Hiên Viên nhảy ùm vào một con suối nhỏ cách căn phòng gỗ không xa.
Cô Tinh thì đứng ở trên bờ suối bảo vệ đồ vật cho Hiên Viên, một bộ vải thô giặt sạch sẽ cùng với một lọ thuốc chữa thương tản ra khí tức thanh lương, còn có một thanh truỷ thủ đen thui, loang lổ dấu tích rỉ sắt.
Hiên Viên ở trong con suối nhỏ, đem y phục đầy dơ bẩn của mình cởi ra, thuận theo dòng nước chảy về phía hạ lưu, giống như là những chú cá bắt đầu dạo chơi trong mặt nước.
Sau một lát, Hiên Viên rốt cục đem thân thể tẩy rửa sạch sẽ, cả người trần truồng leo lên bờ, cầm lấy lọ thuốc chữa thương mà Doãn Chân Lạc đã cho mình, mở nắp bình ra, một cỗ khí tức mát lạnh xông thẳng vào đầu, khiến cho hắn cảm giác vô cùng khoan khoái dễ chịu, giống như chỉ cần hít lấy cỗ khí tức này là đã có thể giúp cho thương thế của hắn tốt hơn vậy.
Hiên Viên đem thuốc chữa thương rắc một chút lên miệng vết thương dữ tợn trước ngực mình, chỉ thấy vết thương vốn còn một chút vết máu kết lại thành vảy, dần dần bắt đầu chậm rãi tróc ra.
Nhìn thấy một màn như vậy, Hiên Viên cực kỳ kinh ngạc.
"Trời ơi, đây là thuốc gì vậy, sao mà lợi hại đến như vậy!"
Hiên Viên minh bạch, lẻ loi một mình trên cái thế giới này, loại thuốc chữa thương cực phẩm như thế, tuyệt đối không thể lãng phí, dù chỉ là một giọt, có đôi khi lại là thứ mấu chốt để cứu tính mạng!
Cho nên, đối với những chỗ vảy khá lớn, Hiên Viên phi thường tiết kiệm. Sau khi miệng vết thương bắt đầu khép lại, hắn nhanh nhẹn mặc vào y phục sạch sẽ, đem lọ thuốc chữa thương giấu vào chiếc túi kín bên trong áo vải như đang cất giấu chí bảo. Làm xong tất cả mọi thứ, Hiên Viên liền hướng tới nhà cây mà chạy, trong nội tâm hưng phấn hô.
"Mỹ nhân sư phụ, ta tới rồi...."
Kiếp trước của Hiên Viên dù sao cũng chỉ là một học sinh trung học mà thôi, mặc dù nói từ nhỏ đã trở thành ăn mày, xem tận nhân gian ấm lạnh, thế thái vô tình, đối với người nhìn thấy lần đầu tiên, trời sinh sẽ có cảm giác tốt xấu. Ăn mày là gì? Ăn mày chính là mỗi ngày hướng tới người ta ăn xin, ngẫu nhiên trong lúc đó Hiên Viên sẽ cùng với một thầy tướng số lụn bại nói vài lời, cho nên cũng học được một ít bổn sự xem tướng, tâm đức, vì thế đối với Doãn Chân Lạc, trên cơ bản hắn không hề cảnh giác.
Bởi vì một phương diện đó, Hiên Viên tin tưởng vào cảm giác của mình, một mặt khác, dưới con mắt của Hiên Viên, nữ nhân như Doãn Chân Lạc nếu muốn giết hắn, một đầu ngón tay là đủ, nhưng nếu đối phương đã đáp ứng sẽ dạy hắn tu luyện, ân tình lớn lao như thế, hắn không dám hoài nghi bất cứ điều gì cả.
Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn.
Một mảnh tịch dương chiếu xuyên qua cành cây, rọi thẳng vào trong phòng.
Tại một hố sâu nằm ở giữa căn phòng, tại trên một ngọn lửa lớn, đang treo một con heo sữa quay, đây hiển nhiên là kiệt tác của Hiên Viên.
Đã tiếp nhận trí nhớ trước kia của thân thể này, khi bắt đầu làm, hắn tự nhiên là xe nhẹ đường quen, các loại gia vị tự nhiên được rắc lên, mùi thịt thơm nứt khiến cho người ta không nhịn được chảy nước miếng, phiêu phãng bên trong căn phòng.
Mà Cô Tinh ở một bên nước miếng đã sớm chảy dài, Doãn Chân Lạc thì ngồi khoanh chân dưới đất, khá hưng phấn nhìn bộ dáng chăm chú của Hiên Viên, chậm rãi nói:
"Nhìn không ra, thủ nghệ của ngươi cũng rất khá ah."
