Ngũ Định Viễn hoảng hốt, biết rõ có chuyện chẳng lành, vội lấy Phi Thiên Ngân Thoa ra hộ thân, lại lớn tiếng gọi đám người ngoài cửa tới. Tranh thủ lúc này, hắn chạy vội vào trong đại sảnh. Khung cảnh vẫn như thường ngày, chỉ là bên trong không một bóng người.
Ngũ Định Viễn trầm ngâm một hồi rồi xuống nhà bếp, thấy cánh cửa khép hờ liền lách vào trong.
Không ngờ vừa vào đã có kẻ lao tới hắn. Ngũ Định Viễn sợ người ám toán, liền dùng cầm nã thủ không chế kẻ này, tay nhanh như chớp điểm lên ba đại huyệt trên người đối phương.
Ngũ Định Viễn quát:
- Ta là Tây Lương Ngũ bộ đầu, mau giơ tay chịu trói!
Lời hắn chưa dứt thì thân thể kia đã mềm nhũn ngã vào ngực. Cảm thấy đối phương lạnh như băng. Dự cảm bất ổn nổi lên, Ngũ Định Viễn nhìn lại thấy là một tiểu nha hoàn tầm mười lăm, mười sáu tuổi rất xinh đẹp. Hắn biết đánh nhầm người liền buông nàng ra. Nào ngờ cánh tay của nha hoàn buông thõng xuống, hơi thở đã tắt từ lâu.
Ngũ Định Viễn cả kinh, đoán rằng hung thủ vẫn còn đâu đây nên vội vã chạy tiếp. Đang chạy lại thấy dưới chân vướng víu, hắn cúi xuống thì hoảng hồn.
Phòng bếp nhỏ như vậy mà có hơn hai mươi tử thi nằm la liệt. Trong đó có cả hài nhi bảy tám tuổi, cả lão phu nhân xanh xao. Có đôi mẹ con bị kiếm đâm xuyên người, còn có cả người bị chặt đầu, chân tay cũng không thấy đâu. Từ trang phục đều là gia đinh và nha hoàn. Xem ra họ bị dồn lại đây rồi chịu đồ sát.
Trong lòng Ngũ Định Viễn chợt nhói đau. Hắn từng gặp nhiều án mạng nhưng chưa từng thấy hung thủ ác độc nhường này, không buông tha cả những người vô tội.
Trong đầu hắn rối bù, đầy rẫy những nghi hoặc:
- Rốt cuộc ai đã ra tay? Những kẻ này rõ ràng là cao thủ giang hồ, vì sao không buông tha đám tiểu nha hoàn? Hôm qua vừa giết mưởi tám tiêu sư, giờ lại hại từng đó nhân mạng, có gì đáng phải làm vậy?
Hắn tới để bắt Tề Bá Xuyên, không ngờ gặp huyết án này thì chỉ biết thở dài.
Bước tới đại sảnh, Ngũ Định Viễn sợ đạo tặc nên nắm chặt “Phi Thiên Ngân Thoa” trong tay, khí kình bao trùm quanh thân. Lúc này tâm tình hắn rối bời, thầm nói:
- Đêm qua Tề Bá Xuyên vừa giết Đồng Tam, sáng nay Yến Lăng tiêu cục đã gặp thảm họa bất ngờ. Rốt cuộc kẻ nào làm chuyện này? Trong tiêu cục có nhiều cao thủ đi đâu cả rồi? Phụ tử Tề Nhuận Tường đâu? Vì sao bọn họ phải giết Đồng Tam?
Lúc này tâm thần trở nên đại loạn. Từ khi làm bộ đầu đến nay, chưa từng gặp quá án nào chỉ trong thời gian ngắn diễn biến kinh khủng như vậy.
Ngũ Định Viễn đặt chân vào sảnh, nghe thấy âm thanh quỷ mị rên rỉ truyền tới từ căn phòng phía Tây. Lúc như tiếng quỷ khóc lúc lại như dã thú rên rỉ, hắn rùng mình chậm rãi bước về phía đó. Đây là nơi gia quyến của Tề Nhuận Tường cư ngự, chỉ mong bọn họ ngàn vạn lần đừng bị hạ độc thủ.
