[Huyền huyễn] Thôn Phệ Thương Khung - Hà Mễ XL - New: Chương 32 - BooM nhỏ
Thôn Phệ Thương Khung
Tác giả: Hà Mễ XL
-----oo0oo-----
Giới Thiệu
Thôn phệ vô tận dục vọng, đạp phá thương khung, duy ngã độc tôn.
Đẳng cấp chế độ: Đấu Giả luyện da, Đấu Sĩ luyện thịt, Đấu Sư luyện cốt, Đấu Linh luyện mạch, Đấu Cuồng luyện tủy, Đấu Vương luyện ngũ tạng, Đấu Tông luyện huyết, Đấu Hoàng luyện khiếu, Đấu Đế vạn khiếu quy nhất ngưng luyện Đấu đan.
Đấu Tiên luyện hồn phách, trước tu bảy phách, Anh phách, Tinh phách, Trung Khu phách, Lực phách, Khí phách, Linh Tuệ phách, Thiên Xung phách, lại luyện tam hồn: Mệnh hồn, Địa hồn, Thiên hồn.
Thôn Phệ Thương Khung
Tác giả: Hà Mễ XL
Quyển I: Thức tỉnh
-----oo0oo-----
Chương 1: Trọng sinh.
Người Dịch: Vô Thuỷ Đại Đế
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Hắn là một cô nhi không cha không mẹ, không có tên, từ lúc hắn bắt đầu biết nhớ, là khoảng sau bốn tuổi, đã có thể cùng với mèo hoang, chó hoang giành ăn trong đống rác, dù cho bị cào, cắn, khiến cho vết thương chồng chất, nhưng hắn vẫn luôn kiên cường mà sống sót.
Hắn hi vọng bản thân có thể giống như tiên nhân, phi thiên độn địa, bài sơn đảo hải, không điều gì không làm được, cải biến vận mệnh của chính mình, cho nên tự đặt tên cho mình là Hiên Viên, bởi vì trong một lần ăn xin, hắn đã nghe được một lão bói toán mù loà thì thào tự nói, Hiên Viên Đại Đế, lực áp bát hoang, bốn phương thần phục, một đời Nhân Hoàng....
Khi hắn được năm tuổi, có một lão ăn mày hảo tâm mang hắn theo cùng một chỗ làm tiểu ăn mày, lão ăn mày này chính là người thương yêu nhất trong lòng hắn, đã dạy cho hắn rất nhiều đạo lý sinh tồn. Sau khi Hiên Viên được bảy tuổi, lão liền cho hắn đến trường học, lão ăn mày nói với Hiên Viên:
"Ta đã già, cách cái chết cũng không còn xa, nhưng ta không thể để cho con theo ta làm ăn mày cả đời, khiến cho người ta khinh thường, hại cả đời con, chỉ có đọc sách mới là lối thoát duy nhất, con là một đứa trẻ thông minh, chỉ cần con chịu khó đọc sách, sau khi trưởng thành, tiến vào thành phố lớn, những cô gái xinh đẹp cũng có thể đứng thành một hàng dài cho con tuyển chọn, không cần phải đi theo lão ăn mày như ta nhìn lén Triệu quả phụ tắm rửa, như vậy rất mất mặt...."
Ngày đầu tiên đi học, trên đường đến trường, Hiên Viên vừa đi vừa khóc, đứa nhỏ này cũng rất thông minh, bất luận là Ngữ văn, Toán học, Anh ngữ... cơ hồ đều học một biết mười, thành tích ưu việt vượt qua hai cấp, mãi cho đến cao trung (Cấp 3), toàn bộ thành tích học tập đều là trạng nguyên của thành phố, lại là học sinh khó khăn nên tất cả học phí đều được miễn, còn được thêm không ít trợ cấp.
Đáng tiếc là ông trời không có mắt, lúc Hiên Viên có thể nhờ việc đọc sách kiếm được một món tiền nhỏ, dùng nó hiếu kính cho lão ăn mày, người đã cùng với hắn nương tựa lẫn nhau sống bao nhiêu năm nay, lão ăn mày lại chết trong một mùa đông giá lạnh.
