“Ầm…ầm…!”
Từng đợt âm thanh vang vọng như sấm rền từ bên trong chỗ ở của Yêu Dạ truyền ra không ngừng. Một chiêu Toái Tinh Đại Thủ Ấn tựa như tiếng gầm của mãnh hổ làm chấn động cả tiểu cốc.
Khuôn mặt của Yêu Dạ lộ rõ sự hưng phấn. Trước mắt hắn là một khối đá khổng lồ màu xanh đã bị đánh tan thành nhiều mảnh.
*
“Đây chính là uy lực của Toái Tinh Đại Thủ Ấn sao? Thật sự là quá mạnh mẽ rồi, dường như lực lượng này có thể phá hủy hoàn toàn tất cả mọi thứ”
Yêu Dạ há miệng thở gấp: “Bất quá một chiêu Toái Tinh Đại Thủ Ấn này tiêu hao lực lượng cũng thật nghiêm trọng a!”
“Không sai, tuy rằng chiêu thức này vào thời khắc mấu chốt có thể xoay chuyển Càn Khôn, thế nhưng ngươi phải nhớ kĩ, trước mắt ngươi chỉ có thể đánh ra được một chưởng, sau đó toàn thân ngươi sẽ lâm vào trạng thái suy yếu.”
Độc Cô Cầu Bại ở bên cạnh nhắc nhở. Yêu Dạ gật đầu nói:
“Ngày mai hẳn là ta đã có thể tiến vào sâu bên trong Đại Hoang Sơn Mạch để rèn luyện được rồi!”
“Ừ, thực lực của ngươi bây giờ đã có một chút khả năng để tự vệ rồi, thế nhưng theo ta thấy mặc dù nửa tháng gần đây ngươi tu luyện có chút tiến bộ, tuy nhiên đám ma thú ở sâu trong Đại Hoang Sơn Mạch còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của ngươi rất nhiều. Nếu ngươi không ứng phó được với bọn chúng, thì chắc là phải dùng đến Chân Linh lực lượng của bọn ta. Như vậy lực lượng của ngươi sẽ đạt đến cảnh giới Nhân Kiệt, thế nhưng lực lượng đó cũng không thể duy trì được quá lâu. Vì vậy ngươi hãy cân nhắc cho kĩ!” Độc Cô Cầu Bại nói.
Yêu Dạ quả quyết gật đầu, thậm chí hắn còn đang tính toán, nếu có thể không phải sử dụng đến Chân Linh lực lượng thì càng tốt. Sở dĩ bản thân hắn đạt được tiến bộ vượt bậc như hiện tại là cũng bởi vì hắn đã trải qua những lần rèn luyện sinh tử, khiến cho bản thân kích phát được tiềm lực lớn nhất. Đồng thời có thêm sự trợ giúp của Luân Hồi Chi Thư và khối Ngọc Thạch đang đeo trên cổ, hắn mới có thể trong một năm ngắn ngủi đột phá Nhân Cảnh đệ thất trọng.
“Ừ, nếu đã như vậy thì đêm nay ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt! Bắt đầu từ ngày mai, sau khi tiến vào Đại Hoang Sơn Mạch thì chỉ sợ ngươi sẽ không có thời gian yên ổn.”
Độc Cô Cầu Bại ý vị thâm trường nói. Bên trong Đại Hoang Sơn Mạch nguy cơ tứ phía, nếu như không cẩn thận đề phòng thì hắn sẽ chết bất cứ lúc nào cũng không biết.
Yêu Dạ gật đầu, cũng không nói gì thêm, trực tiếp tiến vào bên trong đả tọa, khôi phục lại lực lượng bị tiêu hao khi thi triển Toái Tinh Đại Thủ Ấn.
*****
“Đi thôi!”
Yêu Dạ thu thập đồ đạc qua loa một chút, sau đó bắt đầu cuộc hành trình của mình. Hắn không chút do dự tiến vào phía bên trong khu vực đầy rẫy nguy hiểm của Đại Hoang Sơn Mạch. Bước trên sơn đạo chồng chất, khuôn mặt Yêu Dạ khẽ trầm ngâm, dù sao hắn cũng đã tu luyện tại nơi đây hơn một năm thời gian.
Dọc theo đường đi, hắn cẩn thận ẩn mình trong những nơi rậm rạp, ít bị phát hiện nhất, từ từ hướng vào sâu bên trong, chuẩn bị liệp sát ma thú.
“Chạy mau!”
Đột nhiên từ phía trước có những âm thanh quát tháo dồn dập vang lên, đồng thời kèm theo đó là một tiếng rống cuồng bạo tựa như của một vạn thú chi vương truyền đến.