Trong lòng bất an, Ngũ Định Viễn vừa vào nội viện thì sợ đến dựng tóc gáy, chỉ muốn hét lên thật to.
Nội viện đầy thi thể nam nữ, tay chân thủ cấp lăn lóc, máu tươi thấm đầy mặt đất. Y phục nữ quyến rách nát, thân thể lõa lồ đủ tư thế, dường như phải chịu lăng nhục xong mới bị giết.
Ngũ Định Viễn chưa bao giờ thấy cảnh giết người tàn bạo như vậy, liền đứng chết trân tại chỗ.
Ở giữa có một nam nhân nằm ngửa mặt lên trời đang rên rỉ, khuôn mặt đẫm máu cùng làn da tróc ra từng mảng, tai đã bị cắt tạo thành một lỗ sâu hoắm, làn da nhăn nheo xem ra đã cao tuổi.
Ngũ Định Viễn vội cúi xuống đỡ lấy, gắng lắm mới nhận ra người này nhưng liền cảm thấy khó tin. Đây không phải là Tề Nhuận Tường sao?
Ngũ Định Viễn xem vết thương trên người lão, gân tay gân chân đã bị cắt đứt trở thành phế nhân, miễn cưỡng dựa vào nội công cao cường mới chịu đựng được đến lúc này.
Ngũ Định viễn sờ vào vết thương khiến Tề Nhuận Tường đau đớn tỉnh dậy, khẽ rên rỉ nói:
- Ngươi…ngươi…
Ngũ Định Viễn vội hỏi:
- Tề sư phụ, ta là Ngũ Định Viễn, ông cố chịu đựng!
Tề Nhuận Tượng muốn vươn tay ra nhưng không thể nhúc nhích. Ngũ Định Viễn vội điểm huyệt giúp lão giảm đau.
Thương thế Tề Nhuận Tường vô cùng trầm trọng, gắng hỏi:
- Ta…Người nhà của ta đâu rồi?
Ngũ Định Viễn thấp giọng khuyên:
- Bọn họ đều mạnh khỏe, ông đừng vội, trước tiên cầm máu đã.
Tề Nhuận Tường đã thở không ra hơi:
- Gọi bọn họ tới gặp ta, ta có di ngôn cần nói.
Ngũ Định Viễn vẫn không cử động, vẻ mặt đầy thương cảm.
Tề Nhuận Tường run rẩy:
- Họ...Bọn họ đều chết hết rồi phải không?
Ngũ Định Viễn cúi đầu không nói. Tề Nhuận Tường đau đớn tới tận tâm can, khuôn mặt đẫm lệ hòa cùng với máu thấm sang y phục của Ngũ Định Viễn.
Hắn ôm lấy Tề Nhuận Tường, khẽ hỏi:
- Tề sư phụ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho ta biết đi!
Vẻ mặt thống hận của Tề Nhuận Tường, khi nhìn sang Ngũ Định Viễn liền chuyển thành nụ cười méo nó:
- Thiên lão phù hộ, thứ đó vẫn chưa mất…Ngũ bộ đầu… cậu…cậu…
Ngũ Định Viễn ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì vẫn chưa mất? Tề sư phụ hãy nói rõ đi!
Tề Nhuận Tường nắm chặt tay Ngũ Định Viễn, nói lời cuối cùng:
- Đi…Đi tìm Vương…Vương…đem Chu…Chu…đưa cho...
Lão cố gắng hét lên thật to:
- Thay ta…ta báo thù!
Nói rồi trút hơi thở cuối cùng. Ngũ Định Viễn hét lên:
- Tề sư phụ! Tề sư phụ!
Tề Nhuận Tường đã không còn nhúc nhích. Ngũ Định Viễn bắt thì thấy mạch đã ngừng đập. Hắn thầm nghĩ:
- Nguy rồi! Tề Nhuận Tường chết thì án này tra thế nào?
