người say xỉn dáng không dịch chuyển, miệng đáp như vậy. Điều này đã làm cho kẻ đi hỏi phải ngạc nhiên, hắn bỗng nhìn về phía đồng bọn cười khì một tiếng rồi cũng ngồi xuống, quan sát kẻ đang nằm dài một lượt nữa cho thật kỹ rồi cũng lên tiếng: “rượu vốn đã cạn, mồi cũng đã hết, sao anh không đem đồ mới ra?”
[luutinhblog.wordpress.com]
Vẫn không có hồi âm, hắn cũng nghĩ người này nhất định sẽ chờ hắn hỏi luôn một luợt và cũng sẽ trả lời trong một lượt, nên các câu muốn hỏi hắn đều nói ra cả: “Tên thật của anh là gì? Anh từ đâu tới? Sao lại phải say? Khuôn mặt của anh sao đầy vết băng? Thật sự có chuyện gì đã xảy ra?”
“Ha ha ha,” Chỉ còn thấy người được hỏi cười, người được hỏi tên là Vô Tình, danh cũng Vô Tình. Đúng vậy, trước không phải nhưng từ khi anh ta đến và lập ra cái quán này trở đi thì anh đúng là Vô Tình: người đã muốn vô tình rồi thì sẽ không thể để cho kẻ khác biết tên thật, lai lịch, các chuyện đã xảy ra. Nhưng cũng có những chuyện có thể nói ra, và nói ra không phải để trả lời cho người đi hỏi biết mà là để thỏa bớt nỗi hận thù nhức nhối trong lòng: “Ta say vì chỉ có say ta mới cảm thấy thanh thản, chỉ có say ta mới có thể quên được cô ấy, chỉ có say ta mới cảm thấy đó chính là ta.”
Nói đoạn, ma men đột nhiên giật mình đứng dậy, xoay lưng đi rất nhanh vào trong phòng, chờ người đi hỏi vào là cài hết cửa lại, đứng thẳng trước gương.
Soạt
Đúng một âm “soạt”, toàn bộ dải lụa trắng quấn quanh mặt anh ta đã rơi dài trên nền đất, phảng phất trong gương là: một khuôn mặt quỷ xấu xí đến khó tin, da dẻ xù xì, gân xanh gân đỏ nổi lên hễ bất cứ ai nhìn thấy đã phải muốn ói.
“Ha ha ha,” có thể người ta muốn ói nhưng anh khi xem lại đâm ra cười, cười khổ nữa là đằng khác, cười nhưng không hề có nước mắt, vì nước mắt của anh do khóc nhiều quá đã cạn sạch.
Chắc hẳn các bạn thấy lạ là tại sao lại không thấy bất kỳ phản ứng nào của kẻ đi hỏi? Đơn giản do sốc quá hắn đã xỉu, xỉu cũng không kịp thốt lên tiếng nào, nhưng xỉu chỉ là xỉu chứ không phải chết, vì tất cả đều trong dự liệu của người được hỏi.
Lát sau, cánh cửa đã hé mở, chỉ còn thấy “người được hỏi” bước ra một mình, với khuôn mặt đã được băng bó kín mít như cũ, hai tay hai chai rượu thong thả đi tới bàn ngồi xuống lại tháo nắp uống tiếp.
Ngồi đối diện bên kia là bốn kẻ đồng bọn của “người đi hỏi”, chúng cũng thấy lạ là người anh em của mình ở lỳ mãi sao không ra? Nên một tên trong đám mới bạo miệng cất tiếng hỏi con ma say: “Ơ này chủ quán, cho hỏi… sao, bạn của tôi vào khá lâu rồi vẫn chưa thấy ra?”
“Hắn đã không thể ra?” miệng nốc ngụm rượu, Vô Tình đáp. Người kia hỏi tiếp: “sao lại không thể ra? Có phải anh đã làm gì?”
“Ha ha, nguyên do bởi hắn, nhưng thật cũng là do ta, bởi vì bất cứ ai khi đã muốn thấy khuôn mặt thật của ta ta đều cho thấy, nhưng khi đã thấy xong ai cũng xỉu và sau này sẽ không còn có ai dám tò mò xem lại lần hai.”
Âm vang xong, cả đám người đó trán đều toát mồ hôi, lo sợ vô cùng. Cả bọn cùng nháo nhào chạy vào bên trong đã thấy lời nói của con ma men là hoàn toàn đúng không sai đến một chữ. Họ chỉ còn cách vác xác người anh em của mình chạy nhốn nháo đến trạm y tế gần nhất, bỏ lại ít tiền “bo” thêm cho chủ quán vì trong tâm ai cũng xen lẫn vài phần khâm phục.
Thế là những vị khách cuối cùng đã ra đi. Ma men Vô Tình lại một mình, một bàn, nhiều vò rượu uống cho say sưa quên hết quá khứ, cả chuyện tương lai, tất cả sự đời.