Yêu Dạ khẽ biến sắc mặt, trong tiếng rống mạnh mẽ kia tràn đầy sự lãnh khốc và thô bạo, tuyệt đối là khí thế mạnh nhất mà Yêu Dạ gặp phải từ trước tới nay. Yêu Dạ khẽ động, thân ảnh hóa thành một làn khói mờ ảo hướng tới nơi phát ra tiếng quát tháo.
“Chết tiệt, nhanh để trứng Ám Kim Tích Bối Địa Long xuống, nếu không chúng ta cũng sẽ bị con Địa Long kia tiêu diệt toàn bộ.”
Một thanh âm tức giận kèm theo những tiếng bước chân hỗn loạn lại vang lên, từ trong rừng cây xuất hiện một nhóm người gồm năm nam ba nữ đang hoảng hốt chạy trốn.
“Không thể được, các ngươi đều biết quả trứng Ám Kim Tích Bối Địa Long này hoàn toàn có thể đấu giá được hơn năm mươi vạn kim tệ, chỉ cần chạy thoát được ra ngoài, chúng ta sẽ phát tài.”
Một thanh niên có mái tóc đen, trong tay đang ôm một cái bọc lớn gào to.
“Ngươi nghĩ chúng ta có thể chạy trốn được sự đuổi giết của ma thú Tương Giai cấp năm Ám Tích Bối Địa Long sao? Ngươi quá ngây thơ rồi, mặc dù đây không phải là một con Cự Long nhưng cho dù là Địa Long thì chúng ta cũng không thể chống lại được. Nếu Lưu Phong ngươi không để quả trứng này lại thì lão tử sẽ giết ngươi ngay lập tức.”
Một trung niên nhân có hàm râu quai nón, trên tay cầm một thanh Cự Phủ hét lên.
“Hừ, đoàn trưởng Lôi Ngạo, ta là người của Lưu Phong gia tộc trong Niết Bàn thành. Nếu các ngươi dám đụng đến ta thì tiểu đội đánh thuê Huyết Hổ các ngươi chuẩn bị sau này sẽ bị cao thủ của Lưu Phong gia tộc đuổi giết đi!”
Đối với sự uy hiếp của Lôi Ngạo, Lưu Phong không hề sợ hãi, khuôn mặt lộ ra sự âm tàn nói.
Lôi Ngạo mặt biến sắc, sau đó liền chuyển sang kiêng kị cùng chán ghét nhìn người thanh niên này. Đúng lúc hắn đang chuẩn bị nói gì đó thì một trận oanh động kịch liệt cách đó không xa hướng về đám người này truyền tới.
“Không tốt, chạy mau lên, nó đã đuổi theo tới nơi rồi…”
Lôi Ngạo hét lên với những người khác trong tiểu đội. Mặc dù tiểu đội bọn họ có ba tên cường giả Nhân Kiệt Cảnh đệ nhị trọng nên được được xếp vào một trong ba tiểu đội đứng đầu thuộc Dong Binh Công Hội trong Niết Bàn thành, nhưng đứng trước ma thú Tương Giai cấp năm Ám Kim Tích Bối Địa Long thì thực lực của bọn họ còn thua kém rất nhiều.
“Ta trả tiền cho các ngươi bảo vệ ta, chính vì thế các ngươi hãy cầm chân con Ám Kim Tích Bối Địa Long này để giúp ta chạy trốn an toàn.”
Trong thanh âm của Lưu Phong tràn ngập sự sợ hãi. Vốn lần này tính toán tiến vào trong Đại Hoang Sơn Mạch là để tìm kiếm Cửu Dương Thảo, giúp luyện chế ra Cửu Dương Hoạt Khí Đan, không nghĩ tới việc lại phát hiện ra một quả trứng Ám Kim Tích Bối Địa Long này.
Trong lúc Lưu Phong đang ăn trộm quả trứng rồng mang đi thì bố mẹ của quả trứng là một cặp Địa Long xuất hiện, mang theo khí thế cuồng bạo bắt đầu đuổi giết đám người Lưu Phong. Ma thú Tương Giai cấp năm thì cho dù là các cao thủ đứng đầu bên trong Niết Bàn thành cũng không thể làm gì được.
Trong suốt quá trình chạy trốn, người của tiểu đội đánh thuê Huyết Hổ cũng bởi vì liều chết ngăn cản Ám Kim Bối Địa Long mà từ mười lăm người lúc đầu đã giảm mạnh xuống chỉ còn lại bảy người. Thế nhưng Ám Kim Bối Địa Long vẫn bám sát theo phía sau bọn hắn, hơn nữa khoảng cách càng lúc càng gần.
