- Động thủ đi, người nào giết hắn ta sẽ phong Vương ngoại tộc!
Hiên Viên Nhược Tinh chỉ vào Lạc Nhược Phong nói một câu, không để ý đến tràng chiến đấu ở bên dưới nữa, chủ lực của bọn chúng đã bị mình đả thương, chỉ còn sót lại vài tên Đại Tông Sư mà thôi, có lẽ đối với người bình thường mà nói thì Đại Tông Sư là nhất đẳng cao thủ, nhưng đối với hắn thì lại chẳng khác gì con kiến hôi, làm sao lại quan tâm đến những con kiến hôi này tới giết hắn được?
Giờ phút này, hắn thật giống như Thần Vương nhìn xuống chúng sanh, đem hết thảy trở thành món đồ chơi, tàn nhẫn đùa giỡn.
Nghe thấy lời của Hiên Viên Nhược Tinh, bất kể là những tướng quân hay binh lính thì trong hai mắt đều đỏ rực, rút ra vũ khí của mình hướng về phía Lạc Nhược Phong ở trung ương chém giết, Vương tính ngoại tộc a, đó là danh hiệu vô cùng cao quý, địa vị, toàn bộ vinh hoa phú quý có thể có được trong ngày hôm nay.
Thật ra thì những người này đều hiểu, với thực lực của Hiên Viên Nhược Tinh, muốn giết mấy người này thì quả là chuyện chỉ trong nháy mắt, sở dĩ lưu lại cũng chỉ là vì muốn xem trò hay mà thôi.
Vô số dòng người xông về phía Lạc Nhược Phong, Biệt ly, Ảnh Tiêu Tiêu đồng thời rút vũ khí của mình ra, chắn trước mặt Lạc Nhược Phong, cho dù biết kết quả cuối cùng là tử vong, thế nhưng bọn họ không thể để bệ hạ chết trước mình được.
Cho dù chết cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của bệ hạ.
Khí tức trên người Biệt Ly không ngừng tăng lên, gần như trong giây lát đã đột phá Võ Thánh, Võ Thánh tuyệt đối chính là những nhân vật uy chấn một phương, nhưng bây giờ ở đây thì Võ Thánh chẳng là cái gì cả, lập tức bảy tám tên Đại Tông Sư liền quấn đến, triển khai tấn công điên cuồng đối với hắn.
Vô Tình Chưởng, Tuyệt Tình Chỉ, Thương Tâm Kiếm, Biệt Ly liên tục đánh ra những tuyệt học của Vô Thương Môn, trực tiếp giết ba tên Đại Tông Sư, nhưng trên người của hắn cũng xuất hiện đầy vết thương, đã có bốn đạo kiếm khí đâm lên thân thể của hắn.
Nhưng mà hắn vẫn không thèm để ý chút nào mà vũ động trường kiếm trong tay mình, kiếm khí sắc bén lại càng phá không mà ra, đem những tên binh lính không muốn sống xung quanh giết sạch.
Về phần Ảnh Tiêu Tiêu, am hiểu nhất chính là khinh công, nếu để hắn bỏ trốn thì chính là nhất tuyệt, nhưng hôm nay phải bảo vệ bệ hạ của mình, lại căn bản không thể né tránh, chỉ có thể đem thân thể của mình ngăn cản vô số đạo kiếm quang, trên người không biết bị dính bao nhiêu vết thương, cho dù là Tiểu Mộc Tử, lúc này cũng liều mạng chắn trước người Lạc Nhược Phong.
Mấy tên Hồn Tiên bên cạnh Hiên Viên Nhược Tinh muốn xuất thủ, nhưng lại bị Hiên Viên Nhược Tinh ngăn lại, trên mặt hắn treo nụ cười nhàn nhạt, rất là ưu nhã đến trước mặt Yêu Nhiêu, nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, Hiên Viên Nhược Tinh đắc ý cười nói:
- Ngươi cảm thấy bọn chúng có thể kiên trì bao lâu?
Thấy Hiên Viên Nhược Tinh vốn có thể dễ dàng tiêu diệt hết đám người Lạc Nhược Phong, nhưng lại phái nhiều người tiến lên chịu chết như vậy để giết bọn họ, Yêu Nhiêu chỉ cảm thấy trong lòng mình lạnh buốt.
Hắn còn là người sao?
Nếu như có hắn ở đây thì tốt rồi, có hắn ở đây thì nhất định sẽ ngăn cản được tội ác này, đối với lời của Hiên Viên Nhược Tinh, nàng vẫn lựa chọn trầm mặc.
- Ha ha, ngươi có phải thấy ta rất nhàm chán hay không? Rõ làng là có thể dùng một ngón tay đè chết bọn chúng, thế nhưng lại muốn những binh lính này hao tổn bọn họ đến chết.
Thấy Yêu Nhiêu không nói gì, Hiên Viên Nhược Tinh không thèm để ý chút nào, vẫn nhàn nhạt nói.
- Ha ha, đúng là rất nhàm chán, nhưng bây giờ ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới của ta nên ngươi sẽ không thể nào hiểu được suy nghĩ bây giờ của ta, chỉ có điều không sao, chỉ cần ngươi đáp ứng làm nữ nhân của ta, ta bảo đảm ngươi có thể giống như ta, trở thành thần vĩnh hằng bất diệt, thế nào?
