_ Tên khốn ngươi làm cái gì đó mau tỉnh lại đi.
Tiếng hét của Đổng Thiên Sầu gây chấn động cả thung lũng .
Đàm Tử Phong chợt tỉnh cơn mê. Thấy song kiếm đối phương đang lao đến, hắn vội vung hàn kiếm lẫn vỏ lên định đỡ gạt.
Thanh kiếm trong tay Trương Liễu bất ngờ đâm xuyên qua đốc kiếm xoáy, khoảng độ một gang tay . Cô vận kình xoay mạnh thanh kiếm trong tay xoáy tròn cùng đi theo vòng quay của thanh kiếm trước.
Song kiếm cùng xoay tròn theo hai hướng ngang dọc, tiến tới đâm họ Đàm.
_ Keng.
Một kiếm đâm thẳng nhắm vào yết hầu họ Đàm, nó bị gã đỡ gạt được. Còn thanh kiếm kia xoáy vào người gã, làm rách áo trầy xước vùng da trên ngực, diễn biết bất ngờ làm gã lung túng.
Gã chợt nhớ lại ký ức xa xưa:
_ Tiểu muội à, chiêu thức này không thực chiến đâu, chi lừa bọn trẻ con thôi.
_ Nhưng muội thấy nó đẹp mắt, với lại chúng ta cũng là trẻ con mà, hihi… muội dùng nó để lừa huynh, chỉ lừa mình huynh thôi…!
Trong lúc đó, Trương Liễu xoay người một vòng lưỡi kiếm đâm vào cỗ họ Đàm chạm đến da gã.
Quần lạc bị Trương Liễu và Tử Phong dẫn đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Kỹ xảo xoáy kiếm kia chỉ để múa cho mãn nhãn, không hiểu sao Trương nữ lại mang ra dùng trong một trận đánh quan trọng như vậy và thật không ngờ lại làm cho họ Đàm mất bình tĩnh dẫn đến thua duới tay Trương Liễu .
_ Haha…!
_ Chỉ mới ba chiêu mà Vô Tình Hàn Kiếm đã bại rồi sao.
_ Hắn chỉ có hư danh.
_Vậy mà dám xưng “Đệ tứ kiếm vương” !
_ Ngươi nói vậy không đúng, kiếm thuật hắn quả là rất cao cường, trong võ lâm chỉ thua có ba người thôi. Không hiểu tại sao lại bại dưới tay Trương nữ nhanh chóng đến vậy, chắc có ẩn tình chi đây.
_ Ừ Trần huynh nói đúng, thái độ hắn rất lạ từ khi gặp cô gái này.
_ Trương nhị tiểu thư sau này sẽ là “Đệ tứ kiếm vương”. Trương gia phen này hãnh diện rồi.
_ Tử Phong, ngươi còn đứng đó làm gì, về mau.
Đổng lão quát lớn làm mọi người người ù cả tai. Nói rồi lão phi thân đi.
Đàm Tử Phong liếc nhìn Trương Liễu một cái, trong ánh mắt gã hiện lên vẻ thê lương vô hạn. Gã phóng người đi.
Những tên lúc nãy đứng về phía Ngũ Linh giáo, một phần đi xuống núi, một phần ở lại nghe những lời thóa mạ của những người khác.
_ Khá lắm điệp nhi !
_ Tỷ thật không ngờ đây, muội đánh tuyệt lắm !
_ Muội cũng đâu có ngờ mình lại thắng dễ dàng như vậy.
…
Lê Thường Long bước đến nói:
_ Mọi người xin giữ yên lặng cho. Chúng ta còn việc chưa bàn xong.
_ Thất Đại Lạc Tướng các ngài nghĩ sao ?
Bảy người bàn bạc, cuối cùng cử Bàng Hồng đứng ra nói.
_ Chúng tôi nhất trí thế này. Mọi người về lo chuẩn bị tích trữ lương thảo, khí giới, chỉnh đốn lực lượng. Tất cả trong tư thế sẵn sàng. Chờ một thời gian nữa hãy hành động.
Anh em Lê Thường Long thay phiên nhau nói:
_ Chờ !
_ Phải chờ bao lâu đây.
