
26-04-2012, 05:16 PM
|
I'm so sorry...
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 687
Thời gian online: 358699
Thanks: 179
Thanked 714 Times in 130 Posts
|
|
Có phải hạnh phúc chợt tắt...
Bên em... Anh cảm thấy thật hạnh phúc, thật vui vẻ.
Mỗi ngày được nghe tiếng em cười, được nghe giọng em nói, anh lại mong ước thời gian như được kéo dài ra mãi mãi.
Anh đã từng nghe một câu nói: "Trong tình yêu, điểm kết thúc của nó đẹp nhất chính là hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc như một cái gì đó mong manh, dễ vỡ. Dễ có nhưng cũng dễ tan".
Hạnh phúc đến bất chợt nhưng đâu đó trong anh cũng sợ nó ra đi nhanh chóng như khi nó đến. Nó đến mà không hề báo trước và rồi nó lại âm thầm ra đi không một lời hẹn. Hạnh phúc như cơn mưa chợt ập đến trong những ngày nắng nóng. Hạnh phúc đến như những gáo nước tưới dội lên dàn hoa trước ngỏ.
Cái thứ hạnh phúc mà em đem lại cho anh, như một món quà xa xỉ nhất. Nó như một cái gì đó gắn liền theo anh hàng ngày.
Mỗi khi thấy em buồn, thấy em chìm trong suy nghĩ, anh lại buồn hơn. Cuộc sống anh là một chuỗi ngày đầy suy nghĩ, đầy những toan tính. Nhưng khi bên em, anh lại có thể bỏ qua mọi thứ để có thể chăm sóc cho em, được lo lắng cho em được tốt hơn. Anh đã từng hy vọng, những việc mình làm có thể bù đắp cho em phần nào những thứ mình không thể đem đến được cho em. Nhưng có lẽ đó chỉ là suy nghĩ của bản thân anh... Những thứ suy nghĩ không thực và không thể hoàn thiện.
Rồi cơn mưa chợt tắt...
Anh lại mong một cơn mưa mới sẽ đến. Cơn mưa đó lại mang tên em...
Dàn hoa lại "khát nước". Anh lại mong em sẽ là người tưới nước cho dàn hoa ấy...
Anh biết phải làm sao khi thấy em buồn?
Anh phải làm sao khi em phải suy nghĩ một mình?
Anh sẽ an ủi em thế nào khi em khóc?
Và rồi...
Last edited by nhatky; 01-05-2012 at 12:53 PM.
|