cổ Thương Nhạc thấy thế, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường, tiếp tục nói:
- Tục ngữ có nói, cách ba đời. không đồng tông cũng đồng tộc, cha ngươi không dạy qua ngươi. giữa huynh đệ đồng tộc cần phải đoàn kết hòa thuận, không được tranh đấu lẫn nhau đánh mất hòa khí. ngươi cậy mình tu vi thâm hậu, không thèm để huynh đệ đồng tộc vào trong mắt phải không? Đả thương huynh đệ, nhục báng gia tộc, ngươi đáng bị tội gì?
Trong lòng cổ Thần hừ lạnh nói:
- Hiện tại nhi tử ngươi bị đánh, ngươi chi biết nói tộc quy, trước đây lão tử bị đánh còn ít? Sao không thấy ngươi đứng ra nói nửa câu? Mỗi lần đều nói tiểu hài tử trong lúc đùa giỡn, không hiểu chuyện... Lúc này ngươi lại muốn nói tộc quy?
Ngữ khí Cổ Thương Nhạc gay gắt, quát:
- Hôm nay nguyên muốn nói phụ thân ngươi dạy dỗ ngươi nghiêm khắc một chút, hiện tại hắn không ở đây, ta liền thay hắn giáo dưỡng tiện chủng nhà ngươi.
Hai mắt Cổ Thần ngưng lại, không nghĩ tới cổ Thương Nhạc dĩ nhiên bất chấp thân phận, muốn động thủ với mình.
- Làm càn... Ngươi nói ai là tiện chủng? cổ... Thương... Nhạc.
Đột nhiên một thanh âm nổi giận từ ngoài cửa truyền tới, ba tiếng cổ Thương Nhạc cuối cùng như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Mấy người nhìn lại phía ngoài cửa, cổ Hiền, tam trưởng lão dẫn theo đoàn người đi đến. râu tóc cổ Hiền dựng ngược. tức giận ngập trời, thanh âm kia chính là từ trong miệng hắn phát ra.
Cổ Thương Nhạc nhướng mày, không nghĩ tới cổ Hiền lại tới đúng lúc như vậy, tiếng “tiện chủng” kia cũng vừa vặn bị cổ Hiền nghe thấy.
Cổ Thần là cháu ngoại thân sinh của cổ Hiền, trên danh nghĩa cũng là tôn tử, cổ Thương Nhạc thuận miệng mắng ra, bị cổ Hiền nghe vào trong tai, chẳng phải đang cố ý chửi khéo cổ Hiền hay sao?
Cổ Thương Nhạc có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bảy, cao nhất trong cổ gia, nhưng Cổ Hiền lại là tộc trưởng cổ gia, nắm giữ đại quyền trong cổ gia, chi cần cổ Hiền còn là tộc trưởng một ngày, cũng không cho phép Cố Thương Nhạc được làm càn.
Tại tu chân giới, lực lượng cá nhân luôn luôn phải phụ thuộc vào một trong các thế lực như vương triều, tông phái, thế gia, gia tộc... Đây đều là những thế lực chân chính của tu chân giới, dù là thế lực tán tu cũng không thế so sánh với bốn thế lực này.
Trừ phi cá nhân có được thực lực thông huyền, pháp lực vô biên, có thể dùng lực một người chống lại toàn bộ tông phái hay vương triều.
Thế nhưng, trong thiên hạ lại có mấy người được như vậy? Nếu có cũng là những nhân vật đầu lĩnh của các đại tông phái, đại thế gia. không có thế lực lớn chi trì. một tán tu muốn có được thực lực chống lại toàn bộ tông phái, vương triều là chuyện còn khó hơn so với lên trời.
Bởi vậy, lực ảnh hưởng của một gia tộc là tương đối lớn, nếu các phe phái trong tộc bị phân liệt, tộc trưởng cũng có quyền lực mệnh lệnh cho toàn tộc.
- Cổ Hiền thúc, vừa rồi... Chi là tình thế cấp bách, ta nhất thời lỡ miệng, ta nói sai rồi.
Cổ Hiền xuất hiện khiến trong lòng cổ Thương Nhạc cả kinh, vội vàng giải thích nói.
Cổ hiền nói:
- Ngươi thân là trưởng bối lại đi nhục mạ vãn bối, còn ra thể thống gì nữa? cổ Tung đứng bên cạnh ngươi. nhìn bộ dạng nhi tử ngươi xem? Đây là do ngươi giáo dưỡng? Ngươi còn muốn mắng ai, bắt ai bồi tội?
Cổ Hiền nói tới đây, trong lòng cổ Tung lập tức cả kinh, đã sớm quên làm bộ, đứng yên cúi đầu, không dám nói nửa lời.
- Dạ. Cổ Hiền thúc.
Cổ Thương Nhạc thầm mắng mình tiện miệng lỗ mãng, chuyển hướng nhìn cổ Thần, ôm quyền nói:
- Cổ Thần hiền chất, ta vừa rồi vì lo lắng cho Tung nhi, nhất thời bị lửa giận che mất lý trí, đã nặng lời, mong hiền chất rộng lượng, vừa rồi ta nói cũng không phải lời thực, hiền chất chớ trách.