Hiên Viên cắn chặt răng, chịu đựng giá lạnh, đem thi thể của lão ăn mày kéo tới một địa phương không người, chịu đựng đau khổ, chịu đựng nước mắt, dùng hai bàn tay không lớn của mình, đào xuống mặt đất bị đống băng, đào đến nỗi hai tay chảy máu đầm đìa. Sau khi tự tay mình chôn cất lão đầu, trong mắt hắn tràn đầy nước mắt, vừa khóc nức nở vừa nghẹn ngào nói:
"Lão ăn....mày, một mình lão ra đi, nhất định....sẽ....sẽ cô đơn, lão nói hảo nhân....sẽ có hảo báo! Vì cái gì...lão lại chết a! Là Hiên Viên....vô dụng, Hiên Viên... không thể cho lão được hưởng....cuộc sống tốt đẹp, báo đáp ân tình....của lão đối với Hiên Viên, hi vọng lão...kiếp sau, có thể cả đời....an ổn....hạnh phúc, không cần phải sống kiếp lang bạt kỳ hồ (đầu đường xó chợ)."
Nói xong, Hiên Viên liền oa oa khóc rống lên.
Nghe một thầy tướng số đã nói, vì một người mệnh khổ dập đầu một trăm lần, như vậy kiếp sau số mệnh của người đó sẽ tốt hơn, cho nên thân ảnh gầy yếu kia, trong băng thiên tuyết địa, bướng bỉnh từng chút một, từng chút một dập đầu, vì lão ăn mày dập đầu một trăm lần, chỉ hi vọng lão ăn mày kiếp sau có thể ba bữa cơm ấm no, an ổn hạnh phúc.
Đất tuyết trước phần mộ của lão ăn mày, vì dập đầu mà hiện ra từng vết máu đỏ nhạt, Hiên Viên đứng dậy, trên tráng loang lổ vết máu, hai mắt trống rỗng, nước mắt không thể kìm chế được lăn dài, thân hình nhỏ yếu loạng choạng, tại trong mênh mông tuyết địa, từng bước một đi tới. Trong nội tâm của hắn đau đớn, hắn không biết sau này bản thân phải làm những gì, cùng với lão ăn mày nương tựa lẫn nhau mà sống, chỉ cần đi theo lão ăn mày, ở đó sẽ là nhà, lão ăn mày đã chết, Hiên Viên cảm giác mình đã không còn nhà để về, trong nội tâm tràn đầy tuyệt vọng.
Tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, Hiên Viên một bước lại một bước đạp vào trong đống tuyết, đầu choáng mắt hoa, toàn thân phát lạnh, đông cứng, không có phương hướng để đi, rốt cuộc chống đỡ không nổi, ngã xuống trong đống tuyết, bị tuyết rơi vô tình bao phủ, cả một nấm mồ nhỏ cũng không có.
******************
Một đám hồn phách mênh mông, phiêu đãng trong bầu trời âm u, đạo hồn phách này chính là của Hiên Viên, người bị hôn mê trong băng thiên tuyết địa. Hiên Viên cảm giác được cả cơ thể mình đang trôi lơ lửng, giống như tất cả đều đã không còn thuộc về bản thân mình nữa.
"Ta đang ở đâu đây?"
Nhìn tới phía trước, đây là một bãi tha ma hoang vu, trên đó nằm ngổn ngang tĩnh lặng hơn trăm cỗ thi thể, không khí u ám, không có một chút sinh cơ, một đoàn quạ đen, kền kền đang mổ lấy vô số cỗ thi thể bắt đầu hư thối.
"Nơi đây sao lại có nhiều người chết đến như vậy, chẳng lẽ ta cũng đã chết rồi sao?" Hiên Viên cười thảm một tiếng, nhìn xem hai tay của mình, có thể xuyên thấu qua hai tay, chứng kiến khuôn mặt của vô số người chết bên dưới, xem ra chính mình thật sự đã chết rồi.
Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên, một đầu cô lang có bộ lông trắng bạc khắp toàn thân đột nhiên lao đến, hù doạ lũ quạ đen cùng với kền kền, khiến chúng vội vàng bay lên trên một gốc cây khô, nhao nhao kêu quác quác, hướng về phía đầu cô lang màu trắng bạc kia thị uy.
Cô lang không hề để ý một chút nào, chỉ là đi tới bên người một tên thiếu niên, sau khi ngửi lấy vài lần, ngồi xuống bên cạnh hắn, ngửa đầu lên trời tru lên đau đớn, khiến cho đám quạ đen cùng với kền kền kia đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Thiếu niên bên cạnh cô lang, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt kiên nghị, trên thân thể có rất nhiều vết thương, quần áo lại rách rưới, nhưng mà bên hông thiếu niên, giắt lấy một thanh truỷ thủ màu đen rỉ sắt, không có một chút sắc bén, trên người thiếu niên, đã không còn một tia sinh khí.
Cô lang một mực canh giữ bên người thiếu niên, ngửa đầu lên trời tru lên đau đớn, tựa hồ như đang khẩn cầu trời xanh.
