|
Những ngày đã qua...
Có ý nghĩa gì đâu...
Khi em đến, cây cỏ nơi này mới bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Và khu vườn trong tâm hồn tôi như đất trời vào mùa mới. Mới hôm qua, từ lúc tôi bước chân đến cảm giác như bắt đầu một cuộc hẹn hò, như cuộc phiêu lưu trong đời.
Tự dưng, tôi thèm nhớ lại những ngày của những năm trước, khi tôi và em còn ngồi trên vuông cỏ trong công viên, tiếng cười trong vắt như thủy tinh của em dường như vỡ ra cùng những bước chân, như những ngón tay đuổi nhau trên phím đàn vui tươi, rộn rã.
Ngày đó, mái tóc em vẫn hay đậu trên vai tôi.
Ngày đó, mắt em nhìn tôi trong vắt, tinh anh ...
Tôi siết chặt những ngón tay vào nhau, vỡ thành những tiếng kêu nhỏ. Nhớ em quá đỗi. Và mỗi lần như thế tôi lại dời chỗ, tìm một khoảng trời nào đó để nhìn lên. Có ai biết rằng những lúc như thế, tôi lại có thể ứa nước mắt. Thằng đàn ông biết khóc...
Ký ức như cơn mưa lũ tràn về, cuốn sạch đi những đá sỏi lạo xạo trong đầu tôi. Nhưng vẫn còn chút gì đó lênh đênh như mảng cỏ non trôi nổi trên dòng sông.
Tôi ngồi lặng thinh và nhớ em. Nhớ đến đắng miệng, xót môi ....
|