Dựa theo hướng dẫn của Ngưu Đầu Mã Diện, Diệp Vũ bắt đầu đi tìm thân thể của chính mình.
Diệp Vũ kinh ngạc phát hiện những thân thể này đều có đánh số và sắp xếp theo thứ tự rõ ràng.
Chỉ mất không đến năm phút, Diệp Vũ đã có thể tìm thấy thân thể của mình.
Nhìn tận mắt thân thể mặc một bộ quần áo màu trắng đang nằm trên mặt đất, Diệp Vũ mới phát hiện hóa ra tất cả những thân thể ở nơi này đều được mặc trang phục màu trắng giống như vậy.
Thử đem linh hồn dung nhập vào thân thể, sau khi linh hồn Diệp Vũ nằm trùng lên thân thể của mình thì một loại cảm giác giống như bị điện giật truyền đến, cả người hắn run rẩy kịch liệt, một lúc sau, rốt cục thân thể và linh hồn đã được dung hợp.
Thử cử động gân cốt, Diệp Vũ phát hiện linh hồn của bản thân sau khi dung hợp vào thể xác liền trở nên linh hoạt giống như khi còn sống.
“Được rồi! Chúng ta cũng nên đi thôi!”, thanh âm kêu gọi bên tai truyền đến khiến Diệp Vũ chợt thức tỉnh giữa hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ rối rắm.
Ngưu Đầu Mã Diện luôn sóng vai đi bên cạnh hắn, Diệp Vũ có thể tán gẫu đôi ba câu chuyện với bọn họ, “Những thân thể ở nơi đó là thế nào? Thông thường, sau khi người chết đi thì thân thể luôn được hạ huyệt a!”
“Thân thể của ngươi lúc này cũng không phải là thân thể trước đó, đây là thân thể chỉ được sử dụng trong Quỷ giới mà Thần Tôn đã căn cứ vào thân thể của ngươi trên Nhân giới để phục chế lại, nếu rời khỏi Quỷ giới, thân thể này của ngươi sẽ tan thành mây khói”, Ngưu Đầu kiên nhẫn đáp.
“Sau khi tiến vào Quỷ giới thì có cách nào trở lại Nhân giới không?”, Diệp Vũ nghe câu trả lời liền lập tức nhìn Ngưu Đầu Mã Diện mà đưa ra thắc mắc lớn nhất trong lòng.
Mã Diện cướp lời nói, “Có! Chỉ cần ngươi ở Quỷ giới đủ ba trăm ngàn năm liền có thể chuyển kiếp đầu thai làm người một lần nữa!”
Ngưu Đầu bổ sung, “Một năm của Nhân giới tương đương với ba ngàn năm của Quỷ giới, vậy nên ba trăm ngàn năm của Quỷ giới tương đương với một trăm năm của Nhân giới, một trăm năm là một thế kỉ, cái gọi là chuyển kiếp đầu thai bắt nguồn từ đây”
“Ta không hỏi đầu thai mà là trở về nhân gian!”, Diệp Vũ không hứng thú đối với chuyện đầu thai, hắn chỉ quan tâm xem bản thân có thể trở lại nhân gian báo thù hay không.
“Không có! Theo ta được biết là không có, sau khi ngươi đến Quỷ giới thì hãy hỏi những người ở bên trong, có lẽ bọn họ biết”, Ngưu Đầu lắc đầu nói.
Không nhận được câu trả lời thuyết phục, Diệp Vũ không muốn nói nữa, hắn cau mày, trên mặt hiện lên vẻ âm lãnh.
Khoảng hai mươi phút sau, Diệp Vũ cùng Ngưu Đầu Mã Diện đi đến trước một cánh cổng lớn màu đen, lúc này cổng lớn đóng chặt, phía trên có đề ba chữ to: Quỷ Môn Quan.
Diệp Vũ nhìn thật kỹ, cánh cổng lớn trước mắt hóa ra là do quang ảnh tạo thành, chẳng qua bởi vì mật độ quang ảnh quá dày nên thoạt nhìn giống như một cánh cổng lớn hùng vĩ thật sự.