Hiên Viêm lườm Doãn Chân Lạc một cái, tự tin cười nói:
"Đương nhiên rồi, khẳng định là tốt hơn so với ngươi."
Doãn Chân Lạc chán nản, thân phận của nàng là gì, những chuyện như thế này đâu có cần nàng phải làm, hừ lạnh một tiếng, Doãn Chân Lạc trực tiếp không nói thêm nữa.
Hiên Viên cười cười, cũng không thèm để ý, sau khi làm xong hết thảy, hắn cầm truỷ thủ loang lổ rỉ sắt trong tay, cắt lấy bộ vị mềm, ngon nhất rồi đặt vào trong mâm gỗ, đưa đến trước mặt Doãn Chân Lạc, cười hì hì nói:
"Mỹ nhân sư phụ, đây là ta hiếu kính ngài đó."
Doãn Chân Lạc nhìn bộ dáng cợt nhã của Hiên Viên, tuy tướng mạo của hắn không phải quá anh tuấn, nhưng mà khi nở nụ cười sẽ khiến cho người ta một loại cảm giác yên bình, nhịn không được lại lén nhìn thêm một lần nữa.
"Cái này coi như tạm được." Doãn Chân Lạc tuy đã tu luyện đến một tình trạng nhất định, nhưng cũng chưa có đạt đến trình độ không ăn không uống, hôm nay có đồ ăn ngon trước mặt, tự nhiên sẽ không từ chối.
Tại thời điểm hiếu kính với Doãn Chân Lạc, hai mắt Hiên Viên không tự chủ được nhìn xuống đồi núi nhấp nhô chập chùng kia, trái tim đập thình thịch thình thịch không ngừng. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng tự kiềm chế tinh thần của mình, lập tức chuyển dời ánh mắt, tín niệm trong nội tâm của hắn càng thêm kiên định.
"Hiên Viên à Hiên Viên, sau này muốn tìm một nàng dâu giống như sư phụ Doãn Chân Lạc khó như mò kim đáy bể, cho nên nhất định phải ra sức cố gắng tu luyện, bằng không ngay cả nữ nhân cũng không thể đánh bại, rất mất thể diện a."
Nhận lấy mâm gỗ trong tay Hiên Viên, Doãn Chân Lạc đều đem tất cả lực chú ý của mình đặt vào đồ ăn trên mâm gỗ của hắn, đối với ánh mắt của Hiên Viên, hồn nhiên không biết, tất nhiên cũng sẽ không biết những điều Hiên Viên đang nghĩ trong nội tâm lúc này.
Doãn Chân Lạc lấy một thanh đao nhỏ màu bạc trên người, cắt ra một miếng thịt, bỏ vào miệng, nhắm chặt hai mắt, cảm giác được hương vị ngon ngọt vô cùng.
Chẳng qua ngay lúc nàng nhìn về phía Hiên Viên, lại phát hiện Hiên Viên cùng với Cô Tinh đang chia nhau ăn lấy thịt khô. Doãn Chân Lạc sửng sốt một chút, khó hiểu hỏi lại:
"Tại sao ngươi lại ăn những thứ thịt khô đó? Sao lại không ăn thịt nướng này?"
Hiên Viên vẫn giữ nguyên vẻ mặt cười hì hì.
"Hôm nay coi như là ta bái sư đối với ngươi, bữa ăn ngon đương nhiên phải mời mỹ nhân sư phụ dùng rồi. Vốn con lợn rừng nhỏ này đủ cho ta cùng với Cô Tinh ăn hai ngày, nếu như ăn tiết kiệm, có thể ăn càng lâu hơn. Bởi vì Ma Thú sâm lâm thường xuyên có ma thú cường đại qua lại, cũng không phải mỗi ngày đều có thể bắt được con mồi, ta cùng với Cô Tinh liền ăn những thứ thịt khô giống như thế này."
Nói xong, Hiên Viên xé miếng thịt khô cứng trong tay ra, chia cho Cô Tình một phần, sau đó bắt đầu gặm. Nhìn thấy một màn như vậy, Doãn Chân Lạc đột nhiên cảm thấy đắng chát. Hoàn cảnh gia đình của nàng quá ưu việt, Hiên Viên tự nhiên không cách nào so sánh được với nàng.
"Ừ, Hiên Viên, cha mẹ của ngươi đâu?"
