Sáng sớm luôn tốt vô cùng.
Trên bầu trời, mặt trời từ phía đông chậm rãi mọc lên, toả ra dương quang ôn hoà khắp nơi, xuyên qua khe hở của đại thụ, chiếu xuống mặt đất.
Cái trán của Hiên Viên sưng to vô cùng, đêm hôm qua liên tiếp "đánh lén" Doãn Chân Lạc mười bảy lần, dùng kết quả chiến bại hoàn toàn, Doãn Chân Lạc mỗi lần đều đánh lên trán của Hiên Viên, cho nên hiện tại trán của hắn mới u lên như thế này.
Nhìn bộ dáng nhe răng trợn mắt của Hiên Viên, Doãn Chân Lạc cảm giác tâm tình đặc biệt tốt, hai tay chắp sau lưng, bờ vai nhỏ nhắn, bộ ngực bão mãn, khiến cho người ta cảm giác, đây là tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất trên thế gian. Nàng chậm rãi đi về phía trước, bạch y chạm đất, phảng phất như tiên tử trong tranh vẽ, tình cảnh này, khiến cho Hiên Viên lại một lần nữa mê muội.
Cô Tinh ở một bên, bộ da lông màu bạc trên người nó, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phát ra hào quang rực rỡ, chỉ thấy Cô Tinh mở ra miệng sói, lộ ra răng nanh, ngáp một cái thật to rồi liếc nhìn Hiên Viên, tựa hồ đêm qua Hiên Viên khiến cho nó ngủ không được ngon giấc.
"Trước khi tu luyện, ta muốn hỏi ngươi một câu, một chữ đấu, ngươi hiểu như thế nào?" Doãn Chân Lạc nhìn xem tà tâm không chết, hai mắt liên tục di chuyển trên cơ thể mình của Hiên Viên, mỉm cười hỏi hắn một câu.
Hiên Viên hồi phục tinh thần, buột miệng nói:
"Một chữ đấu, cùng người đấu, cùng thiên đấu, cùng địa đấu đến tột cùng."
Trong đôi mắt đẹp của Doãn Chân Lạc lập tức lộ ra dị sắc, nàng không nghĩ tới Hiên Viên sẽ trả lời đáp án như vậy, khiến cho nàng rất giật mình. Đồng thời cũng có chút mừng rỡ, có lẽ đồ nhi đầu tiên mà nàng thu nhận, sẽ là một thiên tài tu luyện cũng không chừng. Chỉ dựa vào ý chí này, tu luyện tự nhiên là làm chơi ăn thật.
"Tốt, tốt một câu cùng người đấu, cùng thiên đấu, cùng địa đấu, đấu đến tột cùng. Xem ra ngươi quả thực phù hợp với con đường tu luyện, nếu giống như những phàm phu tục tử, mặt trời mọc thì làm, lặp trời lặn thì nghỉ, chỉ vì ba bữa cơm no ấm, lao lực suốt cả đời, không được giải thoát. Đợi đến lúc ra đi, một nắm đất vàng, một giọt nước mắt, cũng đã không còn dấu vết, như vậy quả thật rất đáng tiếc a."
Doãn Chân Lạc ngôn ngữ nhu hoà như làn nước, khiến cho Hiên Viên cực kỳ hưởng thụ. Khi nghe đến đó, Hiên Viên thản nhiên nói một câu:
"Nếu là người như ta, đoán chừng cũng chỉ có thể phơi thây nơi hoang dã, làm đồ ăn cho mãnh thú sơn lâm, sợ đến khi chết cũng sẽ không có ai vì ta mà rơi lệ."
"Cho nên, ngươi chỉ có thể toàn tâm toàn ý tu luyện, không nên cô phụ sự chờ mong của ta đối với ngươi." Trong hai mắt Doãn Chân Lạc hiện lên một tia rung động kỳ lạ, đầu tóc dài đen nhánh theo cơn gió phiêu động, chỉ thấy bàn tay trắng như ngọc của nàng đột nhiên chấn động, một đạo cường kình mạnh mẽ như âm thanh xé gió, khiến cho Hiên Viên hoảng sợ vô cùng.
"Lực lượng của một người bình thường, tối đa chỉ có một ngưu chi lực đã rất đáng quý, coi như trời sanh thần lực. Còn trong Đấu tu mà nói, đây là cảnh giới thứ nhất - Đấu Giả. Nếu tu luyện cảnh giới Đấu Giả đến đỉnh phong, có thể khiến cho lực lượng của người đó đạt tới cửu ngưu chi lực."
Khi nghe Doãn Chân Lạc bắt đầu kể về quá trình tu hành, Hiên Viên không hề lộ ra vẻ cợt nhã, mà cực kỳ chuyên chú lắng nghe, liền vội vàng hỏi:
"Sau khi vượt qua cửu ngưu chi lực thì sẽ là cảnh giới nào?"