Nhớ đến di ngôn của Tề Nhuận Tường, cái gì đó chưa mất rồi cái gì vương vương chu chu. Quả thực không rõ là cái gì.
Lúc này đám quan sai đã chạy vào trong, thấy tình cảnh bi thảm thì sắc mặt nặng nề không nói.
Xem nguyên nhân cái chết, rất nhiều người bị trọng binh khí đánh chết hay trường kiếm lấy mạng, đủ biết hung thủ có nhiều người. Kiểm tra thi thể lại thì thiếu Tề Bá Xuyên, Ngũ Định Viễn thở ra, mừng thầm:
- Xem ra Tề Bá Xuyên võ công cao cường, đã tránh được kiếp nạn, phải tìm ra hắn thì án này mới có hy vọng.
Hắn lập tức sai thủ hạ chở mấy chục thi thể về nha môn.
Một gã quan sai hỏi:
- Ngũ gia, còn mười tám thi thể trong sảnh khi trước, xử trí ra sao?
Ngũ Định Viễn thở dài nói:
- Mang tất cả về đi.
Ban đêm trong nha môn, gió lạnh thổi qua khiến sắc mặt đám quan sai tái nhợt, Hoàng Tế bẩm báo:
- Ngũ bộ đầu, ta đã kiểm tra kĩ càng các thi thể, già trẻ lớn bé trong Yến Lăng tiêu cục đều bị giết đêm qua. Chỉ có Tề Nhuận Tường dựa vào nội công thâm hậu, mới kéo dài tính mạng đến sáng thì tắt thở.
Sắc mặt Ngũ Định Viễn trở n sầu thảm:
- Những kẻ nọ không bằng cầm thú, ngay cả trẻ nhỏ cũng không tha, nếu để ta bắt được, không đem chúng băm thây vạn đoạn thì sao hả giận cho nổi!
Hoàng Tế nói:
- Trên thân Tề Nhuận Tường có rất nhiều vết thương, cánh tay cũng có lỗ máu kì quái như mười tám gã tiêu sư nọ.
Ngũ Định Viễn gật đầu nói:
- Hung thủ là cùng một nhóm người, trước đó chúng giết mười tám tên tiêu sư rồi lại tới huyết tẩy Yến Lăng tiêu cục, thủ đoạn tàn ác không bằng loài cầm thú.
Hoàng Tế nói:
- Có vài tử trạng khá giống đám tiêu sư nhưng cũng có chỗ hơi khác, kẻ ra tay không phải một người nhưng sử dụng chiêu thức thủ pháp tương tự, xem ra thuộc cùng một môn phái.
Ngũ Định Viễn đập bàn cả giận nói:
- Dám coi trời bằng vung! Rốt cục là vì cái gì? Chúng làm như vậy vì cái gì chứ?
Đột nhiên Hoàng Tế hỏi:
- Ngũ bộ đầu, nghe nói đêm qua trong nha môn không yên tĩnh, đám quan sai nói có gặp quỷ ảnh tử trong phòng cậu, phải là thật không?
Ngũ Định Viễn giật mình bừng tỉnh, cười lạnh:
- Lão nhắc mới nhớ, đêm qua có kẻ xâm nhập làm phòng ta lộn xộn, rất có thể thuộc đám hung đồ sát hại Yến Lăng tiêu cục.
Hoàng Tế cả kinh nói:
- Tính ra chỉ vài canh giờ, đám người kia vừa gây huyết án liền tới nha môn quấy rối! Điều này…đây quả thực là không coi vương pháp ra gì!
Tinh quang lóe lên trong đầu, Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
- Tề Nhuận Tường nói đồ vật đó không mất! Giỏi! Thì ra đám tặc tử này tối qua tới phòng ta là để tìm nó!
Hắn giận quá hóa cười, nói:
- Hay cho đám tặc tử này, một đám cầm thú tối qua gây ra thảm án diệt môn kinh thảm, tìm không ra đồ vật nọ còn nghi ngờ đến cả ta, liền chạy tới nha môn tìm loạn lên.
Hoàng Tế hít sâu một hơi, run rẩy nói:
- Thế gian này còn có đạo tặc cuồng vọng đến vậy sao!