Có lẽ bởi vì lời cầu xin của cô lang được trời xanh đáp lại, đột nhiên ngay lúc đó, truỷ thủ rỉ sắt màu đen ngay bên hông thiếu niên, thoáng rung động, rồi tiếp theo sau đó, một cỗ hấp lực vô hình, trực tiếp bắt được hồn phách của Hiên Viên. Hiên Viên bỗng nhiên cả kinh, không đợi cho hắn kịp hồi phục tinh thần, cả cơ thể đột nhiên trầm xuống, không còn cảm giác bay bổng như vừa rồi nữa.
Mở hai mắt ra, Hiên Viên thấy được bầu trời âm u, đột nhiên cảm thấy trong đầu trận trận đau nhức, vô số trí nhớ lần lượt hiện lên, khiến cho hắn cảm giác đầu óc của mình phảng phất sắp nổ tung.
Ngay sau đó, chứng kiến bốn phương tám hướng nằm vô số thi thể, trong không khí tràn ngập một cổ hủ thi tanh tưởi, khiến cho Hiên Viên phảng phất như mèo bị giẫm phải đuôi, thoáng cái nhảy dựng lên!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta không phải đã chết rồi hay sao? Bất kể như thế nào, trước ly khai nơi này rồi nói sau!"
Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Hiên Viên, hắn lướt qua vô số thi thể, hướng về một mảnh rừng rậm mà chạy trốn, cảm giác được mùi vị hủ thi tanh tưởi càng lúc càng mờ nhạt, sau đó vô số thi thể cũng biến mất khỏi tầm mắt.
Sau khi đến được ven khu rừng âm u, Hiên Viên lúc này mới đột nhiên phát hiện, trên dưới toàn thân đau đớn, phảng phất giống như muốn bị xé nứt ra.
Không còn sức để chạy, hai chân mềm nhũn, một tiếng phanh trầm đục, đặt mông ngồi dưới một thân cây, thở hổn hển hít từng ngụm từng ngụm không khí, lúc này Hiên Viên mới phát hiện ra bên cạnh mình có một con cô lang lớn như chó ngao Tây Tạng đi theo, hắn sợ hãi hét lên, đột nhiên ngay lúc đó, trong trí nhớ của Hiên Viên, đã hiện lên tên của con cô lang này, cùng với những ký ức cuộc sống của mình cùng với nó trải qua, vừa rồi chính mình cũng đã thấy con cô lang này thủ hộ ngay bên cạnh thân thể thiếu niên.
"Cô Tinh!"
Nghe Hiên Viên gọi, hai mắt cô lang càng thêm linh động, ô ô thét dài lên tiếng, đáp lại lời Hiên Viên.
Hiên Viên cảm giác thanh âm của mình trở nên lạ lãm, hơn nữa trong não hải cũng xuất hiện nhiều thứ, đều không phải trí nhớ của hắn, nhưng việc quan trọng nhất trước mắt là, phải nhét đầy cái bao tử.
"Cô Tinh, ta đói bụng quá, thật sự đi không được nữa rồi, ngươi giúp ta tìm một chút thức ăn nhé." Hiên Viên ôm một tia hi vọng, hữu khí vô lực nói, bụng rất phối hợp phát ra thanh âm ọc ọc.
Cô Tinh giống như có thể nghe hiểu lời nói của Hiên Viên, lập tức chạy hướng về phía bên trong khu rừng, khiến cho Hiên Viên rất kinh ngạc về linh tính của Cô Tinh, bất quá, tất cả đều phụ hợp với những ký ức không thuộc về hắn này.
Hiên Viên quyết định, thừa dịp thời gian Cô Tinh giúp mình tìm thức ăn, phải sắp xếp lại trí nhớ của mình một chút.
"Chẳng lẽ lúc nãy ta trực tiếp nhập vào bên trong thân thể của tên thiếu niên đã chết này, trực tiếp trọng sinh sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?"
Phía sau lưng hắn là một khu rừng rậm, mà trước mắt lại là một bãi tha ma.
Trong đầu, từng đạo thân ảnh hiện ra, giống như đèn kéo quân, hắn phát hiện, đây không phải là thế giới mà hắn đã từng tồn tại.
Hoá ra, chủ nhân cổ thi thể này cùng thân thế của hắn không khác nhau lắm, 14 tuổi, từ nhỏ sống trong đau khổ giãy dụa, chỉ vì sinh tồn, không nơi nương tựa, lẻ loi một mình, chịu đủ khi dễ, lại không có bất kỳ danh tự. Trong một lần ngoài ý muốn, hắn nhặt được một thanh truỷ thủ rỉ sắt đeo bên hông, thoạt hình tuyệt không sắc bén, nhưng lại có thể chém sắt như chém bùn, hơn nữa bên trong tựa hồ còn ẩn chứa một cỗ lực lượng rất thần kỳ.