"Đó chính là Đấu Sĩ, ngươi không nên suy nghĩ sâu xa đến như vậy. Cảnh giới Đấu Giả, người bình thường muốn tu luyện cũng đã không dễ dàng, tại cảnh giới này, chính là muốn luyện thấu làn da của mình. Lỗ chân lông trên da, người không có tu luyện thì sẽ bị tắc nghẽn, rất khó tiếp xúc với linh khí ở trong thiên địa, dung dập vào trong cơ thể. Đợi đến khi tuổi già, vượt qua tuổi tráng niên thì sẽ dần dần già yếu, mất đi sức sống. Mà nếu như tu luyện tới cảnh giới Đấu Giả, lại có thể trì hoãn sự già yếu đó, giúp cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ."
Doãn Chân Lạc biết rõ Hiên Viên đối với con đường tu luyện cực kỳ mơ mịt, cho nên giảng giải đặc biệt cẩn thận.
Năng lực lĩnh ngộ của Hiên Viên rất tốt, nghe xong đã lập tức minh bạch. Lúc này, Doãn Chân Lạc mới tiếp tục nói:
"Chỉ có đem làn da của mình từ trên xuống dưới đều luyện thấu, sau khi có thể hấp thu thiên địa linh khí thì mới có thể bước vào cảnh giới Đấu Sĩ, ngưng tụ Đấu khí. Nhưng mà muốn tu luyện, nhất định phải có một môn thần thông. Bây giờ ta truyền cho ngươi "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết" của Doãn gia ta, ngươi hãy xem thật kỹ, coi thử lĩnh ngộ của bản thân được bao nhiêu!"
Nói xong, trong tay Doãn Chân Lạc xuất hiện một mảnh long lân cứng rắn vô cùng, kim quang rực rỡ, ở bên trên chứa đầy những dòng chữ nhỏ chi chít.
Hiên Viên sau khi tiếp nhận mảnh long lân này, đem nội dung bên trên đọc một lần, rồi bắt đầu vận chuyển. Đột nhiên, hắn cảm giác ở trong thiên địa, có một cỗ khí tức đang đột phá làn da của mình, gây nên một chút đau đớn nhỏ.
Doãn Chân Lạc không nghĩ tới năng lực lĩnh ngộ của Hiên Viên lại tốt đến như vậy, còn chưa được một giờ, vậy mà đã có thể dùng "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết" để câu thông thiên địa linh khí, dùng nó trùng kích lỗ chân lông trên da mình.
"Mỹ nhân sư phụ, ta bắt đầu cảm giác, toàn thân tê tê đau nhức, là cái cảm giác này có đúng hay không?" Hiên Viên cảm nhận được sự thần kỳ này, hưng phấn hỏi.
"Đúng vậy, chính là cảm giác đó! Ngươi là đồ đệ đầu tiên mà ta dạy, ta cũng không thể bạc đãi ngươi, đây là "Long lân phấn" cực kỳ khó cầu, đem "Long lân phấn" này xoa lên người của ngươi, nó có thể trợ giúp ngươi mau chóng giải khai lỗ chân lông do tạp chất tắc nghẽn, hơn nữa cũng có thể khiến cho làn da của ngươi có một tia khí tức của long lân."
Doãn Chân Lạc lấy ra một bình ngọc rồi ném cho Hiên Viên.
Hiên Viên nhận lấy bình ngọc, đem kim sắc long lân trả cho Doãn Chân Lạc. Doãn Chân Lạc lắc đầu, nói:
"Được rồi, cái này coi như ta tặng cho ngươi. Đối với ta mà nói, cũng không có trọng dụng. Mảnh long lân này cũng có thể bán được không ít tiền, ta lại không thể dạy cho ngươi lâu hơn. Chẳng qua, nếu như ngươi muốn đem mảnh long lân này bán đi, nhớ rõ, phải đem những ký tự trên đó xoá sạch sẽ."
Đã món đồ vật này vô dụng đối với Doãn Chân Lạc, Hiên Viên nhận lấy cũng sẽ không thẹn với lương tâm. Dù sao thì sư phụ tặng một ít đồ cho đệ tử cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa ah.
Nếu Doãn Chân Lạc biết rõ suy nghĩ trong lòng Hiên Viên, chỉ sợ nàng cũng sẽ nổi cáu. Tuy "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết" bên trên mảnh long lân này đối với nàng vô dụng, nhưng mà năng lực phòng hộ của nó vẫn còn rất tốt. Vũ khí tầm thường đừng mơ tưởng phá vỡ phòng ngự của nó, giá trí không ít.
Hiên Viên đem mảnh long lân cất vào trong lồng ngực như bảo bối, sau đó cầm lấy bình ngọc chứa "Long lân phấn", cười cười dâm đãng nói:
"Mỹ nhân sư phụ, ngươi giúp ta bôi lên một chút được không?"
Doãn Chân Lạc trừng mắt, không thèm để ý đến Hiên Viên:
"Đừng có mà mơ, tự mình bôi đi."
Hiên Viên gật đầu nhẹ, cũng không thèm để ý, ngay trước mặt Doãn Chân Lạc cởi sạch y phục của mình, xích loã trần truồng, khiến cho Doãn Chân Lạc bị ép phải quay đầu đi, đồng thời nghiêng luôn nửa thân hình. Chỉ thấy trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện lên một tia đỏ ửng, dù sao thì Doãn Chân Lạc so với Hiên Viên cũng chỉ lớn hơn hai tuổi mà thôi.