“Than đâu nột hống”, từ miệng Mã Diện phát ra những âm tiết khó hiểu, chỉ thấy cổng lớn kia “cạch” một tiếng rồi mở ra, Diệp Vũ theo Ngưu Đầu Mã Diện bước chân vào Quỷ Môn Quan.
Tiến vào Quỷ Môn Quan, Diệp Vũ phát hiện mình đang bước trên một con đường lớn thoạt nhìn như lửa đỏ, kỳ thật con đường này cũng không phải màu đỏ mà chỉ là vì hai bên xuất hiện rất nhiều đóa hoa màu hồng như lửa chiếu rọi lên con đường khiến nó cũng trở nên đỏ rực.
“Hoa này tên gọi là gì? Tại sao lại kỳ quái như vậy, ta nhìn không thấy chiếc lá nào cả”, Diệp Vũ vì tò mò, mở miệng hỏi.
“Hoa này mọc hai bên đường Hoàng Tuyền, bởi vì hoa và lá nở rộ vào hai mùa riêng biệt nên khi hoa nở thì không thấy lá, khi thấy lá thì lại không có hoa, hoa lá không mọc cùng lúc, sinh sinh tương thác (1).”, Ngưu Đầu vẫn như cũ, kiên nhẫn giải thích.
Nghe được câu trả lời thỏa mãn sự tò mò, Diệp Vũ lại im lặng, hắn cau mày nhìn đường Hoàng Tuyền hồng hồng đỏ đỏ như máu tươi trải dài trước mắt.
Lại đi khoảng mười phút, thanh âm kêu la thảm thiết dần dần truyền đến tai hắn, tập trung nhìn kỹ, phía trước dường như là một con sông lớn.
Không đợi Diệp Vũ mở miệng hỏi, Mã Diện liền nói, “Phía trước chính là sông Vong Xuyên Hà, bên trong đó chính là những cô hồn dã quỷ không được đầu thai”
Diệp Vũ gật đầu, càng tiến gần đến sống Vong Xuyên Hà thì tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng lớn, càng lúc càng thê lương.
Khi hắn tới bờ sông thì mùi hôi thối xông thẳng vào mũi, cố gắng nhìn lại, chỉ thấy giữa sông là côn trùng giòi bò ngập ngụa. Mùi hôi thối buồn nôn kia khiến Diệp Vũ cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, hắn nhanh chóng đưa tay bịt kín mũi miệng.
Ngưu Đầu Ma Diện dẫn Diệp Vũ bước lên cây cầu duy nhất bắc ngang qua Vong Xuyên Hà, đó chính là cầu Nại Hà.
Đi trên cầu Nại Hà, mắt nhìn thấy những cô hồn dã quỷ kia đang không ngừng giãy dụa giữa sông, trong lòng Diệp Vũ không có lấy nửa điểm thương hại, bởi vì hắn cảm thấy bản thân có thù không thể báo, so với đám du hồn kia lại càng đáng thương hơn nhiều.
“Thấy gờ đá bên kia không, đó chính là Vọng Hương Thai, ngươi đứng đó có thể trông thấy người mà ngươi mong muốn gặp mặt nhất lần cuối cùng”, Ngưu Đầu chỉ vào một gờ đá rộng chừng một thước vuông ở ngay đầu cầu cho Diệp Vũ.
Đứng trên Vọng Hương Thai, có những người vì trông thấy thân nhân mà mỉm cười, có người vì ly biệt mà thất thanh khóc rống, thế nhưng Diệp Vũ lại có vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng cực kỳ phẫn nộ.
Nguyên lai sau khi hắn đứng nơi đó nhìn lên, thông qua quầng sáng của Vọng Hương Thai, Diệp Vũ trông thấy đôi cẩu nam nữ kia đang dùng tiền của hắn mà nghỉ phép dài hạn ở nhân gian.
“A…Ta nhất định phải quay trở về giết bọn họ! Ta thề!”, Diệp Vũ rốt cuộc không kìm chế được tâm tình của mình mà đứng trên đài Vọng Hương Thai hét lớn .
“Mặc kệ phải trả giá thế nào, ta nhất định phải trở về! Nhất định!”, Diệp Vũ không gầm rú nữa, hắn tỉnh táo đối diện với chính mình mà buông ra một lời thề.