“Mẹ kiếp, để bảo vệ ngươi mà bọn ta cũng đã tổn thất mất tám vị huynh đệ, ngươi còn muốn thế nào nữa, có tin hay không lão tử hiện tại sẽ giết chết ngươi?”
Một nam tử cường tráng có chiều cao hơi thấp, trên tay cầm một thanh Tinh Cương chiến đao, hai tròng mắt tràn đầy tơ máu nhìn Lưu Phong nói.
Trong số những người đã chết của tiểu đội Huyết Hổ có một người là chiến hữu thân cận nhất của nam tử cường tráng này. Người đó đã từng dùng lưng đỡ cho hắn một đao phía sau, thế nhưng vừa rồi bản thân hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người bạn đó bị Ám Kim Bối Tích Địa Long xé thành hai mảnh. Tất cả cũng chỉ bởi vì tính tham lam của Lưu Phong mà ra.
“Tháp Mộc, không nên vọng động!”
Lôi Ngạo lập tức lên tiếng nhắc nhở. Hắn chỉ sợ Tháp Mộc không nhịn được mà động thủ sẽ khiến cho cả tiểu đội bị liên lụy.
Mà đối với thái độ của Tháp Mộc, Lưu Phong cũng chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn, nhưng trong lòng hắn đang âm thầm tính toán, nếu có thể chạy thoát ra ngoài, hắn nhất định sẽ khiến cho Tháp Mộc sống không bằng chết.
Chẳng qua, nguyện vọng của hắn vĩnh viễn không thể nào thực hiện, bởi ngay thời điểm bọn hắn đang chật vật chạy trốn, một cự ảnh đã bất chợt xẹt qua hư không, mang theo âm thanh xé gió bén nhọn phóng tới.
“Ầm..!”
Cả vùng đất gần như sụp đổ, một đầu ma thú to lớn, khí thế như lôi đình vạn quân lập tức xuất hiện phía sau đám người Lôi Ngạo.
“Chạy không thoát rồi! Đội trưởng, chúng ta liều mạng thôi!” Mộc Tháp cảm nhận được khí thế điên cuồng kinh khủng kia, vẻ mặt liền trở nên trầm trọng nói.
“Được, nếu đã không thể chạy thoát được thì chúng ta cũng chỉ có cách đó.”
Lôi Ngạo cũng biết hiện tại chạy trốn đã vô dụng, không bằng phóng tay đánh cược sinh tử một lần.
“Lôi Ngạo đội trưởng, vậy thì các ngươi hãy giúp ta ở lại cầm chân nó, ta đi trước một bước!”
Nhìn đám người Lôi Ngạo đang chuẩn bị liều chết chiến đấu, trong đôi mắt Lưu Phong ánh lên một tia giảo hoạt.
“Hừ, hiện tại ai cũng đừng nghĩ đến việc rời đi, nếu như không bởi vì ngươi, bọn ta sao lại bị Ám Kim Tích Bối Địa Long đuổi giết. Nếu như bọn ta ngã xuống tại đây thì chẳng nhẽ lại còn sợ Lưu Phong gia tộc của ngươi gây khó dễ sao?”
Thanh âm Lôi Ngạo chứa đầy băng lãnh vang lên.
“Cái gì?”
Giọng nói của Lưu Phong tràn đầy sự ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới Lôi Ngạo cư nhiên không thèm nể mặt gia tộc của hắn. Lập tức, hai nam tử mặt mũi lãnh khốc của tiểu đội đánh thuê Huyết Hổ liền đi tới đứng bên cạnh Lưu Phong, dùng hành động trực tiếp biểu thị cho hắn biết bọn họ không phải đang nói đùa.
“Được, được lắm! Đợi đến khi an toàn trở về Niết Bàn thành, ta sẽ hảo hảo chiêu đãi các ngươi.”
Âm thanh ác độc của Lưu Phong cũng không hề làm cho Lôi Ngạo động dung, hiện tại toàn bộ tâm tư của hắn đều hướng về con ma thú to lớn ở đằng sau.
Chiều dài của nó gần mười thước, lân giáp toàn thân màu vàng giống như áo giáp của một kỵ binh hạng nặng, cặp long trảo khổng lồ có thể dễ dàng bổ nát mọi thứ, trong đôi mắt màu đồng không có gì khác ngoài sự điên cuồng đang hiển hiện, bởi vì nó biết hài tử của mình đang nằm trong tay đám nhân loại này.
-o0o-