Cổ Thương Nhạc đã hạ mình xin lỗi, tuy rằng biết đối phương chi nói ngoài miệng, nhưng cổ Thần biết hiện tại không phải lúc thích họp, muốn đánh hắn cũng đánh không lại, chỉ có thể ghi lại trong lòng, nói:
- Ta và Cổ Tung chi là tiểu hài tử vui đùa, Thương Nhạc thúc cũng không nên tưởng thật.
Cổ Hiền đi tới bên người cổ Thần, nói:
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, chơi đùa một chút rất bình thường mà!
- cổ Hiền thúc đã nói vậy, Tung nhi, chúng tạ đi.
Cổ Thương Nhạc xám xịt mật rời khỏi nhà cổ Thần.
- Gia gia, tam trưởng lão...
Sau khi Cổ Thương Nhạc rời đi, cổ Thần liền hướng hai vị lão nhân thi lễ.
Cổ Hiền và Cổ Nghĩa đều mở to mắt, cẩn thận nhìn lên người cổ Thần, nếu là thiếu niên bình thường, khi bị hai lão nhân nhìn như vậy, trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy áp lực mà sợ hãi.
Bất quá, Cổ Thần lại như không, sắc mặt bình tĩnh đứng yên nơi đó, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không sợ hãi né tránh, cũng không có dương đầu kiêu căng.
- Tốt, tốt, tốt...
Cổ Hiền nhìn cổ Thần, liên tiếp nói ra ba tiếng tốt.
Tam trưởng lão cổ Nghĩa cười nói:
- Lão ca. huynh đã có người kế nghiệp rồi, ha ha... cổ Thần đại nạn không chết, tất có hạnh phúc về sau, chắc chắn a.
Nghe tam trưởng lão nói vậy, cổ Hiền cũng lộ ra dáng tươi cười, nói:
- Hậu Thiên cành tầng chín, tôn tử của ta chỉ mới mười một tuổi đã đạt được Hậu Thiên cảnh tầng chín, ha ha ha...
Cười to hồi lâu, cổ Hiền hôi:
- Cổ Thần, cháu mất tích tại quáng động Bắc Thai Sơn hơn bốn tháng là có chuyện gì? Thế nào lại có biến hóa lớn như vậy, nhanh kể cho gia gia nghe một chút.
Cổ Thần từ lâu đã đoán được cổ Hiền sẽ hôi như vậy, rất nhanh đưa ra sự tình ăn được nguyên thai quả kể lại một lượt, phản ứng của cổ Hiền và tam trưởng lão cũng không khác với Cổ Thương Khung, vừa nghe tới nguyên thai quả, sắc mặt cũng đại biến, cảm khái không ngớt.
- Vận khí lớn. cổ Thần có vận khí lớn a, ha ha.
Tam trưởng lão cười nói.
Cổ Hiền cũng cười một trận, đột nhiên hôi:
- Ngươi ở quáng động Bắc Thai Sơn, có từng thấy qua cổ Hà?
Theo Cổ Hiền vừa hỏi, tam trưởng lão cũng ngưng cười, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Cổ Thần.
Sắc mặt không chút biến hóa, cổ Thần nói:
- Trước khi tiến nhập quáng động Bắc Thai Sơn, từng gặp qua hắn tại thôn nhô một lần. lúc đó tôn nhi và hắn thử một quyền, tôn nhi không địch lại, ngựa còn bị hắn đánh chết, sau đó tôn nhi tiến vào quáng động trước hắn. về sau không còn gặp qua nữa.
Cổ Thần nói cũng giống như lời kể lại của thợ mõ trong thôn và hạ nhân cổ gia, cao tầng cổ gia ngược lại cũng đã biết trước, những chuyện phát sinh trong quáng động ngoại trừ cổ Thần thì không ai biết được, tự nhiên cổ Thần cũng không nói gặp qua Cổ Hà ở bên trong.
Tam trưởng lão nói:
- Cổ Thần, nhị trưởng lão và cổ Thương Hài cho cháu ngươi ở trong quáng động có gây bất lợi cho cổ Hà. tộc trường tạm ngăn bọn họ lại. sau đó mới qua bên này hỏi thử, cháu cũng không nên hiểu lầm ý tứ của gia gia.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Tôn nhi biết, gia gia và tam trưởng lão đều muốn tốt cho tôn nhi.
Cổ Hiền vỗ vỗ vai cổ Thần, nói:
- Cháu đã không gặp qua cổ Hà, vậy ta an tâm, ta quyết không cho phụ tử cổ Nhân hãm hại cháu, cháu đừng lo lắng.
Nói vài câu, Cổ Hiền và tam trưởng lão liền dẫn người rời đi.
Không lâu sau, cổ Thương Khung đi thành nam mua tử nguyên hoa và hoàng tinh chi ngoài 300 năm đã trở về, vừa về đến nhà liền được hạ nhân kể lại đầu đuôi câu chuyện vừa phát sinh cho hắn biết.
Cổ Thương Khung thực không ngờ, hắn rời đi có một chút, lại có nhiều người đến, hơn nữa còn xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nghe được cổ Thương Nhạc chút nữa là động thủ với cổ Thần, cổ Thương Khung lo lắng vô cùng, còn tưởng rằng nhi tử làm sao, nhưng nghe được tộc trường cổ Hiền kịp lúc chạy tới, mới thờ phào một hơi.
Hạ nhân kể lại, tự nhiên không thể lập lại lời cổ Thương Nhạc mắng cổ Thần, bằng không lại khiến cổ Thương Khung phải tức giận đùng đùng.
-o0o-