Đi xuống Vọng Hương Thai, Diệp Vũ lạnh lùng nói với Ngưu Đầu Mã Diện, “Chúng ta đi thôi”
Chứng kiến cảnh vừa rồi, Ngưu Đầu rụt rè lên tiếng, “Tảng đá kia chính là Tam Sinh Thạch, ngươi có thể ghi tên người mà kiếp này ngươi yêu thương nhất và mong muốn gặp lại ở kiếp sau lên đó.”
Diệp Vũ trông thấy trên tảng đá Tam Sinh Thạch có khắc bốn chữ đỏ như máu tươi: Tảo đăng bỉ ngạn. (2)
“Không cần ghi! Đi thôi! Ta không có người yêu nhất! Chỉ có người hận nhất!”, Diệp Vũ không khống chế được tâm tình của mình mà lạnh lùng nói.
Tiến về phía trước vài chục bước, bên đường có một tòa đình hình bát giác, trong đình có một nữ tử trung niên tay trái cầm giá múc, tay phải cầm bát.
“Hãy uống bát canh Mạnh bà, như vậy ngươi có thể quên hết mọi chuyện ở kiếp trước, hết thảy yêu hận tình thù đều tan thành mây khói!”, trông thấy Diệp Vũ đi tới, Mạnh bà múc một chén canh từ trong thùng ra đưa cho hắn.
“Không uống! Bất luận thế nào ta cũng không thể quên được con tiện nhân kia! Nếu không tự tay giết ả, ta tình nguyện nhảy xuống sông Vong Xuyên Hà”, Diệp Vũ vừa hất đổ bát canh trên tay Mạnh bà vừa phẫn nộ nói.
Mạnh bà bị thái độ của Diệp Vũ làm cho luống cuống, nàng đã từng gặp qua vô số vong hồn nhưng chưa hề cảm thấy run rẩy như lúc này.
Biết được hành vi của mình rất vô lễ, Diệp Vũ cố gắng điều chỉnh cảm xúc phẫn nộ của mình một chút rồi nói với Mạnh bà, “Thật xin lỗi! Không phải ta cố ý, chỉ là đột nhiên cảm thấy không khống chế được tâm tình, xin người tha thứ!”
Trông thấy Mạnh bà lắc đầu, Diệp Vũ xoay người cất bước tiến lên phía trước, giờ phút này hắn chỉ muốn mau chóng bước vào Quỷ giới để hỏi thăm cách trở về nhân gian.
“Đi vội vã như vậy, ngươi không muốn hỏi thăm ta một chút tình hình bên trong Quỷ giới sao?”, Mã Diện đứng phía sau vẫn không nhúc nhích, hắn nhìn bóng lưng Diệp Vũ mà lớn tiếng nói.
Nghe được thanh âm của Mã Diện, Diệp Vũ cũng không mở miệng hỏi, hắn chỉ trở lại tòa đình bát giác kia mà khoanh tay trước ngực đứng đối diện với Ngưu Đầu Mã Diện, chờ bọn họ giới thiệu chút tình hình bên trong Quỷ giới cho mình nghe.
“Giống với Nhân giới, Quỷ giới cũng phức tạp không kém, duy nhất có một điểm ngươi phải chú ý, tại Quỷ giới hết thảy đều phải dựa vào thực lực để nói chuyện, mà thực lực lại đến từ học tập Minh võ”, Ngưu Đầu mở miệng nói với Diệp Vũ.
Mã Diện tiếp tục bổ sung, “Vong hồn tại Quỷ giới chia thành ba loại: Oan quỷ, Oán quỷ và Lệ quỷ. Mỗi chủng loại lại phân thành chín cấp. Oan quỷ cấp một là thấp nhất, tư chất học tập Minh võ thấp nhất. Lệ quỷ cấp chín là cao nhất, tư chất học tập Minh võ cao nhất. Chờ sau khi ngươi tiến vào quỷ giới, tự nhiên sẽ có người kiểm tra cấp bậc vong hồn của ngươi.”