-o-
Cũng trong chiều hôm ấy, lượng khách này đi tất sẽ có nhiều lượng khách khác tới. Quán đông khách? Đúng, hoàn toàn không sai! Nhưng lý do vì sao quán nhỏ ở ven con đường vắng, chủ quán suốt ngày say xỉn và cơ hồ như khách vào phải tự tay làm tuốt hết tất cả mọi việc ngoại trừ việc “phải trả tiền” lại đông khách? Câu trả lời có lẽ là do sức hút kỳ lạ từ con người anh ta, suy nhưng không tàn, thân phi phàm sẽ chói sáng cho dù có ở nơi đâu? Hoặc bởi lẽ đây chính là “sầu quán” hoặc do cộng hưởng từ hai yếu tố trên cũng nên.
“Vô Tình, cho ông thêm một chai rượu, hôm nay ông phải say, phải say…,” lời lèm nhèm của một ông lão tuổi ngoại lục tuần, có lẽ ông ta đã uống say ở đâu đó rồi mới vác xác đến nơi đây?
Cạch cạch cạch
Rất nhanh tay nhanh chân, trên bàn giờ đã là ba chai rượu “lạc hồn” kèm một nụ cười mỉm từ phía chủ quán, anh ta cười như vậy có lẽ chỉ là một nụ cười theo kiểu chào khách, bởi dĩ từ khi lập nên cái quán này thực chất anh đã không còn biết từ “vui” định nghĩa là gì?
Cùng lúc này thêm một số khách mới vào, Vô Tình vẫn không ngại, tay phải anh nâng cao chai rượu uống còn tay trái cũng bê các món khách gọi tới nơi cần đến. Và có lẽ điều người ta đến đây thích nhất chính là tác phong lãng tử bất cần đời, thư thái kiểu như thế này, vì đã vào “sầu quán” không có ai không sầu, họ cần tìm kiếm một chút gì đó gọi là đồng cảm và chỉ có ở nơi đây họ mới nhận lấy được nhiều thứ họ cần đến như vậy.
Lát sau nữa, lại vẫn có khách ghé. Vô Tình cũng chả hề để mắt đến, anh đứng phắt dậy khỏi bàn vừa đổ rượu vào miệng vừa nhìn hờ về phía người đó.
Soảng
Bất chợt đã có một âm như thế vang lên, ừ thì tất nhiên là tiếng rượu vỡ. Nhưng điều đặc biệt không phải chai rượu tại sao lại vỡ, cũng không phải là sắc mặt đột biến và chăm chú xen lẫn vài nét bi ai trên khuôn mặt kẻ làm vỡ rượu. Mà vấn đề trọng tâm ở đây chính là lý do vì sao khi gặp cô gái này Vô Tình lại trở nên như vậy? Cạnh đó khúc mắc luôn cô ta là ai?
“Xin lỗi, tôi đói quá nhưng quanh đây không thấy có quán nào ngoài quán này, tuy tôi không sầu nhưng tôi có thể gọi một món ăn lót dạ được chứ?” Cô gái đã nói vậy.
Không âm đáp, cũng chả còn nghe thấy âm đáp giữa người chủ với người khách. Cô gái tuy cố ý tránh né ánh nhìn từ chàng trai, nhưng chàng trai đó hai khóe mắt đỏ ngầu cứ căng căng lấy như đã dán chặt vào mắt cô gái, bởi dĩ anh muốn một lần nữa gặp lại mong cô gái ấy có thể nhận ra mình. Nhưng bây giờ nghe vậy thì anh biết là cô ấy đã không còn nhận ra một người đã chấp nhận mang thay mặt nạ quỷ cho cô là ai?
[chemgiophong.forumvi.com]
Ờ thì muốn cô ta nhận ra anh không phải là không có cách? Anh ta có thể cất tiếng, anh ta có thể nói ra đầu đuôi sự việc nhưng ảnh từ khi đối diện với cô ấy ngay lần đầu đã không thể dùng đến hành động đó. Thật đau lòng cho bốn từ “bên nhau trọn đời”, cũng cách đây đúng một năm, khi cô ấy đeo chiếc mặt nạ đó và lủi thủi trốn tránh sự dòm ngó của cả thế gian, chính anh đã đi kiếm khắp mọi nơi và cuối cùng tìm ra cô ở một nơi tồi tàn nhất và cũng là đông người tụ tập nhất- trại tập trung dành cho những ngươi lang thang cơ nhỡ không thân thích được bắt về đây.
Sau này để chứng tỏ tình yêu của mình anh ta đã chấp nhận mang thay mặt nạ quỷ cho cô ấy theo lời xúi giục của một thiên sứ, và thời khắc đó lại ngẫu nhiên trùng với tòa biệt thự cao cấp anh đang sống bị cháy, tất cả mọi người từ thân thích đến xa lạ đều nghĩ là anh đã chết. Nhưng anh ta lại đường đột xuất hiện lần đầu trước mặt người mình yêu và hoàn toàn tin tưởng rằng cô ta sẽ nhận ra anh một cách nhanh chóng nhất như khi anh đã nhận ra cổ trong tình huống cổ hoàn toàn trốn tránh và không chịu thừa nhận. Rất tiếc lần này cô gái ấy đã không hề nhận ra anh ta là ai ngoài vài đồng bố thí như là đang đối diện với một tên hành khuất xin ăn. Thất vọng đau đớn, anh không còn màng đến thế sự và đã lết bước về đây dựng chòi uống rượu rồi “sầu quán” được lập nên từ khi nào không hay?
Góp ý truyện:
http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=716728#post716728
Last edited by luutinhka; 09-06-2012 at 01:43 PM.
|