Ngũ Định Viễn hừ một tiếng nói:
- Đám hung thủ này phóng hỏa giết người vì bảo vật gì đó, muốn phá án thì phải tra xem lần bảo tiêu này là thứ gì. Nếu không thì vĩnh viễn đừng mong có kết quả.
Hoàng Tế nghe thì gật đầu. Ngũ Định Viễn cẩn thận nghĩ lại. Tề Nhuận Tường cố sức nói với hắn một câu “Vật đó còn chưa mất”, xem ra đám hung đồ sẽ khua chiêng gõ trống tìm tung tích Tề Bá Xuyên. Bên phái quan sai nhất định phải đi trước một bước, nếu không án này không thể phá được.
Hắn lại thầm nghĩ:
- Khi đó Tề Nhuận Tường di ngôn là muốn ta tìm cái gì Vương cái gì Chu… đây cũng là một manh mối.
Ngũ Định Viễn liền triệu tập đám quan sai, căn dặn mọi người thông qua quan hệ với nhân sĩ giang hồ, chỉ cần tìm ra tung tích Tề Bá Xuyên sẽ được trọng thưởng, nếu thấy kẻ họ Vương hay họ Chu cần đặc biệt chú ý.
Đám người liền tức tốc, không phân biệt ngày đêm đi loan tin. Ngũ Định Viễn ở lại nha môn để nhận báo cáo.
Ngày thứ ba, Tri phủ Lục Thanh Chính triệu Ngũ Định Viễn tới. Tri phủ đại nhân này đến Lương Châu nhận chức mới một năm nhưng khai trừ không ít người, làm quan cực kì nghiêm chính thanh liêm. Ngũ Định Viễn không quen thân với người này. Để xảy ra trọng án, hắn cũng cảm thấy lo lắng.
Bước vào thư phòng, Lục Thanh Chính đang cúi đầu xem xét công văn đưa tới, tường thuật về nội tình huyết án Yến Lăng tiêu cục. Ngũ Định Viễn đứng hầu bên cạnh, thật lâu Lục Thanh Chính mới ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
- Ngươi ngồi xuống nói chuyện.
Ngũ Định Viễn khom người tạ ân rồi ngồi xuống. Có điều khi thấy sắc mặt bất thiện của tri phủ thì thầm kêu khổ. Chợt nghe Lục Thanh Chính hỏi:
- Ngũ bộ đầu, thảm án này xảy ra đã mấy ngày?
Ngũ Định Viễn cố gắng nói:
- Tới nay đã là ba ngày.
Lục Thanh Chính nhíu mày:
- Sao mấy ngày nay, ngươi đều ở trong nha môn mà không ra ngoài điều tra? Ngươi đã biết hung thủ là ai sao?
Giọng nói đầy ý trách cứ. Ngũ Định Viễn đáp:
- Ba ngày nay thuộc hạ đều vạch ra kế sách, chỉ là thời cơ chưa đến nên không muốn bứt dây động rừng.
Hắn không dám nói với tri phủ là chưa có manh mối phá án, đành phải lựa lời mà đáp.
Lục Thanh Chính nghe thì tức giận quát lên:
- Ngươi là kẻ làm quan, để xảy ra án mạng chết tám mươi ba mạng người, còn nói không tiện rút dây động rừng sao? Xem ngươi xử lý thế nào đây!
Ngũ Định Viễn sợ hãi, cuống cuồng nói:
- Đại nhân dạy phải, thuộc hạ đã biết tội.
Lục Thanh Chính nói:
- Trong công văn ngươi đưa tới, rốt cục đám đạo tặc cướp tiêu muốn tìm vật gì?
Ngũ Định Viễn nói:
- Thuộc hạ cũng chưa rõ điểm này.
Lục Thanh Chính hừ một tiếng:
- Ngươi đã kê khai những đồ vật thu từ Yến Lăng tiêu cục chưa?
Ngũ Định Viễn nói:
- Dạ, thuộc hạ đã viết hết trong danh sách.
