Mình đã "già"...
Buổi sáng thứ hai, nắng ùa vào ấm khắp căn phòng làm việc đã thiếu hơi người suốt một tuần. Cả tuần rồi không bước chân vào căni phòng vào buổi sáng, nụ cười chào của mọi người bỗng nở ra thân thiện, nhạc tắc ngấm tự rất lâu cũng rộn ràng sau bản Quốc ca. Chợt bừng tỉnh, đang làm gì thế này, quên cả chính mình và cả thời gian. Cuộc sống đang nắm lấy cổ họng và nắm chặt không đùa đâu, mà là nắm thực sự. Đón chào ngày mới tuần mới với cảm giác tiếc rẻ trong lòng. Mỗi ngày qua sẽ đẩy lùi quá khứ xa thêm và nhận chìm nó trong bóng tối, chầm chậm và chắc chắn như dòng điện qua máy biến trở tạo nên ánh đèn flash đang tắt dần trên sân khấu.
Buổi sáng mây bay ngang trời, những ngón tay búp măng của cô bé thư ký kiêm trợ lý đưa ra cùng với những thiếp mời, một gói thuốc, cái gạt tàn đã rửa rất kỹ (nhìn cái gạt tàn, nhớ lại band " Gạt tàn đầy" - đầy rồi thì đổ - đổ rồi thì vẫn cứ đầy lại - rác vẫn cứ như thế - vẫn hiện hữu và vẫn cứ phải vất đi), ngó bằng ánh mắt biết cười và hỏi nhẹ "Sao anh không thư giãn?" - "Ờ, thì thư giãn". Thư giãn đấy, nhạc đấy, ban phát nụ cười đấy, nụ cười khẽ như nhếch môi cười, làm vỡ từng sợi nắng của sớm thứ hai này, cả công ty nhẹ nhàng rồi đấy. Lòng vẫn cứ nặng trĩu, tháng 4 vẫn cứ đến, ngày gặp người vẫn cứ đến. Lại nhớ đến em.
Nhớ đến buổi sáng hôm qua, Chủ nhật uyên ương. Nhớ đến bài báo hôm qua, những tấm lòng biết nghĩ đến nhiều người. Nhớ một hôm nào, rời công ty, bắt gặp những giọt nước mắt nức nở của một người khiếm thị trên đường Lê Lợi, những giọt nước mắt cho những tờ vé số bị đánh cắp bởi một tên mắt sáng. Thật trớ trêu thay. Lại nhớ hôm qua, trạm xăng tấp nập, len lỏi dòng xe sang trọng là một em béi ba, bốn tuổi cùng những tấm vé số trên tay, ngây thơ đến tội nghiệp. Nhìn em lại nhớ về tuổi nhỏ, cỡ tuổi đứa bé ấy, buổi tối mẹ thường dẫn ra một góc đường, cầm theo cái lon guy-go đựng cơm và thức ăn, một góc đường gần nhà có một bà lão hàng ngày vẫn ngồi đợi mẹ con tôi ở đó như một thói quen.
Tối và sáng những ánh đèn xe tấp nập .
Đứng đấy và nhìn đấy, thấy những con mắt thờ ơ với ý nghĩ: "Mình chưa làm được gì cho bản thân mình và gia đình thì hơi đâu lo cho những người ấy nhỉ. Rãnh chăng?".
Và lại nghĩ đến mình.
Buổi sáng thư giãn bằng cơn bần thần như thế. Ăn sáng bằng những hạt sương. Nắng lên như hơi thở ấm nồng áp lên cả hai má . Mơ hồ cảm thấy tuổi trẻ đang đưa ra ngoài cánh đồng đầy gió, đang đẩy ra ngoài vùng biển động. Phải nắm chặt tay, mím chặt môi và phải định nghĩa cho đầy đủ tất cả con người của mình.
