Và những đêm như thế, mong manh và ngắn ngủi vô cùng. Tôi trở nên thực tế một cách ngây ngô. Tôi chao đao và ngậm ngùi cho chính mình.
Ngày ấy, em không biết điều đó. Tôi vẫn còn ngây ngô lắm. Quan trọng nhất có lẽ tôi chưa đủ "lớn" để ... yêu. Ở cái tuổi tôi, tình cảm đã đánh lừa tôi nhiều thứ, nhiều lần và lặng lẽ tan biến đi.
Người ta thường bảo: Mưa buồn hơn nắng. Nhưng tôi lại thấy nắng buồn và tàn nhẫn hơn nhiều. Mưa còn có thể khiến người ta nhớ, nhớ một thứ gì đó đã gây muộn phiền. Nắng thì không, cái nắng hiện diện đó, cái buồn hiện diện đó, mà cứ lâng lâng chơi vơi, không thể nhận ra mình buồn cái gì, hay buồn về tất cả cho đến khi lịm tắt cuối chân trời, leo lắt những tia màu sẫm níu kéo.
Đà Lạt, sau bao năm tháng xa cách, sau bao lần trở về chỉ một vài ngày, quả thật tôi chẳng biết mình quay về để làm gì ở đó nữa, mọi thứ xa vắng trở nên xa lạ một cách không ngờ, ngay cả những gương mặt thân quen. Mấy ngày về nhà ngồi trong phòng, qua cửa sổ ngóng ra con đường mới, nhìn người qua lại, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, chợt cảm thấy xa lạ đến cả hơi thở. Tôi đang cố tìm và giữ lại cho mình thứ gì đó thân quen?
Em, em đã xa cách. Tôi đã từng cố gắng níu giữ nhưng bỗng nhận ra mọi thứ trở nên xa lạ và vô ích. Mọi nỗ lực cố gắng đã trở nên vô vọng. Tôi muốn khóc vô cùng.
Lại đi.
Lần này, có lẽ sẽ đi rất lâu.
Đây không còn là nơi để muốn trở về.
Quyết định xa rời mọi thứ trong cái vô nghĩa này.
Bàn tay làm sao níu, một đời vừa đi qua.
Bàn tay làm sao giữ, một cuộc tình vừa đi qua.
Cảm ơn em.
Tôi thực sự cảm ơn em.
Tình yêu là rượu độc, tôi tình nguyện uống. Rải nỗi nhớ đêm đêm, ngày ngày, ban sáng, ban trưa, ban chiều, ban tối. Về khuya, trên những bước chân, trên từng đoạn đường, trên những gương mặt, trong từng hơi thở, trong từng lọn khói thuốc, đong đầy khóe mắt, ánh nhìn, tưởng nhớ, mông lung, chỉ là hoài niệm...
Đang mân mê cho đời nở hoa, chợt bàng hoàng đến kỳ trăn trối.
Đang nâng niu cuộc tình lộng lẫy, bỗng ngỡ ngàng, vụt mất trong tay.
* * *
Cuối cùng thì lũ bạn không còn ngăn cản tôi làm bất kỳ chuyện gì kỳ quái nhất. Hơn ba mươi tuổi, cái khùng khùng vẫn không từ bỏ trong ý nghĩ của bản thân. Họ đã quá mệt mỏi với cái thằng không lớn nổi. Chứng kiến lần lượt những đứa bạn lập gia đình, vui vẻ với gia đình, với con cái. Những cuộc gặp gỡ lũ bạn trong quán cà phê quen trở nên khó khăn hơn, thiếu vắng hơn. Vẫn còn tôi ngồi đấy. Quen thuộc đến nỗi tan biến hẳn. Bỗng nhiên cảm thấy thèm cảm giác ấy, cái cảm giác một gia đình ấm cúng cùng vợ và những đứa con nhỏ thân yêu.
Giờ thì không còn tìm về nơi xưa nữa, cõi lòng dường như đã chết cùng với kỷ niệm. Vác tuổi lên vai chập chờn qua những con phố mới, tương lai lại là một bài toán, một câu đố mới. Cái kiểu bài toán cũ kỹ chưa tìm ra đáp án, gặm nhắm ăn mòn tôi mỗi một ngày.
Tôi đấy! Cái kẻ điên điên, dở dở theo lời lũ bạn nhận xét. Bước vào thế giới của hoài niệm, những kỷ niệm cũ, những hình ảnh cũ chợt ập về. Giờ thì không cần trốn tránh những thứ đã làm tôi ngã gục. Nhưng vẫn cắn vào vết thương lòng của tôi hàng ngày.
Ta xin mi , đừng theo bám ta nữa.
Mang ơn em, trao tình một lần.
Mang ơn em, đau khổ thật đầy.
Mang ơn trên, cho cuộc đời ta.
Và vạn ngày, sóng gió miên man.
Trong cơn đau, một vầng nhang khói
Kéo ta về, về cõi hư vô.
Nhưng rốt cục, tôi vẫn nhớ em, nhớ đến kỳ lạ!!! Tôi nhớ em và biết rằng tôi vẫn còn yêu em. Trong những đêm mộng tưởng, ngập chìm trong nỗi nhớ, tôi vẫn miên man đi tìm cho mình lời giải đáp, những lời tự tình, những lời tha thứ, những lời phiền muộn và gọi thầm tên em. Lan man trôi khắp chốn người .
À ơi... Người yêu ơi...
Vòng tay buông lơi...
Tình yêu chơi vơi...
Nhớ thương...
Còn lời hẹn nào cho nhau ?