Hiên Viên Nhược Tinh nhàn nhạt nói, thậm chí cũng không tự xưng là trẫm.
- Si tâm vọng tưởng!
Nghe thấy lời này của Hiên Viên Nhược Tinh, Yêu Nhiêu lạnh lùng hừ một tiếng.
- Si tâm vọng tưởng? ha ha ha…. Nếu như là trước kia, có lẽ ngươi có thể nói như vậy, nhưng bây giờ thì đã không còn là vọng tưởng nữa, mà phải gọi là sự thật, không có ai có thể ngăn cản ngươi trở thành nữ nhân của ta cả, ha ha ha ha….
Hiên Viên Nhược Tinh điên cuồng cười lớn, hắn bây giờ quả thật đủ tư cách nói những lời như vậy, thực lực của hắn hiện nay thật sự quá mạnh mẽ, thậm chí ngay cả đám người Yêu Nhiêu ngay cả việc tự sát cũng không làm được.
Lúc này, Ảnh Tiêu Tiêu toàn thân dính đầy máu tươi bị một gã Đại Tông Sư đỉnh phong đánh một quyền nát vai, lập tức bảy tám thứ vũ khí đâm vào thân thể của hắn, mấy đạo máu tươi cứ như vậy bắn ra ngoài, mà trong mắt của hắn cũng tràn đầy bi thương…..
- Ảnh tướng quân….
Thấy Ảnh Tiêu Tiêu cứ như vậy chết trước mặt mình, Lạc Nhược Phong mặc dù sớm biết kết quả sẽ như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bi thống.
Mà trong mắt Lạc Li Hiên lại tràn đầy nước mắt, những người này là bởi vì bảo vệ cha con họ cho nên mới chết…
- Giết….
Biệt Ly lúc này cũng hét lớn một tiếng, trên người của hắn sớm đã cắm đầy vũ tiễn, máu tươi đã sớm nhuộm hồng hết toàn bộ, thấy đông đảo binh lính lại tiếp tục nhào tới, trong mắt Biệt Ly bỗng nhiên dâng lên vẻ tuyệt vọng, thân hình hắn bỗng nhiên bắn ra từng đạo kim quang, ngay sau đó ầm một tiếng, cả thân thể nổ tung, năng lượng khổng lồ càn quét ra, ngay lập tức hơn mười tên Đại Tông Sư cùng với mấy trăm tên lính bị uy lực tự bảo này nghiền thành mảnh nhỏ, chân tay nhục thể cũng hóa thành huyết nhục bay đầy trời.
- Biệt Ly tướng quân….
Lạc Nhược Phong giờ phút này ngoại trừ gào thét ra đã không còn có thể làm được gì nữa, những người này đều là bộ hạ trung thành nhất của hắn, nhưng bây giờ bọn họ đều vì tôn nghiêm của mình mà chết trước mặt mình, điều này sao có thể không khiến cho hắn đau lòng, sao có thể không khiến cho lòng hắn như bị tan nát.
Đế Vương vô tình, nhưng giờ phút này, Lạc Nhược Phong lại cảm thấy trong lòng một trận đau đớn, trong mắt mơ hồ có ánh lệ chớp động.
Nhưng hắn không thể khóc, hắn là nhất đại Đế Vương, hắn là hoàng đế cao cao tại thượng, hắn làm sao có thể rơi lệ?
- Bệ hạ, chúng ta không thể chiếu cố người được nữa, chúng ta đi trước một bước!
Lúc này, quân địch lại một lần nữa lao đến, trong mắt Mộc công công lộ ra thần sắc kiên quyết, cung kính thi lễ một cái, xoay người hướng về phía đại quân đông nghịt phóng đi.
- Xuy xuy xuy….
Không biết có bao nhiêu vũ khí đâm xuyên cơ thể Tiểu Mộc Tử, cuối cùng đem hắn cắt xé nát bấy, hài cốt cũng không còn.
Nước mắt cuối cùng cũng từ trong khóe mắt của Lạc Nhược Phong rơi xuống, người này chính là thái giám vẫn luôn chiếu cố mình từ nhỏ đến lớn, nhìn Tiểu Mộc Tử đến lúc này cũng không oán không hối hận, trái tim của hắn giống như bị xé nát.
Tại sao lại khó chịu như vậy? Tại sao lại chua xót như vậy?
Đây chính là tình sao?
Ai nói Đế Vương vô tình? Ai nói nam nhi thì không có nước mắt? Đều là bởi vì chưa phải thực sự bi thương mà thôi….
Nhìn quân địch chen nhau xông đến, lại nhìn Lạc Li Hiên đã rơi lệ đầy mặt, Lạc Nhược Phong từ trong lòng móc ra một thanh chủy thủ, một thanh chủy thủ màu hoàng kim, hắn là vua của một nước, hắn có cái chết tôn nghiêm của mình.
Đang lúc Lạc Nhược Phong chuẩn bị giết con mình rồi tự sát thì một đạo nhân ảnh chợt xuất hiện trước người hắn, đó là một đạo nhân ảnh gầy yếu, mái tóc trắng dài của hắn rất bắt mắt, gương mặt vô cùng anh tuấn, trong con ngươi đen nhánh của hắn lúc này đã biến thành một màu đỏ rực….
-o0o-