_ Lý Biểu đang bị cô lập không cứu ngay thì đại quân bị đánh tan rã mất.
Một lão già tiến lên, lão này tên gọi Ngô Cương là Đại lạc tướng quận Thương Ngô tuổi ngũ tuần, thân người mập mạp, da dẻ hồng hào, cái đầu hói còn lưa thưa tóc, dáng người ngộ nghỉnh cùng nụ cười rất hiền hậu , ông ta nói.
_ Hiện Lý biểu vẫn có thể cầm cự được , chúng ta không nên nôn nóng. Hãy chờ xem động tĩnh của tên thứ sử họ Mã đã. Chúng ta không thể đánh giặc trong khi cái bụng đói meo được, tướng sĩ cần giáp phục và binh khí, không thể bắt nông dân mang cuốc, xẻng đi liều mạng được… Các vị có võ công nhưng họ thì không .
_ Ngô lão nói đúng đấy, mọi người bình tĩnh cho.
Chợt một thiếu niên chạy lên mộc đại hét lớn.
_ Các vị tiền bối các vị thúc thúc bá bá, tiểu điệp có đôi lời muốn nói. Gia phụ là Lý Hoằng sống tại Phủ Long Hưng, nửa tháng trước quan binh đến nhà, gia đình tiểu điệp trốn đi, phụ mẫu giờ không rõ tung tích, chắc hẳn bị bắt giam rồi.
_ Sau ngày hôm nay những người ở đây sẽ bị bại lộ tung tích. Bọn quan binh sẽ cho người đến bắt bớ từng nhà.. Nếu các vị không mau hành động, thì sẽ không kịp đâu !
_ Cách tốt nhất để bảo vệ mình là hãy tấn công chúng trước… chúng ta cùng Lý Biểu đại lạc tướng sẽ chia làm hai mặt giáp công, đánh thẳng vào căn cứ của Mã thứ sử, phần thắng lợi sẽ rất cao. Những nơi khác nếu quân Hán lơ là phòng thủ chúng ta sẽ đánh chiếm.
_ Chúng ta sẽ đánh nhanh thắng nhanh bởi vì lương thực chúng ta không nhiều. Những đội quân tiên phong sẽ gồm những người võ công cao cường cùng binh sĩ được trang bị giáp phục khí giới. Chúng ta nhất định sẽ thắng lợi.
Phản ứng của quần lạc:
_ Tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này là cái thứ gì mà lên đây dạy đời bọn ta chứ.
_ Nó nói cũng có lý lắm !
_ Im ngay, tên nhóc con này thật láo lếu, dám khua môi múa mép.
_ Những điều gã nói cũng chưa hẵn là không đúng ,nhưng...
_ Một là đúng hai là không , sao Nguyễn huynh nói: “chưa hẵn là không đúng” .
_ Ý ta là có thể họ Lý nói đúng. Cớ gì Trần huynh cứ bắt bẻ ta !
_ Nếu huynh không chắc chắn thì đừng nói.
…
_ Có kim bài truyền đời của các vị vua Hùng ở đây, các vị xin hãy nghe theo.
Gã vừa nói vừa đưa kim bài hình cầu có khắc bốn chữ “Bách Việt Chi Bảo”
Gã đích thị là Lý Bị. Sau hơn một tuần lưu lạc. Nhờ đầu óc mau lẹ, cuối cùng gã cũng đến được nhà họ Lê Thường Long , Thường Hổ là huynh đệ thâm giao của phụ thân gã, hôm nay gã theo họ tới đây dự hội. Vì nôn nóng cứu cha mình, gã quên mất lời dặn dò của ông là phải giữ kín không được để lộ cho người khác biết tấm kim bài này.
Quần hào kinh ngạc sững sốt, đám đông xì xào bàn tán.
_ Có thật không vậy ?
_ Ta từng có nghe nói đến vật này.
_ Là thật hay giả đây ?
_ Nghe nói nó chứa bí mật lớn của quốc gia.
_ Nó là bản đồ dẫn đến kho báu đấy.
…
_ Này tiểu tử sao ngươi có vật này, có thể đưa ta xem.
Ngô Cương vừa nói vừa tiếng về phía Lý Bị.
_ Đây là bảo vật gia truyền nhà họ Lý , chính cha tiểu bối đã giao lại.