Diệp Vũ vẫn im lặng, hắn chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Mã Diện dường như sực nhớ đến điều gì, hắn mở miệng nói, “Đúng rồi, còn một điều nữa, tiền tệ sử dụng trong Quỷ giới gọi là “Minh tệ”. Sau khi ngươi tiến vào Quỷ giới, ngươi có thể làm vài việc để kiếm Minh tệ để chi trả những tiêu phí hằng ngày, nếu muốn tìm việc thì có thể đến các trạm dịch ở các thành thị.”
Ngưu Đầu lại bổ sung, “Quỷ giới tổng cộng có năm thành thị, theo thứ tự là: Đông Minh Thành, Tây Minh Thành, Nam Minh Thành, Bắc Minh Thành và Không U Thành. Diêm La Vương chí tôn của Quỷ giới cai quản Không U Thành. Đông Giang Vương, Tây Hà Vương, Nam Hồ Vương, Bắc Hải Vương lần lượt chưởng quản Đông, Tây, Nam, Bắc Minh Thành.”
“Đa tạ các ngươi giới thiệu cho ta nhiều như vậy, bất quá ta cũng không dự định ở lại Quỷ giới lâu dài, chỉ cần tìm được biện pháp trở về nhân gian, ta sẽ không tiếc trả giá để thực hiện cho bằng được”, Diệp Vũ nói vô cùng bình tĩnh.
“Đến tột cùng ngươi có thù hận gì ở nhân gian mà lại khăng khăng muốn trở về báo thù như vậy?”, Mã Diện nhìn thấy Diệp Vũ như vậy liền tò mò hỏi một câu.
Diệp Vũ thoáng quay đầu, sắc mặt âm trầm nhìn về phương xa, sau đó hắn đáp rõ ràng từng chữ, “Lột da ăn thịt, cực độ căm thù.”
Nhìn thấy Diệp Vũ đằng đằng sát khí trước mắt, ngay cả hai tên quỷ chuyên phụ trách áp giải vong hồn như Ngưu Đầu Mã Diện cũng cảm thấy không thoải mái!
“Đi thôi! Đây là thời điểm đưa ngươi tiến vào Quỷ giới!”, Ngưu Đầu bình tĩnh nói.
Diệp Vũ gật đầu, sau đó hắn đi theo Mã Diện tiến đến một quầng sáng thật lớn, quầng sáng nhiều màu sắc rực rỡ lóe sáng, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
“Phía sau quầng sáng này chính là Quỷ giới, chúng ta chỉ đưa đến đây, chúc ngươi may mắn!”, Ngưu Đầu lại bình tĩnh nói.
Không hề do dự, Diệp Vũ nói một tiếng đa tạ rồi lập tức bước vào quầng sáng kia để tiến vào Quỷ giới.
---------------------------
(1) Bỉ ngạn hoa, mỹ lệ nhi ưu thương, hoa bất kiến diệp, diệp bất kiến hoa, sinh sinh tương thác: Mạn Đà La, còn gọi là Bỉ Ngạn Hoa. Tương truyền loài hoa này chỉ nở trên đường tới hoàng tuyền, hầu hết cho rằng nở ở bờ sông Tam Đồ của Minh giới, là loài hoa dẫn đường tới “Vong Xuyên Bỉ Ngạn”, loài hoa duy nhất ở Minh giới.
Truyền thuyết kể rằng rất lâu trước kia, bên thành lũy nở một dải lớn Bỉ Ngạn Hoa, cũng chính là Mạn Châu Sa Hoa, có hai hoa yêu thủ hộ Bỉ Ngạn Hoa, một hoa yêu tên gọi Mạn Châu, một hoa yêu tên gọi Sa Hoa, bọn họ thủ hộ Bỉ Ngạn Hoa mấy ngàn năm, nhưng chưa một lần gặp nhau, bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá, lúc có lá lại nhìn không thấy hoa, hoa lá vĩnh viễn không thể gặp nhau, sinh sinh tương thác (đời đời lầm lỡ), bọn họ điên cuồng tưởng niệm lẫn nhau, cũng bị sự thống khổ này hành hạ. (NB: sưu tầm)
(2) Tảo đăng bỉ ngạn: sớm tới bờ bên kia
-o0o-