Hiên Viên khi nghe được những lời nói của Doãn Chân Lạc, động tác gặm thức ăn dừng lại một chút, trong ánh mắt hiện lên vẻ cô đơn. Dù cho kiếp trước hay kiếp này, hắn vẫn là một cô nhi không cha không mẹ, dừng trong chốc lát, Hiên Viên mới trả lời:
"Ta là cô nhi, không cha không mẹ, chỉ có Cô Tình cùng với Cô Nguyệt làm bạn. Bất quá Cô Nguyệt tại vài ngày trước đã bị con trai của thành chủ Nguyệt Hoang thành - Nguyệt Tuyệt hại chết."
Doãn Chân Lạc nhìn thấy hai mắt Hiên Viên lộ ra vẻ cô đơn, trong lòng không khỏi đau xót, nàng hít sâu một hơi cảm thán, rồi không nói bất kỳ điều gì nữa.
Hiên Viên một bên gặm thịt khô, một bên nhìn lấy động tác ăn thịt của Doãn Chân Lạc, từng cái cử động, mỗi một lần nhai nuốt, đều rất chậm rãi, cho người ta cảm giác ưu nhã, không chê vào đâu được.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, sắc trời dần u ám, một mảnh ánh trăng xuyên thấu qua cửa số chiếu vào giữa căn phòng, Doãn Chân Lạc khoanh chân nhắm mắt, dưới ánh trăng chiếu rọi, phảng phất như Quảng Hàn tiên tử, độc lập với nhân gian, không gì sánh được, Hiên Viên nhìn thấy mà si dại.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hiên Viên giống như rất hưởng thụ cái cảm giác yên tĩnh này, nếu giây phút này có thể vĩnh hằng, hắn có thể lẳng lặng nhìn ngắm nàng mãi mãi....
Doãn Chân Lạc mở nhẹ đôi mắt tuyệt trần, nhìn thấy Hiên Viên đang si ngốc nhìn mình, chỉ chỉ heo sữa quay trước người, nói:
"Ngươi đem nó làm thành thịt khô đi, ngươi ăn cái gì, ta sẽ cùng ngươi ăn cái đó. Không cần phải vì ta mà chuẩn bị, kể từ từ ngày mai, bắt đầu tu luyện."
Hiên Viên chảy nước miếng, gật gật đầu.
Doãn Chân Lạc vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn Hiên Viên, đứng dậy, từng bước một đi tới bên giường gỗ, nằm xuống rồi nói:
"Nghỉ ngơi đi, ta ngủ trên giường, còn ngươi ngủ dưới mặt đất."
Hiên Viên lau nước miếng, gật đầu không ngừng nói:
"Vậy là được rồi, không bắt ta phải ngủ bên ngoài đã là quá tốt rồi!"
"Còn có, ngươi nếu đã bái ta làm thầy, như vậy ta trước hết sẽ đặt ra một quy củ." Doãn Chân Lạc nằm trên giường gỗ, nghiêng thân thể, một đôi mắt to sáng ngời, dưới ánh trăng càng thêm nổi bật, ôn nhu như nước, khiến cho Hiên Viên lại một lần nữa si mê.
"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi có thể tại bất kỳ lúc nào, dưới bất luận tình huống nào đánh lén ta, nếu như ngươi đánh lén thành công, ngươi muốn làm gì, đều tuỳ ngươi."
Doãn Chân Lạc cười tươi như hoa, đẹp đến say lòng người.
Hiên Viên nghe vậy, trong con ngươi, tinh quang bùng lên, hổ thể chấn động, nước miếng chảy dài, giống như một đầu sói đói, mãnh liệt nhào thẳng tới Doãn Chân Lạc.
"Cái này mà gọi là đánh lén gì, rõ ràng là tự tìm chết a."
Doãn Chân Lạc không nói gì, thở dài một tiếng, ngón tay ngọc vẫy nhẹ, một đám kình phong trực tiếp đánh vào trán Hiên Viên, trực tiếp đem hắn đánh bay ra ngoài, lăn ba bốn vòng trên mặt đất, trông chật vật cực kỳ.
Cô Tinh cũng không có giống như trước kia, gào thét, phát ra uy hiếp đối với Doãn chân Lạc. Trong lang nhãn (mắt sói) tựa hồ còn hiện ra một chút hương vị hả hê.
Hiên Viên không cam lòng, màn đêm buông xuống, hắn trọn vẹn đánh lén Doãn Chân Lạc mười bảy lần, mỗi một lần ngay cả một sợi tóc của Doãn Chân Lạc cũng không chạm được, kết cục thê thảm vô cùng.
-o0o-