Ngô lão cầm tấm kim bài đưa lên ánh mặt trời xem xét. Rồi nói:
_ Đây là đồ giả, tiểu tử này dám gạt chúng ta ư. Cầm lấy này, mau lui ra, chuyện quốc gia đại sự , tiểu tử như ngươi đừng xen vào. Còn về phụ thân ngươi bọn ta sẽ an bài, cho người đến tương cứu, ngươi yên tâm rồi chứ.
Lý Bị đưa mắt nhìn Lê bá bá của gã, không thấy ông phản ứng gì, gã đành lui ra, lời nói của Ngô lão đã khiến gã giảm bớt phần nào lo âu.
Ngô Cương tiến lên nói lớn :
_ Như lời Bàng lão huynh đã nói các vị mau về chuẩn bị, chờ hiệu lệnh sẽ đồng loạt dấy binh. Không bàn tới bàn lui gì nữa.
********************
Mây mưa vân vũ trên bầu trời đêm huyện Mê Linh, ngay cả ánh trăng cũng bị che mờ huống hồ những ngôi sao bé nhỏ. Một đêm tối hoang vu và tĩnh mịch.
Đã đến canh hai, nhà nhà đều tắt đèn, người người đều yên giấc.
Đột nhiên có ánh sáng lan tỏa từ hướng tây bắc, đám sáng ngày một lớn hơn.
_ Cháy rồi !
_ Cháy rồi… Lê gia cháy rồi.
_ Lê gia cháy rồi, mau cứu người !
_ Cứu lửa mau lên !
_ Nước đâu…nước đâu !
_ Mọi người mau dập lửa.
_ Coi chừng ngọn lửa lan sang những nhà bên cạnh !
_ Sao lại xảy ra chuyện này chứ ?
_ Lão huynh sẽ vào trong coi có ai không, tiểu đệ mau huy động mọi người dập lửa.
Người nói là Khương Lượng, ông ta tuổi trạc tứ tuần là bổ đầu huyện Mê Linh. Ông lấy áo ngoài nhúng nước, nhanh chân xông vào đám cháy.
Lửa đã dần cháy lan sang các cây cột gỗ, trần nhà các phòng đa số bị cháy phân nửa.
_ Ối, chuyện gì đây !
Ông la thất thanh khi thấy xác chết nằm la liệt, ở đâu cũng có. Lý gia hơn ba mươi người đều bị chết cả. Đến gần không thấy ai còn sống, ông nhanh chân chạy ra ngoài, trần nhà bắt đầu đỗ xuống.
Trong đêm tối, thấp thoáng bóng dáng của một thiếu niên hớt hải chạy cắm đầu cắm cổ. Đằng sau gã là hai hắc y nhân đang rượt đuổi theo. Khoảng cách giữa họ ngày càng ngắn dần.
…
Một đêm mệt mỏi, cuối cùng đám cháy bị dập tắc.
_ Bẩm đại nhân, đám cháy đã bị dập tắt, không cho lây lan sang các nhà bên cạnh.
_ Các người vất vả rồi. Khương lão đệ mau báo tình hình đêm qua.
Người nói đó là tri huyện Trương Lâm cũng là vị đại lạc tướng vắng mặt trong quần lạc hội mấy ngày trước . Ông tuổi trạc ngũ tuần, mặt mày phương phi, thân hình to lớn, râu hùm hàm én, uy võ hơn người.
_ Dạ. Lúc đó khoảng canh hai, đang lúc truy bắt một tên trộm vặt , bọn thuộc hạ thấy Lê gia bốc cháy , nên đánh thức mọi người dậy cứu hỏa. Khi xông vào cứu người thuộc hạ đã nhìn thấy rất nhiều xác chết, nhưng họ không chết cháy mà bị giết từ trước đó. Thân xác vài người không còn nguyên vẹn, xin mời đại nhân kiểm tra.
_ Đúng là như vậy ! Những thi thể này có cái chỉ bị cháy xém nhưng thân thể đã bị tách rời.
_ Thuộc hạ đám hỏi, không biết đây có phải vụ giết người cướp của rồi đốt nhà phi tang chứng cứ không . Vì bọn thuộc hạ không tìm thấy vật nào có giá trị trong nhà cả, có lẽ đã bị cướp hết rồi.