Nhìn xem chiếc váy dài trắng tinh lộ ra bờ vai thon của Doãn Chân Lạc, tôn lên chiếc cần cổ trắng ngần cao ráo, tư thái cao quý vô cùng, khiến cho người ta mơ màng vô hạn, Hiên Viên nuốt từng ngụm nước bọt, nói:
"Cái này phải bôi lên tất cả mọi chỗ trên người sao?"
"Đương nhiên." Doãn Chân Lạc gằng giọng, trong nội tâm lại mắng Hiên Viên thêm một câu: "Đồ gia hoả không biết xấu hổ."
Hiên Viên không một mảnh vải che thân, đem Long lân phấn trong bình ngọc rắc lên tay mình, cảm thấy lòng bàn tay mát lạnh, thoải mái vô cùng, thoải mái đến nỗi khiến cho hắn không tự chủ được bắt đầu rên lên.
"Oh....Oh....Oh...."
"Ngươi bôi thì bôi đi, rên cái quỉ gì vậy." Doãn Chân Lạc oán giận nói.
Hiên Viên đang rên lên thoải mái, nghe Doãn Chân Lạc nói như vậy, càng thêm ra sức rên rĩ:
"Ư...Ah...Ah...."
Thân thể Doãn Chân Lạc run lên, cũng không phản bác nữa. Hiên Viên xoa khắp toàn thân trên dưới của mình một lần, nhìn nhìn thằng em, duy chỉ có chỗ này là chưa có xoa thuốc. Hắn lẩm bẩm một câu:
"Da chỗ này cũng cần phải luyện thấu a, ừ, bôi lên là được rồi."
Chỉ thấy Hiên Viên rắc một chút "Long lân phấn" lên tay, rồi bắt đầu xoa lên chú nhóc của mình. Một cảm giác mát lạnh sảng khoái truyền khắp toàn thân, nhất thời, từ sâu trong bản tâm của Hiên Viên bắt đầu rên lên.
"Ngao....ác....Em sướng quá....ố yeah...."
Nghe Hiên Viên liên tục rên rĩ, từ trong miệng của hắn liên tục phát ra những âm thanh mà nàng nghe không hiểu, Doãn Chân Lạc càng nghe càng điên tiết, cơ hồ muốn một tay hung hăng đập chết Hiên Viên.
"Nếu như ngươi còn dám rên bậy bạ như thế nữa, ngươi nhất định phải chết." Thân thể của Doãn Chân Lạc run lên, phát ra cảnh báo.
Hiên Viên rất thức thời vội vàng câm miệng ngay lập tức, nhanh nhẹn mặc y phục vào, khoanh chân ngồi trên mặt đất, lộ ra vẻ mặt đạo mạo, nói:
"Sư phụ, ta đã thoa xong rồi, ta muốn bắt đầu tu luyện, ngươi không được quấy rầy ta đó."
Doãn Chân Lạc xoay đầu lại, nhìn bộ dáng nghiêm trang của Hiên Viên, tức giận vô cùng. Nhưng sau khi nhìn chằm chằm vào Hiên Viên, nàng đột nhiên nhớ tới điều gì đó, trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng hiện lên một nụ cười tươi như hoa, sáng lạn vô cùng, lộ ra một bộ dáng như đang chuẩn bị xem kịch vui.
Hiên Viên nhắm hai mắt, tự nhiên không phát hiện được biểu tình đặc sắc của Doãn Chân Lạc, trong nội tâm vận hành "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết", liền cảm thấy lỗ chân lông trên da mình bắt đầu trương lên. Không ít thiên địa linh bí bắt đầu tiến đến chà xát, khiến cho toàn thân Hiên Viên đau đớn kịch liệt vô cùng.
Hiên Viên cảm thấy lỗ chân lông trên thân thể mình, từng cái từng cái gì xé ra, phảng phất giống như đang bị kim châm.
Doãn Chân Lạc không nghĩ tới, Hiên Viên lại kiên cường đến như vậy. Tuy "Long lân phấn" chỉ có tác dụng phụ trợ, nhưng lại phải trải qua cảm giác thống khổ như bị kim châm. Khi còn bé, nàng cũng đã tự mình trải qua, lúc ấy phải cắn chặt răng mới không rên lên, vậy mà hôm nay, Hiên Viên ngay cả hừ một tiếng cũng không có, thật sự đáng quý.
Thời gian một giờ trôi qua.
Nương theo việc Hiên Viên vận chuyển "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết" từ trên xuống dưới, ngay lúc vận chuyển tới hạ thân, sắc mặt Hiên Viên lập tức đen lại, bụm lấy chú nhóc của mình, run rẩy vài cái, ngã xuống một bên, bắt đầu rên lên đau đớn:
"Sư phụ, trứng của ta, trứng của ta đau quá, trứng của ta đau đến chết mất a...."
Doãn Chân Lạc thoáng cái choáng váng!
-o0o-