
10-04-2012, 11:29 PM
|
|
I'm so sorry...
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 687
Thời gian online: 358699
Thanks: 179
Thanked 714 Times in 130 Posts
|
|
Góc riêng dành cho em...
Đã lâu lắm! Khi tất cả đã được lấp bởi một lớp lá mục, tất cả chỉ được gọi là kỷ niệm. Thời gian không là tảng màu xanh tươi mãi để nuôi hoài nỗi nhớ. Khi tảng màu chết, nó co lại thành một màu xám tro. Thời khắc anh được ở bên em đã qua, đã qua lâu lắm rồi, trong khu vườn huyền thoại ngày nào của chúng ta .
Đời tôi là một khoảng trời, tâm hồn tôi là một mảng màu xanh và em là con chim trắng tung mình trong khoảng trời xanh thẳm đó. Như thế, tôi đã được ôm trọn lấy em và cuộc đời em...
Đầu tôi lênh đênh vì những đoạn ngủ rời rạc và những giấc mơ vụn vỡ đêm qua. Là tôi, tôi thường sống bỏ quên những thứ chung quanh mình. Là tôi, đã quen sống với đời sống riêng không lúc nào vắng hơi thở và hình bóng em. Và đêm nay, tôi làm một cuộc hành trình dài với thời gian vô tận .
Thiên thai ở một cõi, ở một góc đời sống. Những đêm khuya, ngồi thinh lặng tôi vẫn thường dẫn em đi dạo chơi khắp nơi trong trí tưởng tượng tôi. Ở đó có một đời sống riêng, có căn nhà tôi dựng lên để sống với em. Ở đó tôi đã trú ngụ, như được tách riêng ra một góc đời mình. Em và tôi và một thế giới không tưởng...
Có sợi dây vô hình, mơ hồ nào đó đã ràng buộc giữa tôi và em thân thiết đến thế. Khi nỗi đau đớn đã được chia sẻ. Hay đúng là tình yêu? Nếu là sự thật , chắc hẳn tôi và em đang đứng trước một lối đi hẹp , hẹp đến nỗi em phải đi trước và tôi theo sau mới vừa. Lối đi làm tôi xa cách những người thân, lối đi cô đơn, lạc lõng. Tôi đã linh cảm, đã cảm nhận được gì? Chợt nhận ra mình khờ khạo hết sức, đôi môi đã thấm đẵm nước mắt lúc nào không hay. Vị măn nước mắt nhắc tôi nhớ. Cũng là một nỗi nhớ... Nhớ buổi chiều nào, tôi đã cúi xuống, nói thầm trên mái tóc em trước khi xoay lưng trở về sau buổi dạo chơi. “Rồi anh sẽ tha hồ nhớ em , suốt một đời...”. Và tôi đã nhớ...
Đêm bỗng sâu thẳm mà tôi không bao giờ hay.
Đêm bỗng cô đơn mà tôi không bao giờ ngờ.
Và đêm là những vì sao khóc rét mướt trên bầu trờ tôi chưa bao giờ tìm thấy...
Đêm mơ hồ hiện ra, đêm mênh mông huyền hoặc và sâu thăm thẳm. Lại giấu bàn tay sau làn khói thuốc mà nhớ em vô cùng. Trong góc riêng của mình, tôi lại gặp em. Em bay về bên tôi với bầy chim trắng. “Anh về với nỗi buồn, nỗi nhớ em mãi suốt đời này...”
|