Vẻ mặt Lục Thanh Chính nghiêm chỉnh:
- Mau đưa lên đây!
Ngũ Định Viễn sai người dâng bản thảo lên tri phủ. Lục Thanh Chính đọc lướt qua liền hỏi:
- Tất cả vật phẩm đều có trong danh sách?
Ngũ Định Viễn đáp:
- Đều ở trong danh sách.
Không ngờ Lục Thanh Chính giận giữ vỗ bàn. Ngũ Định Viễn cả kinh:
- Đại nhân, sao lại tức giận như vậy?
Lục Thanh Chính lạnh giọng:
- Ngũ Định Viễn to gan! Ngươi ăn hối lộ trái vương pháp, cất giấu tài sản sung công là tội gì?
Ngũ Định Viễn hoảng hốt quỳ xuống:
- Đại nhân minh xét, trước nay thuộc hạ phá án thanh liêm công chính, không làm gì có lỗi với lương tâm!
Lục Thanh Chính nói:
- Người đâu, mang lên đây cho ta!
Vài tên thân binh liền mang ba chiếc hòm mà Tề Nhuận Tường cho người đưa tới. Lục Thanh Chính cười lạnh hỏi:
- Đây là cái gì?
Ngũ Định Viễn toát mồ hôi lạnh, run rẩy nói:
- Đây là một số trang phục Yến Lăng tiêu cục đưa đến, hạ quan chưa từng dùng tới, trước đó đã cho thuộc hạ cất kĩ. Không dám lạm dụng để dùng.
Lục Thanh Chính gật đầu:
- Đứng lên đi, vừa rồi ta chỉ thử ngươi thôi.
Ngũ Định Viễn giật mình, lại nghe Lục Thanh Chính hắng giọng nói:
- Sau này ngươi tìm ra, bất cứ sự tình gì liên quan tới Yến Lăng tiêu cục, đều phải bẩm cáo với bổn quan.
Ngũ Định Viễn không dám nhiều lời, cúi đầu vâng dạ rồi bước ra. Lục Thanh Chính gọi giật lại:
- Khoan đã!
Ngũ Định Viễn liền dừng bước:
- Đại nhân có gì sai khiến.
Lục Thanh Chính nói:
- Nếu ngươi tìm được Tề bá Xuyên, lập tức áp giải hắn tới gặp ta.
Ngũ Định Viễn thấy thượng quan không những coi trọng vụ án mà còn muốn đích thân tham gia thẩm vấn, đành nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Rời khỏi phủ đệ tri phủ, toàn thân Ngũ Định Viễn đã thấm ướt mồ hôi lạnh. Làm bộ đầu thì có mấy ai không tìm kế vơ vét tài sản của thương nhân? Chỉ có hắn không làm sự tình này, trừ phi người ta thiệt tình thành ý đưa tới một số vật nhỏ thì Ngũ Định Viễn mới dám thu lại, không thể ngờ lại bị khiển trách một trận. Hắn sờ đai lưng ngọc trên lưng thì chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi căm giận bất bình.
Lại thêm mấy ngày án tình không tiến triển, hàng ngày tri phủ đều cho người thăm dò cùng trách cứ. Ngũ Định Viễn cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Hoàng Tế giàu kinh nghiệm, thấy hắn gặp nguy liền đưa ra một ý:
- Ngũ bộ đầu, sao cậu không đi Bạch Long Tự một chuyến?
Ngũ Định Viễn vỗ đùi vui vẻ nói:
- Đúng! Sao ta lại không nghĩ tới Chỉ Quan hòa thượng Bạch Long Tự đây?
Hòa thượng Chỉ Quan trụ trì Bạch Long Tự, xuất thân võ lâm Ngũ Đài Sơn, không những phật pháp uyên thâm mà võ công không kém. Nhờ lão tìm hiểu manh mối trên giang hồ là chính xác nhất. Nhưng hòa thượng Chỉ Quan là người hiền hòa, thích sự yên tĩnh nên Ngũ Định Viễn không dám để đám quan sai quấy rầy, liền đích thân đi một chuyến, tỏ ý tôn kính lão.