Khu rừng mà hắn đang ở sâu bên trong này, tên là Ma Thú sâm lâm, ở trong có có vô số ngọn núi cao, ẩn tàng rất nhiều ma thú hung hãn, mà ngay cả hắn cũng chỉ dám săn giết những ma thú ở ngoài bìa rừng, dã thú, hoặc là những ma thú tương đối thấp. Bởi vì có không ít dã thú, ma thú đều tiến về bãi tha ma phía trước để ăn những thi thể kia, hắn liền lợi dụng cơ hội, giết chết dã thú, ma thú, dùng da của bọn chúng đi vào Nguyệt Hoang thành đổi lấy Đấu Giả tệ.
Nhưng vào mấy ngày trước, hắn cùng với Cô Tinh, Cô Nguyệt liên thủ, săn giết một đầu Ma hổ, nhưng Cô Nguyệt lại vì cuộc chiến đấu này mà bị cắn trọng thương, hắn lòng như lửa đốt, giải phẫu Ma hổ, muốn dùng da của Ma Hổ đi đổi lấy một ít thuốc chữa thương tới cứu Cô Nguyệt, lại ngoài ý muốn đạt được một khoả nội đan.
Nội đan cực kỳ trân quý, có đôi khi giết một trăm đầu ma thú cũng không thể đạt được một khoả nội đan, đối với hắn, đây quả thực là một cành cây cọng cỏ cứu mạng.
Sau khi kinh hỉ, hắn dặn Cô Tinh trông coi Cô Nguyệt, còn bản thân vội vội vàng vàng chạy đến Nguyệt Hoang thành, chuẩn bị bán nội đan, nhờ đó mua được thuốc tốt để cứu sống Cô Nguyệt. Hắn lại không nghĩ đến, khí tức của Ma hổ bên trong nội đan, vậy mà kinh động đến xa giá tuấn mã của thiếu gia Nguyệt gia. Nguyệt Tuyệt thấy được nội đan của Ma hổ có phẩm chất cực cao, liền lấy lý do đụng vào xa giá của hắn, sai ác nô của Nguyệt gia đánh cho thiếu niên trọng thương hấp hối, mà ngay cả khoả nội đan Ma hổ trên người cũng bị Nguyệt gia thiếu gia đoạt mất, một câu liền đem hắn trong tình trạng mơ mơ màng màng ném vào bãi tha ma!
"Tiện dân lớn mật, cũng dám kinh động bảo mã của bổn công tử, không nên đánh chết nó, đánh trọng thương là được rồi, sau đó ném nó vào bãi tha ma, cho những con súc sinh kia ăn sống nó, chỉ có như vậy, mới có thể giải hết mối hận trong lòng bổn công tử."
Chính là bộ dạng này, dưới sự bảo hộ của Cô Tinh, thân thể của hắn mới không bị ăn sống, nhưng do không có người trị liệu, cứ như vậy, đoạn khí mà chết, thế nhưng ngay cả sau khi hắn đã chết, Cô Tinh cũng không có buông tha thủ hộ thi thể của hắn.
Biết được tất cả, Hiên Viên nở nụ cười dữ tợn, đây là cái đạo lý gì vậy? Chẳng lẽ không có thiên lý vương pháp sao? Tên Nguyệt Tuyệt này không ngờ lại tàn nhẫn đến như vậy. Hiên Viên đầy bụng phẫn nộ, dữ tợn gầm thét:
"Thôi, đều là người cơ khổ không nơi nương tựa, ta chiếm được thân thể của ngươi, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, đi tới cái thế giới kỳ lạ này, ta đã không có đường về. Thằng khốn Nguyệt Tuyệt này, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn, sớm muộn sẽ có một ngày, ta muốn giống như Hiên Viên Đại Đế, chấp chưởng thiên hạ, long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng, kể từ hôm nay, dùng Hiên Viên danh tiếng, trảm diệt tất cả những ngăn trở trước mặt ta!"
Đúng lúc này, cũng không biết có phải do vận khí của Hiên Viên không được tốt hay không, mặt đất bắt đầu kịch liệt chấn động.
Oanh! Oanh! Oanh....
Quay đầu nhìn lại, từ phía bên phải, một đầu Ma hùng cao ba mét bất ngờ lao tới, khuôn mặt dữ tợn, răng nanh bén nhọn, hướng về phía Hiên Viên mở miệng cắn!
Hiên Viên kinh hãi, toàn thân tóc gáy dựng lên, một cỗ khí lạnh xông thẳng lên não.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
|