_ Đừng vội ! Ngươi hãy điều tra thật kỹ lưỡng những gì còn xót lại, hỏi những người quanh đây xem tối qua có thấy gì khác lạ không, rồi báo lại cho ta hay.
_ Dạ thưa đại nhân.
...
_ Mô Phật, kiếp nhân sinh chỉ như là giấc mộng phù phiếm, cớ sao con người ta lại gây tạo nghiệp chướng để rồi muôn kiếp luân hồi trong đau khổ vậy.
Trương Lâm cung kính chào vị tăng nhân kia, ông nói:
_ Chẳng hay vị đại sư này pháp danh là gì, có thể đến tệ xá của tại hạ dùng chung trà nhạt được không. Tại hạ có đôi điều thắt mắc mong được lãnh giáo.
_ Tên gọi cũng chỉ là để xưng hô phân biệt mà thôi. Đa tạ thí chủ đã có lòng có duyên sau này ắt tương ngộ.
_ Vậy ngài đi cẩn thận.
_ Đa tạ !
Vị tăng sĩ kia cúi chào đi tiếp, đi sau ông là một hài tử khoảng bảy, tám tuổi vẻ mặt cậu ta buồn bả sầu não.
Hai người bọn họ vào một quán mỳ chay ở trung tâm huyện Mê Linh.
_ Văn Giác, ta đã dạy con phép quán sổ tức rồi mà, sao con không thực hành, hãy tập trung vào hơi thở của hiện tại ,đừng nghĩ đến những chuyện không vui trong quá khứ nữa.
_ Xin sư phụ hãy dạy võ công cho con, con phải trả thù cho phụ thân và đệ đệ … huhu.,
_ Trả thù không phải là cách để con tồn tại đâu… khi nào con buông bỏ gánh nặng trong lòng xuống ta sẽ dạy võ cho con, không phải trả thù mà dùng để bênh vực kẻ yếu.
_ Ăn xong chúng ta sẽ tiếp tục lên đường về Linh Quang tự. Nếu con muốn xuất gia ta sẽ cạo đầu cho con ở đó.
Văn Giác chính là pháp danh của Triệu Văn . Chuyện là sau cái đêm mưa ấy, sáng hôm sau nhà sư có có pháp danh Chân Định này bắt gặp câu ta vừa cố gắn đào đất chôn phụ thân vừa khóc nức nở.
Sau khi an tán thi thể Triệu Điền, ông dẫn Triệu Văn theo, nhận cậu làm đệ tử tục gia.
**********
Ba hôm sau họ về đến chùa Linh Quang, huyện Tiên Du, Quận Giao Chỉ. Ngôi chùa này khá rộng lớn bề thế,là một trong nhưng ngôi chùa lớn nhất hiện nay. Vừa đến cổng đã nghe thấy mùi hương khói u nhã. Nơi đây thật là yên tĩnh, là một nơi tuyệt vời để xa lánh bụi trần.
Một chú tiểu đang quét sân, vội chạy lại khi thấy hai người.
_ Chân Định sư bá đã về, để sư điệp vào báo với phương trượng.
_ Được rồi ta sẽ đến chỗ của sư phụ, sư điệt cứ lo việc của mình
Trụ trì ngôi chùa này là đại sư Khâu Đà La, từ nước Thiên Trúc xa xôi đến đất Giao Chỉ hoằng dương Phật pháp ,ông ở đây đã được bảy năm.
Chân Định đại sư vốn là trụ trì một ngôi chùa nhỏ khác, nhưng khi ông nghe tin có nhà sư Ấn Độ sang thuyết pháp, ông liền bàn giao Phật sự của chùa cũ cho một vị sư khác, rồi đến đây bái Khâu Đà La làm sự phụ…
Một tăng nhân thanh niên chạy đến.
_ Chân Định sư bá xảy ra chuyện không hay rồi. Có bọn người võ lâm đến gây sự ,thái độ rất hung hãn, họ đang ở tri khách đường, sư ba hãy đến xem sao. Mọi người đang ở đó.
_ Được rồi, ngươi không cần phải hớt hãi như vậy.