Cười một mình khi nhớ đến những mẫu kỷ niệm ngày cái tuổi mới lớn. Cái thời còn lang thang từ buổi sáng qua một buổi trưa, trên những con đường hoang vắng lên dốc xuống dốc của thành phố Đà Lạt thơ mộng. Vừa đi vừa ngậm cái harmonica thổi vang lừng một khúc đường vắng, ngồi lại ở một gốc liễu già nào đó mà mơ tưởng một vài điều thú vị theo cách nghĩ của "trẻ con" có thể bất ngờ xảy đến trong cuộc đời mình.
Ngày đó tôi nào nghĩ tới một ngày tôi được quen em, có em và cùng nhau lang thang trên những con dốc ở nơi đây, con đường có ngôi nhà xinh xắn của em . Làm sao biết được, nhỡ một ngày nào đó trở lại, cũng lang thang trên lối mòn cũ và không còn gì để mộng tưởng nữa, như tôi và em đã xa nhau chẳng hạn. Đời buồn biết mấy khi biết mình chẳng còn lời hẹn nữa. Đời tủi biết mấy khi biết mình là một con số nào đó bơ vơ, lạc lõng trong một bản vẽ thi công của dân xây dựng.
Lại nhớ đến một buổi trưa của một hôm nào thời mới ra trường, ngồi ở góc Hồ con Rùa, mơ mộng đến những ước mơ. Những ước mơ được đi thăm khắp đất nước, nghe đồng dao, đi thăm những vùng đất xa xôi của tổ quốc, mời rao và trao cho nhau những nụ những nụ cười, những cái bắt tay thắm thiết. Thật điên rồ! Và cái tính cố chấp cố hữu khiến ước mơ "điện giật" ấy vẫn còn hiện hữu trong đầu cho đến tận bây giờ cho dù đã thực hiện được phần nào đó.
Rồi màn đêm sẽ mơ hồ hiện ra, rồi lại một đêm mênh mông huyền hoặc sẽ ùa tới. Tôi lại ủ sâu đôi bàn tay trong làn da ấm hay lại đốt từng điếu mà nhớ em. Khờ khạo hết sức. Nhưng cũng là một nỗi nhớ không tên mà! Ta lớn lên và đang đếm trên tay thêm những muộn phiền, mệt mỏi. Từng nốt nhạc vẫn đang vặn mình đau đớn. Từng nốt nhạc bị thương tan tác. Nơi đây yên ắng quá. Đêm với những từng cơn gió lạnh, đêm với những tiếng rao hiu quạnh, đêm với nỗi nhớ quay quắt, ngơ ngác.
Thành phố chấp chới trong đêm, chấp chới ánh đèn vàng, trập trùng môi son má đỏ, mông lung...
Thành phố vội vàng vùng đêm lên hò hẹn. Lứa đôi, bạn bè, nổi bão, sáng những con đường, đốt cháy tâm linh ngả nghiêng thời @ ...
Thành phố muôn đời trẻ mãi. Nuôi quá khứ với niềm hoài bão, góp sức mạnh nghìn thu bước lên bầu trời sao hiện đại, thay áo, thay da, bỏ quên những gì đã mặc, khoác lên mình nhiệt huyết ngây ngô, vụng dại...
Thành phố khát khao, khát khao đổi mới, chen vai hội nhập, ngỡ ngàng ngắm lại đôi chân...
Thấy gì trong đêm nay, đứa bé khát khao chiếc cặp đến trường trên những tờ vé số, rong ruổi giữa những con người mới...
Thấy gì trong đêm nay, cụ già ngồi chờ những đồng tiền rơi của những con người mới với lòng thương hại...
Thấy gì trong đêm nay, những cô gái đứng chờ khách mua " hoa " trên những con đường tấp nập con người mới...
Địa ngục là kia! Bóng tối giấu giếm những nỗi bối rối. Tôi bỗng hoảng sợ sự thinh lặng này, song lại sợ luôn cả những tiếng động của chính mình...
Địa ngục là kia! Gió sương rầu đến nát người. Để ngồi hút thuốc và bật khóc...
Địa ngục là kia! Cuộc sống vẫn mãi lưu đày trong chốn nhân gian. Sống vất vưỡng với những ý nghĩ yêu đương, và nụ cười của quỷ sứ đẹp mê hồn...
Nhìn lại, mình đã già...
|